Edit: Yeekies
Bị Cao Tĩnh Ca lôi ra khỏi nhà để cắt tóc, Lâm Thù thừa nhận mình đã hối hận.
Lâu rồi không bước chân ra ngoài, cậu chán ghét cơn gió đông lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, chán ghét những dòng xe dài bất tận trên đường cao tốc, thậm chí chán cả khói bụi lặng lẽ len lỏi vào khe cửa kính. Nhìn đâu cũng thấy phiền toái.
Chiến thắng trong cuộc khẩu chiến tối qua chỉ là nhất thời phấn khích. Đến khi tỉnh táo vào sáng hôm sau, Lâm Thù lại thấy mình mệt mỏi, uể oải, chẳng buồn nhấc chân ra khỏi nhà.
Cậu từng nghĩ đến việc hủy bỏ chuyến đi, định nói với Cao Tĩnh Ca rằng mình đã đổi ý, định xin ở nhà và nhờ cô ấy chỉnh sửa vài tấm ảnh du lịch giả để gửi cho Lâm Cảng.
Nhưng Cao Tĩnh Ca lại hào hứng với việc cậu đồng ý ra ngoài giải khuây, thậm chí còn nhiệt tình hơn cả chính cậu, chuẩn bị đủ thứ đồ dùng cần thiết cho chuyến đi.
Vì thế, Lâm Thù không thể mở lời từ chối, phá tan niềm vui của cô.
Ở nhà lâu ngày, tóc cậu đã dài đến chấm vai, phủ kín sau gáy.
Lâm Thù vốn định xuất phát vào buổi tối, nhưng Cao Tĩnh Ca ngại mái tóc cậu quá dài, liền kéo cậu từ ghế sofa lên, dẫn thẳng ra xe đưa đến tiệm cắt tóc gần sân bay trước.
"Sao cô không gọi thợ đến nhà cắt cho tôi?" Lâm Thù nhìn dòng xe nối đuôi nhau bên ngoài cửa kính, giọng điệu bực bội.
Cao Tĩnh Ca bĩu môi: "Cậu là minh tinh gì mà đòi người ta đến tận nhà phục vụ?"
Lâm Thù khoanh tay, thu mình vào ghế phụ.
Xe từ từ tiến lên, Cao Tĩnh Ca nhấn ga rồi lại phanh, chiếc xe giật cục từng đoạn, dừng rồi lại đi, càng khiến Lâm Thù thêm bực bội.
"Cô không thể lái ổn định hơn được sao?" Cậu càu nhàu.
Cao Tĩnh Ca liếc nhìn cậu, sau một lúc quan sát, hỏi bằng giọng lạnh lùng: "Nóng nảy thế, chẳng lẽ cậu không muốn đi du lịch?"
Bị đánh trúng tâm lý, Lâm Thù ngượng ngùng ho nhẹ, phủ nhận: "Đêm qua tôi ngủ muộn nên trong người khó chịu, chẳng liên quan gì đến chuyến đi."
"Tốt nhất là vậy." Cao Tĩnh Ca hừ lạnh.
Chiếc xe thể thao từ từ lăn bánh, hai tiếng sau mới tới sân bay.
Lâm Thù không mang hành lý, tay không lên đường, đồ đạc đã được gửi sẵn đến khách sạn.
Sau khi cắt tóc, cậu trông gọn gàng hơn, mặc áo hoodie và quần jeans, giống hệt một sinh viên.
"Đến đảo Samui nhớ cởi áo hoodie ra, kẻo bị cảm nắng đấy."
"Nhớ kỹ số đường dây nóng chưa? Báo nguy gọi 1155, cấp cứu gọi 1669."
"Nếu lỡ làm mất điện thoại mà bị lạc, hãy dùng đồng hồ gọi cho tôi. Nó có định vị, cứ đứng yên đợi, tôi sẽ cho người đến đón."
Cao Tĩnh Ca nói không ngừng, Lâm Thù nghe mà muốn điếc tai: "Tôi là người trưởng thành, không phải đứa trẻ không biết tự lo cho bản thân. Chỉ là đi du lịch thôi mà, cô cần phải căng thẳng thế không?"
Nghe vậy, Cao Tĩnh Ca cũng nhận ra mình hơi quá, có chút ngượng.
Lâm Thù thở dài, nói nhạt: "Tôi vào làm thủ tục đây, cô về đi, đừng lo cho tôi."
Bị lôi ra khỏi nhà từ sáng sớm, Lâm Thù mệt mỏi vô cùng, gượng gạo chào tạm biệt Cao Tĩnh Ca. Khi cô ấy khuất sau tầm mắt ở phòng chờ, cậu lập tức buông lỏng người, toàn thân rã rời.
Còn nửa tiếng nữa mới lên máy bay, Lâm Thù ngồi trong phòng chờ thương gia, ngửa đầu dựa vào ghế sofa, mắt đờ đẫn nhìn lên đèn trần.
"Tôi đã nói Tần Du Trì thích cậu mà, cậu đừng tự ti quá, Tiểu Liễm."
"Đừng nói bậy, anh Du Trì chỉ coi tôi như em trai thôi..."
Nghe thấy tiếng "anh Du Trì" ngọt nhớt, Lâm Thù thở dài, cảm thấy trời đang trêu mình. Cậu ghét ai thì người đó cứ xuất hiện trước mặt, như một cơn ác mộng không dứt.
Thật phiền.
Lần sau nhất định không đi máy bay dân dụng nữa, cậu sẽ mua riêng một chiếc phi cơ.
Lâm Thù nhắm mắt, giả vờ ngủ, quyết tâm không thèm để ý.
Tiếng bước chân dần gần, rồi dừng lại cách đó không xa. Giọng nói của Đào Liễm đột nhiên im bặt.
"Tiểu Liễm, sao thế?"
"Không có gì, chúng ta ra ngoài nghỉ đi, đừng làm phiền người khác."
"Tôi không đi. Cậu ta là ai?"
"Anh ấy... là ngài Lâm, bạn của anh Du Trì."
"Bạn? Cậu ta với anh trai cậu thật giống nhau, cũng là thứ tạp chủng từ cái nhà thổ đó à?"
"Cậu đừng nói bậy!"
Dù sống lại bao nhiêu kiếp, Lâm Thù cũng phải thừa nhận, Đào Liễm có một thứ ma lực kỳ lạ, chỉ vài câu đơn giản đã khiến người khác dễ dàng đảo ngược trắng đen, đẩy cậu vào thế yếu và khơi gợi lòng bảo vệ vô lý của họ.
"Ai là tạp chủng?" Lâm Thù mở mắt, ánh mắt lạnh lùng.
Đào Liễm đứng cạnh một thanh niên cao lớn, ánh mắt kia nhìn cậu đầy khinh miệt.
Lâm Thù không quen người này, nhưng biết mặt cha hắn, từng khúm núm trong một bữa tiệc, xin cậu chiếu cố cho con trai mình, còn cố ép cậu nhận tấm ảnh.
Lúc đó, Lâm Thù chỉ cười nhận rồi vứt thẳng vào thùng rác.
"Tôi nói cậu sao? Tôi nói anh trai Tiểu Liễm, liên quan gì đến cậu?" Bị Lâm Thù nhìn chằm chằm, gã cao lớn có chút căng thẳng nhưng vẫn cố tỏ ra ngang ngạnh.
Lâm Thù không nghĩ giọng điệu mình có gì sai.
Nhưng hai người kia như đang diễn một bộ phim ngôn tình, đóng vai đôi uyên ương khốn khổ, còn cậu là "ác nam phụ" chuyên đi phá đám.
"Cậu biết ai đã đưa anh họ của cậu vào viện tháng trước không?" Lâm Thù khẽ nhếch mép.
Gã cao lớn sững người, chuyện này chỉ người trong nhà và vài người bạn thân biết, ngay cả hắn cũng mới nghe gần đây.
Lâm Thù cười: "Là tôi đấy, Lâm Thù."
Lâm Thù?!
Gã kia lập tức biến sắc, quay sang nhìn Đào Liễm. Hắn từ nhỏ đã ra nước ngoài, năm ngoái mới về nước, chưa gặp Lâm Thù nhưng đã nghe danh tiếng.
Không thể đụng vào kẻ điên.
Là hậu bối được giới trưởng bối coi trọng nhất.
Đó là đánh giá của nhiều người về Lâm Thù.
"Tạ Kỳ Quân dám sỉ nhục Tử Điềm, tôi thấy khó chịu nên đưa hắn vào viện. Cậu cũng muốn giống biểu ca mình sao?" Lâm Thù vẫn mỉm cười.
"Xin... xin lỗi, ngài Lâm." Gã cao lớn run giọng.
Lâm Thù lắc đầu: "Sai rồi, cậu không cần xin lỗi tôi. Cậu nên xin lỗi Tử Điềm."
Nói xong, cậu lấy điện thoại ra, vẫy Đào Liễm: "Lại đây, quay giúp tôi."
Đào Liễm mặt trắng bệch, vẫn giữ vẻ mặt sợ hãi, như bị dọa đến mất hồn, đứng im không nhúc nhích.
Lâm Thù đợi vài giây, quay sang gã kia: "Bạn cậu không muốn giúp, vậy cậu quỳ xuống xin lỗi đi. Tôi giơ điện thoại mỏi tay lắm."
Gã cao lớn cắn răng, nắm chặt tay rồi buông lỏng, thúc giục: "Tiểu Liễm, mau lại đây giúp ngài Lâm cầm điện thoại!"
Đào Liễm bước tới, cầm lấy điện thoại của Lâm Thù, chĩa về phía gã kia.
Hắn hắng giọng, cúi đầu: "Ngài Đào Tử Điềm, tôi thành khẩn xin lỗi vì những lời vừa rồi. Xin ngài tha thứ cho tôi."
Xong câu, hắn liếc nhìn Lâm Thù.
Lời xin lỗi này còn tạm được. Lâm Thù gật đầu: "Về nói với mọi người trong nhà cậu, lần sau nếu tôi còn nghe ai sỉ nhục Tử Điềm, sẽ không chỉ đơn giản là vào viện nữa."
"Vâng, ngài Lâm." Gã kia thở phào.
Lâm Thù lấy lại điện thoại, nói thêm: "Cậu nên học cách kết bạn khôn ngoan hơn. Tìm người đàng hoàng mà chơi, kẻo sau này bị đâm sau lưng còn không biết tay nào."
"Vâng, cảm ơn ngài Lâm chỉ điểm." Gã kia cúi đầu.
Lâm Thù vẫy tay: "Ngồi xuống nghỉ đi, đừng đứng."
Gã kia gật đầu, ngồi xuống cạnh Lâm Thù, ánh mắt nhìn Đào Liễm đã mang chút oán hận.
Con người vốn là thế. Bị kẻ mạnh đè đầu, họ chỉ dám trút giận lên kẻ yếu, trách cứ tại sao không giúp mình, chứ không dám oán hận kẻ mạnh.
Nếu Đào Liễm thích đóng vai kẻ yếu để mua lòng thương hại, thì hãy nếm trải cảm giác yếu thật sự đi.
Lâm Thù mỉm cười hài lòng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu đáng lẽ nên làm thế này từ lâu rồi.
Cậu đã chết một lần, giờ muốn làm gì thì làm. Chỉ có người khác phải nịnh cậu, Đào Liễm là thứ gì?
Cũng chỉ có loại đồ bỏ như Tần Du Trì mới thích Đào Liễm.
Nghĩ vậy, Lâm Thù mở mắt, lười nhác hỏi: "Tên cậu là gì?"
Gã kia giật mình, vội đáp: "Thưa ngài Lâm, tôi là Tạ Nghị."
"Tạ Nghị?" Lâm Thù nhướng mày: "Nghe còn được, hiện đang làm gì?"
Tạ Nghị ngượng ngùng: "Dạo này... Tôi đang cùng mấy người bạn khởi nghiệp."
Khởi nghiệp. Cái cớ quen thuộc của mấy tay ăn chơi.
Lâm Thù cười nhạt: "Muốn theo tôi làm việc không? Tôi đang thiếu một trợ lý."
Ở thành phố B, ai mà không muốn làm việc dưới trướng Lâm Thù?
"Có ạ!" Tạ Nghị mắt sáng rực, như đã thấy tương lai tươi sáng.
"Đưa điện thoại đây." Lâm Thù vẫy tay.
Cậu nhập số của Cao Tĩnh Ca vào: "Về liên lạc với cô ấy, bảo là tôi cho cậu làm trợ thủ. Cô ấy biết phải làm gì."
"Vâng, cảm ơn ngài Lâm!" Tạ Nghị cười tươi, khác hẳn vẻ kiêu ngạo ban nãy, giờ như thuộc hạ trung thành của cậu.
Lâm Thù liếc nhìn Đào Liễm, nói với Tạ Nghị: "Từ nay về sau, tôi không muốn nghe ai gọi Tử Điềm là 'tạp chủng' nữa."
"Vâng ạ!" Tạ Nghị đáp lớn.
Hóa ra, hạ bệ Đào Liễm dễ dàng đến thế. Hóa ra, chỉ cần cậu không cần tình yêu của Tần Du Trì, thì chẳng việc gì phải e dè.
Tình yêu của Tần Du Trì...
Hình ảnh ánh mắt hận ý của Tần Du Trì hiện lên, Lâm Thù chợt thẫn thờ, mọi hứng thú vừa nãy tiêu tan. Cậu như quả bóng xì hơi.
Ngực đau nhói.
Lâm Thù nắm chặt ống tay áo, đứng dậy: "Tôi phải làm thủ tục rồi, gặp sau."
"Ngài Lâm, để tôi đưa tiễn ngài lên máy bay." Tạ Nghị vội đứng theo, cung kính nói.
Lâm Thù để hắn đi cùng, khi đi ngang Đào Liễm thì khẽ nói: "Khi nào tôi tra được chuyện cậu làm với Tử Điềm, tôi sẽ đòi lại gấp trăm lần."
Câu này chỉ là dọa, vì cậu chưa tìm ra manh mối gì về Tử Điềm hồ sơ chỉ toàn thông tin giả mạo.
Đào Liễm vẫn giữ vẻ mặt sợ hãi, như kẻ bị đe dọa.
Lâm Thù bước nhanh, rời khỏi phòng chờ.
Chuyến bay đến đảo Samui không dài, chỉ sáu tiếng. Vừa bước ra sảnh, một người đàn ông cao lớn da ngăm đen tiến đến: "Ngài Lâm, tôi là Tụng Ân, được ngài Biên cử đến đón ngài."
Giọng anh ta đặc sệt chất địa phương nhưng phát âm tiếng phổ thông rõ ràng.
Lâm Thù gật đầu, theo anh ta lên chiếc xe thể thao: "Lần sau đừng dùng xe này đón tôi."
"Ngài Biên đặc biệt căn dặn..."
"Thôi được, lái nhanh lên, tôi mệt rồi."
Xe thể thao lao vút qua làn gió biển thơm mùi dừa.
Đêm đã khuya, nhưng chợ đêm vẫn nhộn nhịp, tiếng rao hàng vang khắp nơi.
Chưa đầy hai mươi phút, xe dừng trước khu biệt thự nghỉ dưỡng của gia tộc họ Biên.
Lâm Thù ngáp dài bước xuống, đang định hỏi Tụng Ân phòng nào, thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
"Ngài Lâm, chào cậu. Lại gặp nhau rồi."
Tần Du Trì đứng trong bóng đêm, lạnh lùng cất tiếng.