Edit: Yeekies
Người đàn ông kéo ghế ngồi xuống, mùi nước hoa ngọt ngào phả vào mặt Lâm Thù, nồng nặc đến mức khiến cậu nhíu mày.
Thứ mùi ngọt sắc ấy tựa như phiên bản nữ tính của "Eau de Toilette" buổi sáng, khiến Lâm Thù khó chịu vô cùng.
Cậu nín thở, cố gắng hạn chế hít phải thứ mùi ấy, hỏi khẽ: "Tên gì?"
"Thịnh Cảnh. Anh muốn uống gì?"
Chưa từng có ai dám chủ động tiếp cận Lâm Thù như thế. Đa số gặp cậu đều chỉ dám cúi đầu chào từ xa, dẫu có ý đồ cũng không dám lộ ra mặt.
Những kẻ liều lĩnh dám tới gần, trước đây cậu sẽ thẳng thừng chất vấn: "Muốn gì? Định lợi dụng tôi à?"
Nhưng giờ đây, cậu không thốt nên lời.
Bởi cậu đã hiểu, không phải ai cũng mang ý đồ xấu. Dù đó vốn là cách cậu thường dùng để tự vệ.
Người pha chế liếc nhìn hai người với vẻ tò mò, lấy từ quầy ra một menu cocktail đẩy về phía họ.
Lâm Thù liếc qua menu rồi lại nhìn Thịnh Cảnh, cảm thấy kỳ quặc, chẳng biết nên nói gì.
"Nói chuyện đi," người pha chế ra hiệu với Lâm Thù: "Vừa rồi còn dạy cậu bé kia 'muốn gì phải tự giành lấy', giờ lại làm thinh?"
Lâm Thù ho nhẹ, quay sang nhìn thẳng Thịnh Cảnh: "Anh... giống một người."
"Giống Tần Du Trì phải không?" Thịnh Cảnh cười chủ động đáp: "Nhiều người cũng nói vậy. Nhưng tôi thấp hơn anh ấy vài phân, cũng không đẹp bằng, chỉ là kẻ tầm thường thôi."
Đúng là không đẹp bằng Tần Du Trì.
Lâm Thù im lặng, thu mình như con ốc sên, đợi người khác chạm vào mới chịu ló đầu.
Người pha chế lắc đầu, tự tay pha chế rượu vào ly shaker, thản nhiên ngồi xem kịch.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Một lúc sau, Thịnh Cảnh ngập ngừng hỏi: "Anh là... Lâm Thù phải không?"
Ánh mắt Lâm Thù chợt cảnh giác: "Sao anh biết?"
"Tôi từng thấy ảnh anh. Bạn trai cũ của tôi là bạn Biên Tổng." Thịnh Cảnh mỉm cười, giọng ôn nhu làm quen.
Nghe vậy, Lâm Thù bớt cảm giác kỳ quặc, bắt đầu nhìn thẳng vào Thịnh Cảnh.
Chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay trái, cà vạt và giày da hàng hiệu, có lẽ là đồ nhái.
Áo sơ mi của Thịnh Cảnh cài thắt lưng da đính đá, thứ mà trước đây hắn thường mua cho Tần Du Trì.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Thù nhanh chóng nhận ra sự thèm khát tiền bạc trong đôi mắt ấy.
Bạn trai cũ...
Lâm Thù mỉm cười. Bạn bè của Biên Tinh Lan làm gì có ai yêu đương? Chỉ là kẻ được nuôi mà thôi.
Lâu rồi không tiếp xúc với xã hội, cậu suýt quên mình là ai, quên rằng ngoài Tần Du Trì, nhiều người khác cũng nhắm vào cậu.
Đúng vậy.
Đây là hộp đêm sang trọng, nơi những kẻ như Thịnh Cảnh tìm kiếm đại gia, một đêm tình hay mối quan hệ đổi lấy tiền bạc.
Nhịp tim dần ổn định, chìm vào sự tĩnh lặng quen thuộc.
Ly rượu rung nhẹ theo điệu bass. Lâm Thù nhìn chằm chằm vào làn rượu sóng sánh, đôi mắt vô hồn: "Anh bao nhiêu tuổi?"
"24."
"Đang đi học hay đi làm?"
"Học nghiên cứu sinh."
Lâm Thù gật đầu, nâng ly whisky lên uống cạn, hỏi thẳng: "Anh muốn gì?"
"Ngài Lâm, tôi không..." Thịnh Cảnh định biện minh, nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của Lâm Thù chặn lại.
Đôi mắt sâu thẳm ấy khiến Thịnh Cảnh run sợ.
Tài khoản tiết kiệm sắp cạn, thẻ tín dụng tháng này chưa thanh toán.
Đêm nay, Thịnh Cảnh định tìm một cuộc tình một đêm, hoặc tốt hơn là một đại gia. Không ngờ lại gặp Lâm Thù ở đây.
Bạn trai cũ từng là trai bao, trong điện thoại có ảnh chụp chung của Biên Tinh Lan và Lâm Thù.
Khi đó hắn còn đùa, Lâm Thù đẹp thế, biết đâu là tiểu tình nhân của Biên Tinh Lan. Bạn trai cũ vội bịt miệng hắn, bảo đừng nói bậy.
Tưởng Lâm Thù say rượu, đầu óc không tỉnh táo, Thịnh Cảnh mới dám tới gần.
Không ngờ Lâm Thù dù say vẫn sắc sảo, ánh mắt như mũi kim xuyên thấu khiến hắn lạnh sống lưng.
Thịnh Cảnh nuốt nước bọt, định đứng dậy bỏ đi, nhưng nghe Lâm Thù nói: "Tiền, xe, đồng hồ, muốn bao nhiêu tôi cũng cho. Nhưng anh phải trả giá."
Trả giá?
Mấy kẻ giàu có đạo mạo này thường nói "trả giá" nhưng thực chất là những trò quái gở.
Nhưng thẻ tín dụng sắp đến hạn, Thịnh Cảnh không còn lựa chọn.
"Anh... anh muốn tôi làm gì?"
"Đóng vai một người. Tôi bảo diễn thế nào, anh phải diễn y như vậy."
Đóng vai? Chỉ thế thôi?
Thịnh Cảnh tưởng mình nghe nhầm, định hỏi đóng vai ai, chợt nhớ Tần Du Trì là diễn viên, còn đại gia của anh ta là Biên Tinh Lan.
Gã nhà giàu này thích Tần Du Trì?!
Mọi chuyện trở nên rõ ràng.
Thịnh Cảnh ngập ngừng, Lâm Thù nói tiếp: "Tôi sẽ không quan hệ tình d ục với anh, yên tâm đi."
Lại còn có chuyện tốt thế này?
Sợ Lâm Thù lừa mình, Thịnh Cảnh sờ mũi, dò hỏi: "Ngài Lâm, thẻ tín dụng của tôi..."
"Thiếu bao nhiêu?"
"6 triệu."
"Tôi chuyển khoản trước cho anh."
Thịnh Cảnh đưa điện thoại, ngay lập tức nhận được 18 triệu từ Lâm Thù, mắt sáng rực: "Cảm ơn ngài Lâm!"
Lâm Thù chuyển tiền xong, gõ quầy bar ra hiệu cho người pha chế.
Người pha chế đã chuẩn bị sẵn ly rượu, ngồi chống cằm xem kịch: "Gì nữa?"
Lâm Thù ho nhẹ, ngượng ngùng: "Cho xin số liên lạc."
Khách mua say nào cũng đòi được khai sáng một lần.
Người pha chế hiểu ý, đưa điện thoại đã mở khóa: "Ban ngày đừng gọi, tôi chỉ làm đêm thôi."
Lâm Thù gật đầu, chuyển thêm 2 triệu làm tiền tip.
Vừa chuyển xong, tin nhắn từ Bí Trừng đến:
【Bí Trừng: Anh Lâm, em tự về rồi, mẹ không mắng em đâu!】
【Lâm Thù: Tốt.】
Lâm Thù đứng dậy, nói với Thịnh Cảnh: "Đi thôi. Từ hôm nay, anh ở nhà tôi."
"Vâng." Thịnh Cảnh vội đứng theo, định đi sau Lâm Thù.
Lâm Thù dừng lại: "Đến trước mặt tôi. Từ nay luôn đi trước tôi, nhớ chưa?"
Thịnh Cảnh làm theo, bước nhanh hơn: "Tôi nhớ rồi."
Hai người ra khỏi hộp đêm.
Lên xe, Lâm Thù ngồi ghế phụ hỏi: "Sau Tết còn thi cử không?"
"Không, tôi đang nghỉ." Thịnh Cảnh ngập ngừng: "Ngài Lâm, anh có thể giúp tôi làm giấy xác nhận thực tập không? Trường yêu cầu..."
"Được."
Lâm Thù nhíu mày, lấy từ ngăn xe một lọ nước hoa tuyết tùng iris ném cho Thịnh Cảnh: "Từ nay dùng hương này. Và hạn chế nói chuyện."
"Vâng." Thịnh Cảnh im lặng xịt nước hoa lên người.
Mùi tuyết tùng dần đậm đặc, tràn ngập khoang xe.
Lâm Thù hít sâu một hơi, ra lệnh: "Đặt hai vé bay đến thành phố B."
Thịnh Cảnh gật đầu, lặng lẽ mở điện thoại đặt vé.
"Không cần gật đầu hay phản ứng. Từ nay tôi bảo gì, anh im lặng làm theo."
Thịnh Cảnh làm y lời, giống hệt Tần Du Trì ngày trước, mặt không biểu cảm, khởi động xe.
"Không được kể với ai."
"Muốn gì nhắn tin cho tôi, không cần nói."
"Tiền công tôi trả theo ngày. Anh có thể dừng bất cứ lúc nào, tôi không làm khó."
...
Bầu không khí trong xe dần trở nên quái dị.
Một bên lảm nhảm, một bên im lặng.
Thịnh Cảnh là người thật, còn Lâm Thù như đang nói chuyện với không khí, lẩm bẩm không ngừng.
Hai người lên máy bay lúc rạng sáng, đến thành phố B khi trời vừa sáng.
Nhiệt độ thành phố B âm độ, Lâm Thù chỉ mặc áo sơ mi mỏng, run rẩy vì lạnh ngay khi bước xuống máy bay.
Cậu khoanh tay, không vào cửa hàng miễn thuế mua áo khoác, bắt taxi thẳng đến biệt thự Núi Hồ Quang.
Lâm Thù chọn sống ở biệt thự lưng chừng núi không phải không có lý do.
Nơi đây từng là tổ ấm của cậu và Tần Du Trì. Đàn dương cầm, gara, cầu thang, từng ngóc ngách đều in dấu ái @n.
Chỉ cần ở đây, Lâm Thù cảm thấy an toàn, dù giờ chỉ còn một mình.
Nhưng may thay, giờ không phải thế.
Cửa mở.
Thịnh Cảnh vội bước vào, run rẩy vì lạnh, cắn răng không dám kêu.
"Ca... đi tắm nước nóng đi, kẻo cảm." Lâm Thù đứng sau lưng, giọng điệu the thé như đang nũng nịu.
Thịnh Cảnh sửng sốt.
Lâm Thù gọi Tần Du Trì là "ca"?!
Mắt mở to, Thịnh Cảnh hít sâu, cúi đầu bình tĩnh nhìn Lâm Thù.
Hai người đối mặt.
Ánh mắt Lâm Thù từ vui đùa chuyển sang trống rỗng chỉ trong nửa giây.
Bản năng làm hài lòng đại gia trỗi dậy.
Thịnh Cảnh nhanh chóng quay lưng, im lặng lên lầu hai, tự tìm phòng tắm.
Lâm Thù đứng trước cửa, mơ hồ nhìn theo bóng lưng kia, lời người pha chế văng vẳng bên tai: "Chỉ cần anh lừa được chính mình..."
Khoảnh khắc bước vào, cậu tưởng như quay về quá khứ, như thể đã trải qua mấy kiếp.
Nhưng khi Thịnh Cảnh quay lại, đôi mắt đầy h@m muốn vật chất kia kéo cậu về hiện thực phũ phàng.
Ánh mắt Tần Du Trì không như thế.
Ánh mắt Tần Du Trì trong trẻo, dịu dàng mà kìm nén, như tuyết đầu đông dưới nắng ấm, lấp lánh ánh sáng.
Còn ánh mắt Thịnh Cảnh quá phấn khích, quá thực dụng.
Vì được thỏa mãn d ục vọng vật chất, dù có cố diễn lạnh lùng cũng không giấu nổi niềm vui được đáp ứng.
Thịnh Cảnh thích tiền.
Vậy... Tần Du Trì thích gì?
Câu hỏi ấy lại hiện lên trong đầu Lâm Thù.
Thịnh Cảnh vui vì được tiền.
Tần Du Trì không có thứ mình thích, nên lúc ấy mới buồn bã, ít nói, như con rối vô hồn.
Thì ra!
Thì ra là vậy!
"Chuông Gió Tin Tử" bị cậu ép dừng quay, đạo diễn rút lui. "Thiếu Niên Đảo Nhỏ" bị hạ giá: "Khổ Sinh" bị cấm chiếu.
Cậu đã phá hủy mọi thứ Tần Du Trì yêu thích, sao hắn có thể vui được?
Nỗi kinh hoàng tràn ngập toàn thân.
Lâm Thù từ từ ngồi thụp xuống, như mất hết sức lực, cuối cùng không chống đỡ nổi, ngồi bệt xuống đất. Nếu không có cánh cửa đỡ lưng, có lẽ hắn đã nằm vật ra.
Rung rung...
Giữa cơn hoảng loạn, điện thoại lại rung lên.
Lâm Thù chậm rãi nhìn xuống.
Tần Du Trì lại gửi tin nhắn thoại, chỉ vỏn vẹn 3 giây.
Hắn bấm nghe, áp vào tai.
00:00/ "Ngài Lâm, chúc mừng năm mới."
06:35/ "Ngài Lâm, chúc anh năm nay thuận lợi, mỗi ngày hạnh phúc."
Giọng nói Tần Du Trì vẫn ấm áp, trầm ấm khiến người ta nghiện.
Lâm Thù bấm nghe đi nghe lại, như kẻ mộng du, cho đến khi điện thoại hết pin, tắt nguồn.
Đồ ngốc.
Thứ gì cũng không biết!
Nỗi buồn dâng lên, Lâm Thù buông thõng tay, ngây dại nhìn về phía trước, thấy Thịnh Cảnh từ lầu hai bước xuống.
Thịnh Cảnh chỉ quấn khăn tắm quanh hông, để lộ nửa thân trên cơ bắp cuồn cuộn. Nước từ tóc nhỏ giọt, chảy dọc theo thái dương thành dòng.
Hắn bước đến trước mặt Lâm Thù, vẻ mặt lạnh lùng, cúi xuống nói: "Thù Nhi, đừng ngồi dưới đất, lạnh đấy."
Lâm Thù ngước mắt lên, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy h@m muốn ấy, hứng thú lập tức tiêu tan.
"Im lặng, quay mặt đi." Lâm Thù nhíu mày ra lệnh.
---
Tác giả bật mí:
Bước đầu giải quyết vấn đề: Nhận thức vấn đề
Lưu ý:
Thịnh Cảnh không uống rượu, trong đời thực tuyệt đối không lái xe sau khi uống!