Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 36: Tách rời.




Edit: Yeekies

 

Tần Hi Mạt vừa ngáp dài vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm, tay vừa chạm vào ghế phụ thì chợt nhìn thấy qua khung cửa sổ một bóng người quen thuộc.

 

"Hi Mạt, ngồi phía sau đi." Giọng Tần Du Trì vang lên từ trong xe.

 

Cô bé ngoan ngoãn leo lên ghế sau, khép cửa nhẹ nhàng rồi liếc mắt về phía ghế phụ qua gương chiếu hậu.

 

Sao Lâm Thù lại ở đây?

 

Chẳng lẽ anh trai mình thực sự đã đuổi theo thành công?

 

Trong lòng dâng lên chút hưng phấn, Tần Hi Mạt nhoẻn miệng cười chào: "Chào buổi sáng, anh Lâm!"

 

"Buổi sáng tốt lành." Lâm Thù quay đầu lại đáp lời, gương mặt ửng hồng, khóe mắt cũng đỏ lừ, giọng nói hơi nghẹn lại.

 

Tần Hi Mạt nhướng mày, liếc nhìn anh trai đang lái xe với ánh mắt thắc mắc.

 

Tần Du Trì bắt gặp ánh nhìn của em gái qua gương, giải thích: "Cậu Lâm bị sốt. Tí nữa anh đưa cậu ấy đi khám, em giúp anh trông cậu ấy."

 

"À, ra là sốt." Tần Hi Mạt gật đầu nhưng trong lòng không tin tưởng lắm.

 

Lâm Thù sốt sao lại gọi anh trai mình đi đón rồi đưa đến bệnh viện?

 

Không thể nào!

 

Cô đoán chắc đêm qua hai người đã ở cùng nhau, sáng nay Lâm Thù lên cơn sốt nên anh trai mới đưa anh ấy đến bệnh viện.

 

May mắn thay, bệnh viện dịp Tết khá vắng vẻ. Sau khi làm thủ tục, bác sĩ kê đơn thuốc hạ sốt và truyền nước cho Lâm Thù.

 

Dù chỉ là sốt thông thường, Tần Du Trì vẫn không yên tâm, xin một phòng bệnh riêng để Lâm Thù nằm nghỉ.

 

Nhân lúc Tần Du Trì đi lấy thuốc, Tần Hi Mạt kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh. Hai người thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, Tần Hi Mạt muốn hỏi nhưng lại ngại ngùng.

 

Lâm Thù nuốt khan, chủ động giải thích: "Tối qua anh trai em ngủ lại ở nhà anh. Sáng nay phát hiện anh bị sốt nên tiện đường đưa anh đến bệnh viện."

 

Anh trai đã tiến triển đến mức vào nhà anh Lâm ngủ rồi sao?

 

Đao chưa gỉ, chớ coi thường!

 

Tần Hi Mạt ho nhẹ, thận trọng hỏi: "Anh Lâm, anh và anh trai em..."

 

"Tụi anh đang tìm hiểu nhau." Lâm Thù khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng.

 

Có lẽ do cơn sốt làm đầu óc mơ màng, suốt đường đến bệnh viện, hình ảnh Tần Hi Mạt trong kiếp trước vẫn hiện lên trong tâm trí Lâm Thù, khiến lòng anh nặng trĩu.

 

Chỉ khi thấy cô bé đứng trước mặt mình nguyên vẹn, trái tim anh mới thực sự an lòng.

 

"Sao đêm giao thừa em lại ở phòng thí nghiệm? Giáo sư bắt em tăng ca à?" Lâm Thù hỏi với giọng quan tâm.

 

Tần Hi Mạt ngượng ngùng gãi má: "Không... Anh trai đi dự tiệc tối, em không muốn về nhà một mình nên kiếm cớ ở lại trường."

 

Không muốn về nhà?

 

Lâm Thù ngạc nhiên khi biết không chỉ Tần Du Trì mà cả Tần Hi Mạt cũng chán ghét tổ ấm của mình.

 

"Vì... cha em sao?" Anh thận trọng hỏi.

 

Tần Hi Mạt cúi đầu im lặng, không phủ nhận cũng không xác nhận.

 

Lâm Thù cắn môi, liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đang đóng rồi khẽ hỏi: "Hi Mạt, em có biết anh trai em thường chôn mặt trong nước để nín thở, dùng cách đó giảm đau không?"

 

Tần Hi Mạt tròn mắt kinh ngạc: "Bây giờ anh ấy vẫn làm vậy sao?"

 

Lâm Thù không rõ tần suất, nửa thật nửa đùa: "Ừ, tối qua anh ấy định làm vậy, còn nói với anh rằng cảm giác đau chỉ là trạng thái tâm lý."

 

Nghe đến đây, gương mặt Tần Hi Mạt đờ đẫn, mất hết sắc máu.

 

"Là cha em dạy thế?" Lâm Thù tiếp tục truy hỏi.

 

Một hồi lâu sau, Tần Hi Mạt mới thừa nhận: "Vâng. Khi còn nhỏ, ba thường dìm anh trai và em trong nước để 'bình tĩnh'. Em không ngờ bây giờ anh ấy vẫn..."

 

Người trưởng thành thường phân biệt được đâu là giáo dục đúng đắn. Nhưng Lâm Thù không ngờ Tần Du Trì không chỉ cam chịu sự kiểm soát của Tần Thịnh, mà còn coi đó là chân lý, áp dụng từ nhỏ đến lớn.

 

Đồ ngốc!

 

Nằm trên giường bệnh, dù người mệt lả, Lâm Thù vẫn muốn nhảy dựng lên mắng cho Tần Du Trì một trận.

 

Cạch.

 

Cửa phòng mở, Tần Du Trì cùng y tá bước vào, tay xách túi thuốc.

 

Lâm Thù rút tay từ dưới chăn ra, chủ động chào y tá: "Chào bác sĩ."

 

Y tá ngỡ ngàng trước thái độ nhiệt tình của bệnh nhân, vội đáp lễ. Khi chuẩn bị tiêm, Lâm Thù giả vờ kêu đau: "Bác sĩ ơi, người ta có thể dùng nín thở để giảm đau không? Có phải cảm giác đau chỉ là trạng thái tâm lý?"

 

Dù hỏi y tá, ánh mắt anh lại hướng về Tần Du Trì.

 

Y tá ngạc nhiên: "Cảm giác đau chỉ là trạng thái tâm lý? Ai nói thế? Nín thở làm sao giảm đau được, trừ khi nghẹt thở đến ngất thì còn may ra!"

 

Lâm Thù liếc Tần Du Trì: "Vậy sao? Có người bảo tôi làm thế sẽ đỡ đau."

 

"Cảm giác đau là phản ứng s1nh lý khi cơ thể bị tổn thương, là tín hiệu báo động cơ thể đang gặp vấn đề. Nếu cố chịu đựng hoặc mù quáng uống thuốc giảm đau, sẽ đánh mất thời điểm vàng phát hiện bệnh tật. Phải chăng anh đã đọc mấy bài y học giả mạo trên mạng rồi?"

 

Hộ sĩ vốn tưởng chỉ người già mới mắc bẫy loại này, nào ngờ ngay cả Lâm Thù, một người trẻ tuổi là thế nhưng lại tin vào mấy luận điệu nhảm nhí ấy.

 

"Vâng, cảm ơn bác sĩ. Giờ tôi đã hiểu đó là quan niệm sai lầm." Lâm Thù lạnh lùng nói.

 

Khi y tá rời đi, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.

 

Tần Du Trì ngầm hiểu thông điệp của Lâm Thù, im lặng cúi đầu. Tần Hi Mạt cũng thu mình, cố giảm bớt sự hiện diện.

 

Cốc cốc cốc.

 

Cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.

 

Tần Du Trì mở cửa nhận khay đồ ăn, đặt lên bàn hai phần sáng: bánh bao và há cảo cho em gái, cháo trắng cho Lâm Thù.

 

Lâm Thù ngồi yên, Tần Du Trì cầm thìa múc cháo: "Bác sĩ nói truyền nước có thể ăn chút cháo. Sáng nay cậu ăn ít quá."

 

Anh trai đầu gỗ này của mình chẳng biết nói ngọt gì cả!

 

Tần Hi Mạt vội nhường chỗ, ra hiệu cho anh trai ngồi cạnh Lâm Thù.

 

Tần Du Trì ngồi xuống, khẽ hỏi: "Cậu Lâm, cần tôi đút không?"

 

"Cần cậu đút? Tôi là hoa dại yếu đuối cần chăm sóc à?" Lâm Thù bực bội ngồi dậy, hớp một thìa cháo lớn rồi lập tức phồng má vì nóng.

 

Dù bỏng rát, cậu vẫn nghiến răng chịu đựng, không chịu há miệng.

 

Tần Du Trì thở dài, lấy khăn lau khóe mắt Lâm Thù: "Cậu Lâm mạnh mẽ lắm, không cần ai chăm. Là tôi tự nguyện muốn đút cho cậu, được chưa?"

 

Lâm Thù ngồi im, Tần Du Trì lại lấy khăn đặt dưới cằm cậu: "Nhổ cháo ra đi. Y tá vừa nói đấy, đau đớn không nên chịu đựng."

 

Anh chàng này dám nhại lại lời mình?

 

Lâm Thù trợn mắt, nhưng cuối cùng vẫn nuốt chửng cháo nóng. Cậu không cố chấp nữa, đẩy bát cháo ra xa, khoanh tay ngồi giận dỗi.

 

Tần Du Trì cầm thìa múc cháo, thổi nguội rồi đưa tới miệng Lâm Thù. Mỗi thìa cháo đều được thổi đủ năm nhịp, mỗi nhịp đều đặn ba giây.

 

Đúng là trí tuệ nhân tạo.

 

Cháo không có nhiều gia vị, chỉ thoang thoảng hương gạo. Lâm Thù ăn hết cả hộp mà không hề buồn nôn như sáng sớm.

 

"Mấy người định lúc nào về?" Lâm Thù xoa xoa bụng, nửa nằm hỏi.

 

"Đợi ngài hạ sốt, tôi sẽ đưa ngài về núiHồ Quang trước rồi mới về." Tần Du Trì gói ghém hộp cháo bỏ vào thùng rác.

 

Lâm Thù định từ chối, bảo hai người về trước rồi nhờ Tạ Nghị đến đón.

 

Nhưng thấy Tần Hi Mạt đứng phía sau chắp tay trước ngực, ánh mắt đáng thương như đang cầu xin, Lâm Thù đành nuốt lời.

 

Về nhà có gì mà khó khăn thế?

 

Không ưa ông lão nhà họ Tần, cứ thẳng thắn phản kháng là được. Dù sao tập đoàn đã phá sản, cả nhà sống nhờ Tần Du Trì, lão già đó có gì mà kiêu ngạo?

 

Thuốc truyền chậm rãi, mãi đến chiều Lâm Thù mới truyền xong.

 

Hộ sĩ vào rút kim, đo nhiệt độ, đưa thuốc uống rồi dặn dò đừng tin mấy bài viết giả mạo trên mạng mới chịu rời đi.

 

Tần Du Trì định đưa tay bế, bị Lâm Thù liếc một cái đành rụt lại.

 

Lâm Thù bước xuống giường, dù chân hơi bồng bềnh nhưng chưa đến mức cần người bế, tự mình chậm rãi đi về chỗ đỗ xe, trên người vẫn khoác áo gió của Tần Du Trì.

 

Trưa nay tuyết lại rơi, núi Hồ Quang tuyết phủ trắng xóa, cành tùng đầy tuyết thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua rơi rào rào.

 

Lâm Thù lau sương trên kính xe, nhìn tuyết trắng mà tiếc nuối.

 

Nếu hôm nay không sốt, có lẽ cậu đã dẫn Tần Du Trì chạy bộ, nhân tiện đưa cả Tần Hi Mạt.

 

Xe thương vụ dừng trước cổng biệt thự.

 

"Hẹn gặp lại." Lâm Thù quấn chặt áo gió, bước nhanh vào nhà.

 

"Lâm tiên sinh, từ từ!" Tần Du Trì tắt máy đuổi theo.

 

Bên ngoài lạnh cắt da, Lâm Thù bấm mã mở cửa, quay lại hỏi: "Có việc gì?"

 

Tần Du Trì đứng ngoài cửa chỉ mặc áo sơ mi mỏng, Lâm Thù vội cởi áo gió trả: "Áo của cậu, cảm ơn."

 

Tần Du Trì thở ra luồng hơi trắng, không nhận mà hỏi: "Lâm tiên sinh, khi nào chúng ta gặp lại?"

 

Hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến Lâm Thù thấy lòng ấm lạ thường.

 

"Tôi đang nghỉ phép," Giọng Lâm Thù cố lạnh lùng: "Khi nào cậu rảnh, tôi sẽ dẫn cậu chạy bộ."

 

"Vâng, hẹn gặp lại." Tần Du Trì cười, định đóng cửa.

 

Lâm Thù giữ lại, đưa áo ra: "Áo gió của cậu?"

 

Tần Du Trì lắc đầu: "Để tôi lấy sau được không? Lâm tiên sinh?"

 

Hắn định để áo lại cho cậu?

 

Tim đập thình thịch.

 

Lâm Thù sững sờ, quên cả lạnh, gật đầu: "Ừ... Nhưng..."

 

"Vậy hẹn gặp lại." Tần Du Trì vẫy tay, đóng cửa.

 

Cánh cửa sắp khép, Lâm Thù vội hỏi: "Cậu có nghe lời hộ sĩ nói không?"

 

"Tôi nghe rồi," Tần Du Trì gật đầu: "Tôi hứa sẽ không chịu đựng cơn đau một cách mù quáng nữa."

 

Thấy Tần Du Trì ngoan ngoãn, Lâm Thù thở phào: "Vậy thì tốt, hẹn gặp lại."

 

Trước khi cửa đóng hẳn, Lâm Thù liếc nhìn chiếc xe. Tần Hi Mạt đang chống tay nhìn trộm, thấy bị phát hiện vội quay đầu.

 

Cạch.

 

Cánh cửa khép lại, ngăn gió tuyết bên ngoài.

 

Lâm Thù đứng lặng ở hành lang hồi lâu mới ôm áo gió vào phòng.

 

Sau khi tắm nước nóng rửa trôi mùi thuốc, uống thuốc theo chỉ dẫn, Lâm Thù chìm vào giấc ngủ.

 

Nằm một lúc thấy thiếu thiếu, Lâm Thù lấy hai lọ tinh dầu từ túi áo.

 

Dương cát cánh không màu, diên vĩ tuyết tùng tím nhạt.

 

Dùng chút xíu chắc không sao.

 

Lâm Thù cất dương cát cánh, mở nắp diên vĩ tuyết tùng, thoa một chút lên cổ tay.

 

Mùi hương quen thuộc khiến Lâm Thù mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

 

Nhưng đêm nay, dù có hương nước hoa của Tần Du Trì, cơn ác mộng ấy vẫn đến.

 

Lần này vẫn là cảnh Tần Du Trì mắt đỏ cuồng nộ, miệng đầy máu.

 

Chỉ khác là tiếng dương cầm quen thuộc: "Đài phun nước Trevi".

 

"Ha...ha..."

 

Lâm Thù giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.

 

Sao dạo này cậu toàn mơ thấy cảnh này?

 

Phải chăng trời cao thấy cậu quá kiêu ngạo, nên dùng ác mộng nhắc nhở cậu những lỗi lầm ngày xưa?

 

Lâm Thù dựa đầu giường thẫn thờ, lâu sau mới cầm điện thoại lên.

 

Trời đã tối, đèn ngủ tự bật.

 

Lướt weibo, thấy Cao Tĩnh Ca hiếm hoi đăng ảnh đi chùa cầu phúc.

 

Đi chùa ư?

 

Tượng Phật trong ảnh nở nụ cười hiền hòa, hào quang tỏa sáng, khiến lòng Lâm Thù dịu lại.

 

Dù thường ngày không mê tín, nhưng việc sống lại vốn đã siêu nhiên. Nhìn ánh hào quang Phật, Lâm Thù như kẻ chết đuối vớ được phao.

 

"Cô đi chùa nào vậy? Có linh không?" Lâm Thù gọi cho Cao Tĩnh Ca.

 

"Cậu muốn đi chùa?!" Cao Tĩnh Ca kinh ngạc: "Cậu tin rồi à?"

 

"Ừ, tôi cần địa chỉ, ngày mai tôi đi."

 

"Đã gửi cậu rồi. Nhớ kính trọng các sư thầy, đừng tỏ thái độ khinh thường."

 

"Tôi biết rồi. Nên cúng bao nhiêu? Tiền mặt hay quét mã?"

 

"Cậu còn định cúng dường?" Cao Tĩnh Ca chợt nghiêm giọng: "Có chuyện gì? Hắn lại làm cậu khổ?"

 

"Không phải!" Lâm Thù phủ nhận: "Chúng tôi ổn. Chỉ là... tôi toàn gặp ác mộng."

 

Bên kia im lặng.

 

Lâm Thù thở dài: "Giả sử... có người từng làm tổn thương cô sâu sắc, nhưng một ngày họ tỉnh ngộ, muốn chuộc lỗi, liệu cô có tha thứ không?"

 

"Tôi không biết."

 

"Tại sao?"

 

"Nếu tôi không nhớ chuyện cũ, với tôi người đó là người tốt, không cần tha thứ. Còn nếu nhớ..." Cao Tĩnh Ca ngập ngừng: "Xem mức độ hối cải của họ. Nếu chân thành, có lẽ chị sẽ tha thứ."

 

Lời đáp khiến Lâm Thù nhẹ lòng.

 

"Tôi hiểu rồi."

 

---

 

Lời tác giả:

 

Lâm Thù: Hôm nay trở thành tín đồ hữu thần.

 

Lưu ý: Không nên chụp ảnh tượng Phật! Đây chỉ là tình tiết truyện!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận