Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 2: Định mệnh.




Edit: Yeekies

 

"Thù Nhi, cậu nhất định phải đến đấy nhé!" Biên Tinh Lan hét lên qua điện thoại, tiếng ồn ào hỗn loạn phía sau khiến Lâm Thù nhức cả Tai.

 

Cậu rút điện thoại ra, đưa xa khỏi tai một chút, giọng lạnh như băng: "Tôi không đi. Thế nhé, cúp đây."

 

Chẳng đợi Biên Tinh Lan kịp phản ứng, Lâm Thù đã dứt khoát ngắt máy.

 

Hai giây sau, điện thoại lại réo lên. Lâm Thù chẳng thèm nghe, thẳng tay tắt nguồn.

 

Thế giới chợt yên ắng.

 

Nhịp tim đập nhanh bất thường, Lâm Thù đặt tay lên ngực, ngồi bệt xuống ghế làm việc như kẻ vừa thoát khỏi hiểm nguy.

 

Công ty giải trí "Nam Ảnh" của Biên Tinh Lan chỉ ký hợp đồng với Tần Du Trì hai năm.

 

Nghĩa là trong hai năm tới, chỉ cần cậu tránh xa những buổi tiệc rượu và tụ tập của Biên Tinh Lan, khả năng cao sẽ không phải chạm mặt Tần Du Trì.

 

Dù sao hắn cũng là người của công chúng, đâu dễ dàng xuất hiện nơi phồn hoa đô hội để rồi tình cờ gặp gỡ đại minh tinh?

 

Kiếp này, Tần Du Trì sẽ không biết đến sự tồn tại của cậu, sẽ không bị cậu uy hiếp, có thể tự do bên người mình thực sự yêu thích.

 

Cuộc đời Tần Du Trì, sẽ không còn bóng dáng Lâm Thù.

 

Vậy cũng tốt.

 

Lâm Thù thở dài, xoay ghế hướng về khung cửa kính rộng lớn phía dưới.

 

Văn phòng cậu nằm ở tầng cao nhất của tập đoàn Lâm Thị, xung quanh là những tòa cao ốc chọc trời. Tiết trời cuối thu se lạnh, hơi lạnh bên ngoài khiến mặt kính phủ một lớp sương mỏng.

 

Cậu đứng dậy, áp lòng bàn tay lên tấm kính. Cái lạnh buốt giá xuyên qua da thịt, nuốt chửng hơi ấm cơ thể.

 

"Lâm tổng, các quản lý vẫn đang chờ ngài trong phòng họp." Giọng nói thanh thoát vang lên từ cô trợ lý Cao Tĩnh Ca.

 

Đầu đau như búa bổ, Lâm Thù xoa xoa giữa chân mày: "Đuổi họ về đi, họp sau."

 

Cao Tĩnh Ca đứng nơi cửa phòng, bộ vest chỉn chu, giọng nói cũng sắc sảo như trang phục cô mặc:

 

"Ngày mai ngài sẽ đi Thụy Xuyên công tác nửa tháng. Nếu nhất quyết trì hoãn cuộc họp hôm nay, e rằng trước khi tiểu Lâm tổng tố cáo ngài với Lâm đổng, ngài sẽ không kịp thu xếp mớ hỗn độn này."

 

Dù sống lại một kiếp, Cao Tĩnh Ca vẫn giữ thái độ mạnh mẽ ấy, không chút nể nang cấp trên. Nhưng Lâm Thù chẳng những không tức giận, ngược lại thấy thân quen, thậm chí hơi nghẹn mũi.

 

"Cao tiểu thơ, đây là thái độ nói chuyện với cấp trên của cô?" Để tránh lộ sơ hở, cậu cố ý hạ giọng như quá khứ.

 

Cao Tĩnh Ca nở nụ cười xã giao, đối mặt với ánh mắt uy nghiêm của Lâm Thù.

 

Dường như chỉ cần Lâm Thù không đổi ý, cô sẽ đứng đó nhìn chằm chằm cho đến khi cậu chịu đi họp mới thôi.

 

Giằng co một hồi, Lâm Thù buông một tiếng thở dài, bước ra khỏi phòng: "Cô đợi xem."

 

"Đây là lần thứ bảy trong tháng ngài nói câu này."

 

"Câm miệng."

 

Dưới sự giám sát của Cao Tĩnh Ca, Lâm Thù ngoan ngoãn quay lại phòng họp, ngồi xuống vị trí chủ tọa.

 

Vị quản lý trung niên tiếp tục trình bày: "Lâm tổng, Thịnh Thích rất coi trọng lô hàng đó. Nếu bây giờ xảy ra sự cố, họ sẽ không gia hạn hợp đồng."

 

Lô hàng ấy toàn là chất cấm, muốn qua biên giới phải nhờ ông trời mở mắt.

 

Lâm Thù chán ngấy, chẳng muốn dùng quan hệ cá nhân để giải quyết chuyện này: "Việc nhỏ nhặt thế mà cũng phải báo cáo? Xử lý không được thì hủy hợp đồng. Còn ai có việc? Nói nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tôi."

 

Vị quản lý trung niên bị đuổi khéo mà không cam lòng, đành liếc nhìn Lâm Kỳ Tâm như cầu cứu.
Lâm Kỳ Tâm gật đầu an ủi hắn, như thể gã mới là người đáng tin cậy của tập đoàn, còn Lâm Thù chỉ là tên hôn quân vô dụng.

 

Hắn chậm rãi nói: "Lâm tổng, nếu ngài thực sự muốn đi dự tiệc với Biên tổng, ngài cứ việc kết thúc cuộc họp. Nhưng tôi nhắc nhở ngài, Lâm đổng sẽ đến công ty sau hai tiếng nữa. Tốt nhất đừng để ngài ấy thất vọng."

 

Trong chớp mắt, ánh mắt của những quản lý khác nhìn Lâm Thù đầy xem thường, xen lẫn chút khinh bỉ khó nhận ra.

 

Lại là chiêu cũ rích này. Trước tiên gán cho cậu tội ham chơi, biến cậu thành cái đích cho mọi người chỉ trích, rồi lại lôi phụ thân ra dọa nạt.

 

Những ánh mắt khinh miệt ấy khiến Lâm Thù bỗng thấy phẫn nộ, rồi chợt buồn cười.

 

Bọn họ ghét cay ghét đắng cậu, nhưng vẫn phải nương tựa vào cậu.

 

Thật đáng khinh.

 

Huyệt thái dương lại đau nhói, mùi dương cát cánh trong phòng càng khiến cậu buồn nôn.

 

Thần kinh căng như dây đàn.

 

Lâm Thù đột nhiên thấy mệt mỏi, chẳng muốn tranh đấu với Lâm Kỳ Tâm nữa, thậm chí chẳng thiết quản lý công ty này.

 

Cậu xoa xoa huyệt thái dương: "Theo tôi thấy, tiểu Lâm tổng chắc chắn sẽ không làm Lâm đổng thất vọng. Chi bằng từ hôm nay, ngài thay tôi đi."

 

Tưởng cậu đang giỡn, Lâm Kỳ Tâm nhíu mày: "Lâm tổng, xin đừng nói đùa."

 

Lâm Thù lạnh lùng đứng dậy, tháo cà vạt, bước thẳng ra cửa: "Tôi không đùa. Kể từ giờ, tôi từ chức."

 

Không ngờ Lâm Thù lại bỏ cuộc, đám quản lý sửng sốt, ngồi im lặng tưởng cậu đang diễn kịch như mọi khi.

 

Cho đến khi cánh cửa phòng họp đóng sầm lại, bóng dáng Lâm Thù biến mất không một lời từ biệt, họ mới chợt nhận ra.

 

Lâm Thù không đùa, cậu thực sự bỏ chạy!

 

...

 

Rời phòng họp, Lâm Thù không về văn phòng mà đi thẳng lên tầng thượng.

 

Tầng thượng của tập đoàn vắng lặng.

 

Hầu hết nhân viên chỉ nghỉ ngơi ở khu vườn giữa các tầng, bởi tầng thượng chẳng có gì ngoài nền bê tông trống trải.

 

Lâm Thù rút bật lửa và điếu thuốc từ túi áo khoác, ngậm điếu thuốc giữa môi.

 

Gió cuối thu nghịch ngợm, mỗi lần ngọn lửa vừa bật lên đã bị thổi tắt.

 

Cậu bật đi bật lại nhiều lần vẫn không đốt được.

 

Nếu là trước đây, Lâm Thù đã ném bật lửa xuống đất, nghiền nát điếu thuốc để trút giận.

 

Nhưng giờ đây, có lẽ vì kiếp trước đã chịu quá nhiều đau đớn, cậu như bị rút hết sức lực để phẫn nộ, bây giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi vô hồn.

 

Không đốt được thì thôi.

 

Lâm Thù cất bật lửa, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, chống khuỷu tay lên lan can ngắm màn hình LED khổng lồ trên tòa nhà đối diện.

 

Trùng hợp thay, màn hình ấy đang chiếu quảng cáo từ thiện của Tần Du Trì.

 

Khoảng cách quá xa khiến Lâm Thù không nhìn rõ, nhưng cậu thuộc lòng từng lời trong quảng cáo ấy.

 

Ngay cả nụ cười chuẩn xác đến từng milimet trên môi Tần Du Trì, cậu cũng nhớ như in.

 

Tần Du Trì có khuôn mặt điển hình hình thoi, đường nét góc cạnh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sáng trong với ánh nhìn chính trực, toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Chính vì thế, gương mặt hắn được fan ca ngợi là "khuôn mặt điện ảnh cao cấp", được các nhãn hàng và đạo diễn săn đón.

 

Lạnh lùng, xa cách.

 

Đó là thái độ Tần Du Trì dành cho Lâm Thù.

 

Còn với người khác, hắn luôn dịu dàng như trong quảng cáo từ thiện này.

 

Cuối thu, nhiệt độ thành phố B xuống thấp hơn những nơi khác.

 

Lâm Thù đứng giữa gió lạnh, bàn tay trần bị gió thổi đến gần như mất cảm giác.

 

Đinh — đinh —

 

Tiếng chuông đồng hồ điểm nửa đêm, báo hiệu ngày mới.

 

Đoạn quảng cáo kết thúc, hình ảnh Tần Du Trì biến mất khỏi màn hình LED.

 

Hôm nay đã qua, cậu kịp tránh được cuộc gặp gỡ với Tần Du Trì.

 

Mọi đau khổ đã được xóa sạch.

 

Ngực đau âm ỉ, như có lưỡi dao cứa vào tim, không chảy máu nhưng đau như da thịt bị bóc tách.

 

Khuỷu tay đã tê cứng, Lâm Thù đứng thẳng người, buông tay.

 

Điếu thuốc rơi xuống, thuốc lá vụn vương vãi như tình cảm cậu dành cho Tần Du Trì đã bị mài mòn thành tro tàn.

 

Vậy là tốt rồi.

 

Chỉ cần Tần Du Trì không bao giờ biết đến cậu là tốt rồi.

 

---

 

"Biên tổng, tối nay còn tụ tập không?"

 

Biên Tinh Lan ngồi dậy trên giường, bật loa ngoài: "Tụ chứ, vừa cho mọi người ngắm bé tình nhân mới của tôi xinh cỡ nào."

 

"Thế... Lâm tổng có đi không?" Người kia dè dặt hỏi.

 

"Không biết," Biên Tinh Lan ngáp dài, "Mấy ngày nay gọi Thù Nhi không được, lát nữa tôi qua nhà nó xem sao."

 

"Biên tổng, lần này tôi chuẩn bị mấy em trai xinh gái lắm, nhớ đưa Lâm tổng tới nhé."

 

Biên Tinh Lan cười khẩy: "Thù Nhi chẳng màng nam nữ, như ông sư ấy, đừng có mơ."

 

"Biên tổng nói thế, tôi đâu dám mơ? Chỉ muốn kết bạn với Lâm tổng thôi."

 

Biên Tinh Lan xã giao vài câu rồi cúp máy.

 

Đào Tử Điềm bên cạnh mở mắt, đôi mắt long lanh như nai con hoảng sợ: "Biên tổng..."

 

Đào Tử Điềm có ngoại hình thuần khiết, làn da mềm mại như có thể bóp ra nước, chỉ cần liếc mắt đã đủ khơi gợi d ục vọng.

 

Biên Tinh Lan khô cổ họng, cố giữ bình tĩnh: "Hôm qua tôi đã dặn, em nên gọi tôi là gì?"

 

Hắn tiến gần, hai đôi môi gần như chạm vào nhau.

 

Đào Tử Điềm hoảng hốt, tưởng hắn lại muốn làm chuyện ấy, đỏ mặt nói: "Anh Biên, em không chịu nổi nữa đâu..."

 

Biên Tinh Lan cười khẽ, d ục vọng trong mắt lắng xuống: "Em nghĩ gì thế? Dậy đi, tôi đưa em đi gặp vài người bạn."

 

Đào Tử Điềm nhanh nhẹn bò xuống giường: "Vâng, anh Biên."

 

...

 

Khi hai người đến nơi tụ tập, trời đã tối hẳn.

 

Biên Tinh Lan gọi cho Lâm Thù mấy lần nhưng không ai bắt máy.

 

Xe chạy gần một tiếng mới tới nhà Lâm Thù.

 

Đào Tử Điềm ngồi trong xe đợi, còn Biên Tinh Lan một mình vào nhà.

 

Hắn quen tay bấm mật mã, mở cửa.

 

Bóng tối dày đặc, trong nhà không một ánh đèn.

 

Vừa bước vào, Biên Tinh Lan suýt vấp phải chướng ngại vật trên sàn.

 

Hắn nhíu mày, mò mẫm tìm công tắc, bật đèn lên.

 

Ánh sáng lóa mắt.

 

Phòng khách ngổn ngang chai rượu đủ loại Whiskey, rượu mạnh, Vodka — toàn là rượu nặng.

 

Thứ suýt làm hắn vấp ngã là một chai rượu trắng cao cấp.

 

Phản ứng đầu tiên của hắn là

 

Nhà Lâm Thù bị trộm?

 

Biên Tinh Lan thay dép, nhẹ nhàng đi về phòng ngủ.

 

Trên giường, chăn phồng lên, có người đang nằm.

 

"Ai?" Giọng Lâm Thù khàn đặc, chỉ một từ đã đủ thấy mệt mỏi.

 

"Cậu tỉnh rồi?" Biên Tinh Lan thở phào, bước đến cạnh giường, "Mấy ngày nay tôi gọi cả chục cuộc, tưởng cậu bị bắt cóc, hóa ra chỉ ngủ?"

 

Không có câu trả lời. Lâm Thù trùm chăn kín mít.

 

"Thù Nhi, cậu sao thế?" Biên Tinh Lan giật chăn ra.

 

Lâm Thù thở gấp, mắt mở to nhưng vô hồn. Nếu không phải vừa nghe cậu nói, Biên Tinh Lan tưởng mình đang nhìn xác chết.

 

"Thù Nhi... cậu bị làm sao vậy?"

 

Lâm Thù chậm rãi đảo mắt: "Không sao, tôi hơi mệt, muốn nghỉ."

 

Nhưng trông cậu không chỉ mệt, mà như sắp chết.

 

Biên Tinh Lan nắm Tay Lâm Thù kéo dậy. Cậu như con rối không xương, dựa vào đầu giường.

 

"Cậu bệnh rồi! Sao không đi bệnh viện?"

 

Lâm Thù bực bội vì tiếng ồn: "Không có gì thì cút đi, đừng làm phiền tôi."

 

Bị mắng, Biên Tinh Lan lại thấy yên tâm hơn.

 

"Tôi lo cho cậu đấy," hắn cười xòa, "Định đưa cậu xem bé tình nhân mới của tôi, thôi không đi cũng được."

 

"Tình nhân?" Lâm Thù nhíu mày, "Cậu lại dụ dỗ con nhà ai?"

 

Biên Tinh Lan cười gượng: "Gọi là dụ dỗ sao được? Tự nguyện mà..."

 

Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thù khiến hắn chột dạ: "Con thứ Đào gia, Đào Tử Điềm, cậu gặp rồi mà."

 

Đào Tử Điềm?!

 

Cái tên ấy khiến tim Lâm Thù đập mạnh.

 

Kiếp trước, chính vì bị Biên Tinh Lan ruồng bỏ, Đào Tử Điềm đã tự sát.

 

Sau khi Đào Tử Điềm chết, thi thể bị Đào Liễm bị làm giả, cùng với Lâm Kỳ Tâm và Tần Du Trì làm chứng gian, đẩy cậu vào tù.

 

Cuối cùng, Lâm Kỳ Tâm tạo cho cậu chứng tâm thần phân liệt, khiến cậu bị điện giật tra tấn trong viện tâm thần.

 

Cơn đau đầu dữ dội hơn, buồn nôn trào lên.

 

Lâm Thù nhảy khỏi giường, bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.

 

Dù đã sống lại, cậu vẫn thường xuyên đau đầu, nôn khan, mệt mỏi như người không hồn.

 

Những cú sốc điện kiếp trước dường như không ảnh hưởng thể xác, mà nó ám ảnh, ăn sâu vào tâm hồn cậu.

 

Biên Tinh Lan vỗ lưng cậu: "Thù Nhi, cậu bệnh thật rồi!"

 

May là cơn đau đầu không kéo dài. Lâm Thù rửa mặt, hỏi: "Đào Tử Điềm đâu?"

 

"Giờ quan tâm làm gì?" Biên Tinh Lan kéo tay cậu, "Cậu bệnh rồi, tôi đưa cậu đi viện."

 

Lâm Thù giật tay lại, quắc mắt: "Tôi hỏi, Đào Tử Điềm đâu?!"

 

Biên Tinh Lan sợ hãi: "Ngoài cổng, đang ngồi trong xe. Lão Trần Thịnh Thích liên tục nhờ tôi mời cậu, gọi không được nên tôi phải đến tận nhà."

 

Lâm Thù hít sâu: "Tôi sẽ đi, đợi tôi năm phút."

 

"Cậu bệnh thế còn đi uống rượu?"

 

"Câm miệng."

 

Lâm Thù đuổi Biên Tinh Lan ra, sau khi tắm qua, cậu thay áo hoodie rồi ra xe.

 

Đào Tử Điềm đứng cạnh xe, hai tay đan vào nhau, ngượng ngùng: "Lâm tổng."

 

Lâm Thù gật đầu, không ngồi ghế sau như dự tính mà lên thẳng ghế phụ.

 

"Ngồi ghế trước làm gì?" Biên Tinh Lan cau mày, "Quả Đào, đổi chỗ đi."

 

"Cậu im đi." Lâm Thù cài dây an toàn, ra lệnh cho tài xế chạy.

 

...

 

Nơi tụ tập là hội sở cao cấp Thánh Tâm.

 

Khi Lâm Thù đến, mọi người đã ngồi sẵn, tay ôm những nam nữ xinh đẹp.

 

Cậu mặc áo hoodie rộng, quần jean, tóc chưa kịp vuốt keo, mái dài rủ trước trán.

 

Không vest cà vạt, trông cậu như sinh viên lạc vào hội sở.

 

Nhân viên phục vụ sững sờ, tưởng cậu là ngôi sao mới do Biên Tinh Lan mang tới.

 

Khi nhận ra là Lâm Thù, hắn vội cúi chào: "Ngài Lâm, ngài Biên."

 

Trần Kỳ đứng dậy nghênh đón: "Lâm tổng! Mời ngồi đây."

 

Dù chưa từng gặp, hắn vẫn giả vờ thân thiết.

 

Lâm Thù gật đầu lạnh nhạt, ngồi xuống ghế giữa, thẳng lưng như tượng Phật.

 

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

 

Trần Kỳ ra hiệu, một chàng trai trẻ bước vào, ngồi cạnh Lâm Thù.

 

"Hầu hạ Lâm tổng chu đáo nhé, không thì em chịu không nổi."

 

Chàng trai như thỏ non hoảng sợ, lấy thuốc mời Lâm Thù: "Lâm tổng..."

 

Lâm Thù nhận điếu thuốc, để hắn châm lửa, hít một hơi.

 

Khói thuốc phả ra, tạo thành bức màn mỏng.

 

"Lâm tổng, hôm nay gấp quá, lần sau tôi mời ngài chỗ khác sang hơn." Trần Kỳ nịnh nọt.

 

Lâm Thù bỏ qua, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu ông đến vì lô hàng của Thịnh Thích, tôi bó Tay. Tôi đã từ chức, Lâm Thị giờ do Lâm Kỳ Tâm quản."

 

Không khí đóng băng.

 

Lâm Thù từ chức?

 

Biên Tinh Lan vội hòa giải: "Uống rượu đi, đêm nay không bàn công việc."

 

Mọi người ồ lên phụ họa.

 

Nhân viên phục vụ khéo léo mời ca sĩ nam vào phòng.

 

Đó là nghệ sĩ của Nam Ảnh, mới nổi gần đây.

 

Anh ta cười tươi, không lạnh lùng như trên sân khấu.

 

"Lâm tổng muốn nghe bài gì ạ?"

 

Lâm Thù lại phả khói.

 

Mùi dương cát cánh thoảng qua khiến cậu buồn nôn.

 

Cậu dập tắt điếu thuốc, mùi hoa mới tan đi.

 

"Lâm tổng muốn nghe gì ạ?"

 

Lâm Thù chẳng thích nhạc pop, bỗng nói: "《Dưỡng Khí》, biết hát không?"

 

"Vâng ạ."

 

Tiếng dương cầm vang lên, lời bài hát vọng vào Tai Lâm Thù.

 

"Chìm sâu dưới đáy biển, tôi bắt đầu nhớ anh..."

 

Ca sĩ hát giọng trầm, không có nét thổn thức như bản gốc.

 

Bài hát vang lên, ngực Lâm Thù lại đau.

 

Cậu không hiểu sao mình lại chọn bài này.

 

Có lẽ để tưởng nhớ mối tình đã chết.

 

Lâm Thù tự chế giễu mình.

 

Ngực tê rần, cậu định hút thuốc, nhưng sợ ngửi thấy mùi dương cát cánh.

 

Chàng trai bên cạnh rót rượu Rum đưa cho cậu.

 

Lâm Thù ngửa cổ uống cạn.

 

Rượu chảy xuống cổ họng, làm dịu cơn đau ngực. Khi giọt rượu cuối cùng trôi xuống, cánh cửa phòng mở ra.

 

Tưởng Biên Tinh Lan còn mời thêm ca sĩ, Lâm Thù nhíu mày định mắng.

 

Nhưng khi ánh mắt cậu dừng lại trên người mới đến, ly rượu suýt rơi khỏi tay.

 

"Xin lỗi, tôi đến muộn." Tần Du Trì đứng nơi cửa, giọng hơi gấp.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lâm Thù: "Tôi đi đường lớn, làm sao gặp đại minh tinh được?"

 

Tần Du Trì: "Không chắc đâu."

 

Chú thích:

 

Lời bài hát 《Dưỡng Khí》.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận