Edit: Yeekies
Thịnh Cảnh nép sát vào tường, cố thu mình lại tránh xa hai người đang đối mặt. Gió lồ ng tuyết cuốn qua khe cửa ùa vào nhà khiến hắn răng đánh vào nhau lập cập. Nhưng giờ đây hắn chẳng màng cái lạnh cắt da ấy nữa, chỉ biết ôm chặt bản thân run rẩy, đôi mắt láo liên quan sát tình hình.
Đã hai phút trôi qua, cả hai vẫn im lặng như tượng đá.
Đặc biệt là Lâm Thù, người đang ngửa mặt lên trời, khóe miệng nhếch lên đầy thách thức còn dính lấm tấm bột ớt đỏ.
"Nói một câu đi chứ!"
Thịnh Cảnh lạnh cóng, định lẻn về phòng thì Tần Du Trì bỗng động đậy.
Hắn bước vào nhà, đóng cửa cẩn thận rồi rút từ túi áo khoác chiếc khăn tay Louis Vuitton gấp ngay ngắn.
"Khóe miệng cậu dính thứ gì đó." Giọng nói trầm ấm vang lên khi bàn tay Tần Du Trì nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt Lâm Thù, thậm chí còn chùi luôn lớp dầu mỏng trên môi.
"Louis Vuitton đấy!
Ngôi sao hàng đầu dùng khăn tay hiệu triệu đô la lau dầu mỡ cho kim chủ!"
Thịnh Cảnh nín thở quan sát, cố phân tích tình thế: Kim chủ và minh tinh chắc từng có quan hệ. Giờ chia tay rồi, kim chủ tìm kẻ thế thân còn minh tinh vẫn vấn vương, đêm tuyết tìm đến tận nhà.
Mùi hương quen thuộc thoang thoảng.
Đây chẳng phải là Diên Vĩ Tuyết Tùng mà Lâm Thù bắt mình dùng sao?
Thịnh Cảnh nín thở chờ phản ứng của Lâm Thù.
Sau hai nhát chùi, Lâm Thù như sống lại, đột ngột đẩy Tần Du Trì ra.
"Sao cậu lại biết địa chỉ này? Ai nói?" Gương mặt Lâm Thù tối sầm, giọng lạnh như băng.
Tần Du Trì bị đẩy dựa vào cửa, bình thản đáp: "Tình cờ biết được, tiện đường ghé qua. Không ngờ cậu thật sự đã về." Ánh mắt hắn lướt qua Thịnh Cảnh, xem xét kỹ lưỡng như muốn nhìn thấu linh hồn.
"Thần tiên đánh nhau, xin đừng vạ lây đến kẻ thế thân!"
Nhớ lại lần khuyên bạn trai cũ chia tay rồi bị mắng té tát, Thịnh Cảnh vội cúi đầu: "Chào anh Tần, em là trợ lý sinh hoạt của anh Lâm, Thịnh Cảnh."
Tần Du Trì nhìn hắn chằm chằm mấy giây mới bắt tay, khóe miệng nhếch lên vừa đủ: "Xin chào, tôi là Tần Du Trì."
Nụ cười ấy lạnh lẽo như người máy, khiến Thịnh Cảnh rợn tóc gáy.
"Thịnh Cảnh, vào trong đi." Lâm Thù lên tiếng.
Thịnh Cảnh thở phào, cười gượng với Tần Du Trì rồi vội vã biến vào phòng khách.
Không gian trở nên ngột ngạt.
Lâm Thù căng như dây đàn.
Tần Du Trì xuất hiện đột ngột giữa đêm tuyết, mái tóc phủ trắng, y hệt lần hắn chạy về nhà giữa bão tuyết mang bánh kem sinh nhật.
"Cậu gầy nhiều quá." Tần Du Trì nhìn thẳng vào Lâm Thù.
Ánh mắt ấy khác lạ, khiến tim Lâm Thù đập thình thịch.
"Tôi không quan tâm là ai tiết lộ địa chỉ," giọng Lâm Thù gằn lại: "Cút ngay!"
Tần Du Trì không những không đi, còn tiến thêm hai bước, nhìn xuống Lâm Thù: "Cậu luôn hung hăng với mọi người như vậy sao?"
Đôi mắt đen kia chỉ chứa mỗi bóng hình Lâm Thù.
Mùi tuyết tùng nồng nặc như chất độc, như liều thuốc giải, khiến tâm trí Lâm Thù rối bời.
"Đồ điên!"
Lâm Thù nguyền rủa trong lòng để trấn an trái tim đang đập loạn nhịp.
"Liên quan gì đến cậu?" Lâm Thù trừng mắt: "Không hiểu tiếng người à? Tôi bảo cút đi!"
Tần Du Trì nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh như mật đào dính sương.
Lâm Thù trông hung dữ, giọng nói lớn, nhưng mắt lại ướt nhòe khiến hắn muốn chạm vào xem liệu nước mắt có rơi không.
"Nhím con." Tần Du Trì lỡ thốt ra suy nghĩ rồi quay lưng đi về phía cửa.
Ra đến ngoài, hắn ngoảnh lại trong gió tuyết: "Hẹn gặp lại, anh Lâm."
Lời nói khiến Lâm Thù càng giận, nắm đấm siết chặt như muốn xông lên đấm hắn.
"Nhím lông xù!"
Trong lòng ngứa ngáy, xen lẫn tê dại khó tả.
Vừa thấy Thịnh Cảnh tránh đi đã bớt ghen, Tần Du Trì mỉm cười giữ cách một khoảng an toàn: "Chúc mừng năm mới, hy vọng tuần sau vẫn được gặp anh."
Cửa đóng lại từ từ, hai ánh mắt vẫn dính lấy nhau cho đến khi khe cửa khép hẳn.
Bên ngoài lạnh thấu xương.
Tuyết trên tóc Tần Du Trì tan chảy rồi lại đóng băng.
Hắn không lái xe, cũng chẳng gọi taxi, mà lặng lẽ đi bộ xuống núi theo con đường quen thuộc.
Mọi ngõ rẽ, thậm chí vị trí cây bạch quả bên biển báo đều y như trong mơ.
Trong mơ, hắn thích đoạn đường này, có thể đi từ nhà xuống chân núi rồi quay về.
"Nhà...?"
Tần Du Trì đột nhiên dừng bước, nhíu mày.
Nơi đó rõ ràng là nhà Lâm Thù, sao hắn lại mặc nhiên coi là nhà mình? Khi thấy Thịnh Cảnh ra vứt rác, hắn suýt nữa túm cổ ném gã vào thùng rác.
Hắn chỉ định đến xem địa điểm trong mơ có đúng không, ngờ đâu gặp Lâm Thù.
Sao Lâm Thù tìm người giống mình làm trợ lý?
Sao lại gầy đi, mệt mỏi như ngọn nến sắp tàn?
Tần Du Trì không phải kẻ mù quáng.
Nếu Lâm Thù chỉ coi hắn là diễn viên phá rối, đã có trăm cách trả thù. Nhưng Lâm Thù chẳng làm gì, chỉ trở nên giận dữ mỗi khi gặp hắn.
Hắn quay đầu nhìn ngôi biệt thự trên đồi. Ánh đèn ấm áp như đang vẫy gọi.
Nếu Lâm Thù không quen biết hắn, sao lại có những phản ứng ấy?
Một ý nghĩ điên rồ lóe lên: Liệu Lâm Thù có cùng những giấc mơ như hắn?
Vì trong mơ hắn quá đáng ghét nên Lâm Thù mới giận dữ khi gặp mặt?
Lý lẽ nghe có vẻ hợp lý, nhưng kỳ quặc.
Tần Du Trì đang định đi tiếp thì nghe tiếng quát sau lưng:
"Dám bước thêm bước nữa xem! Trốn nữa tao nhốt mày trong nhà, đời đời kiếp kiếp không được gặp ai!"
Hắn quay lại nhưng sau lưng chẳng có ai. Lại là ảo giác...
Ngực phải nhói đau. Tần Du Trì tựa vào cây bạch quả, chờ cơn đau qua đi.
Điện thoại rung lên.
"Anh, giáo sư Thân vừa gọi, bảo sáng mai 9h anh đến viện nghiên cứu." Chu Minh nói.
Tần Du Trì thở dài: "Anh biết rồi."
"Anh..." Chu Minh ngập ngừng.
"Sao thế?"
"Biên tổng tháng trước bảo em chuyển lời... đừng quấy rầy anh Lâm. Em sợ anh buồn nên không dám nói." Giọng Chu Minh đầy do dự: "Hôm nay anh lại tìm anh Lâm phải không? Biên tổng vừa gọi..."
"Ừ." Tần Du Trì cúp máy.
Gió đêm thổi qua tùng bách rì rào.
Hắn mở WeChat của Lâm Thù, nhắn: 【 Biên tổng không tiết lộ địa chỉ, tôi biết từ nguồn khác. 】
Tin nhắn vừa gửi đã hiện dấu chấm than - hắn bị chặn.
Tần Du Trì lặng lẽ cất điện thoại, ngoảnh nhìn lần cuối ngôi nhà ấm áp rồi lê bước xuống núi.
---
Sáng hôm sau
Tần Du Trì mặc vest chỉnh tề, tự lái xe đến viện nghiên cứu.
"Giáo sư Thân, cháu là Tần Du Trì." Hắn cúi đầu chào vị giáo sư não khoa học 35 tuổi.
Giáo sư Thân đẩy kính lên: "Ngồi đi."
Tần Du Trì ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi.
"Đừng căng thẳng." Giáo sư rót nước ấm đưa cho hắn.
Sau khi nghe thuật lại những giấc mơ, giáo sư lấy ra tập tài liệu: "Không phải giấc mơ, mà như ký ức tiền kiếp?"
Tần Du Trì giật mình trước từ "tiền kiếp" từ miệng nhà khoa học.
"Rất nhiều người có trải nghiệm tương tự, cảm giác quen thuộc, những ký ức không tồn tại." Giáo sư đẩy tập tài liệu về phía hắn: "Nhiều giả thuyết lắm, cậu chọn cái nào hợp với mình."
Trang đầu tiên viết: 【 Nỗi đau và tiếc nuối cực độ khi chết có thể tạo ra sóng ý niệm, xuyên thời gian không gian. 】
Tần Du Trì lật tiếp, "Dòng thời gian đảo ngược": "Thế giới ý thức": "Luân hồi"... càng đọc càng hoang đường.
Giáo sư Thân an ủi: "Đừng cố gắng giải thích bằng khoa học. Hiện tại chưa thể lý giải."
"Nhưng ảo giác khiến em đau ngực, ảnh hưởng công việc."
Giáo sư đưa danh thiếp bác sĩ tâm thần: "Nếu nặng hơn, đến gặp bác sĩ Hồ."
Ra khỏi viện, Tần Du Trì vẫn đọc tài liệu. Chương đầu nói về k1ch thích bên ngoài giúp gợi lại ký ức tương lai.
"K1ch thích bên ngoài..."
Hắn chợt nhớ giấc mơ rìu bảo vệ xuất hiện sau khi ngủ trên giường mình.
Tần Du Trì thêm WeChat bác sĩ Hồ, gửi ghi chép giấc mơ và ảo giác, hẹn gặp trưa nay.
Bác sĩ Hồ khuyên: "Giấc mơ là cơ chế bảo vệ tinh thần. Não bộ chọn quên nỗi đau, sao cậu cứ muốn nhớ?"
"Tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra." Tần Du Trì nghĩ đến vẻ mệt mỏi của Lâm Thù, giọng kiên định.
---
Lời tác giả:
Tần Du Trì: Bị chặn [buồn]
Ghi chú:
Các giả thuyết trong truyện chỉ là hư cấu phục vụ cốt truyện, đừng tin thật!