Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 38: Thật đáng yêu.




Edit: Yeekies

 

Giữa trưa nắng gắt, hai người tạt vào một quán ăn ven đường dùng bữa qua loa, sau đó Lâm Thù đưa Tần Du Trì về khách sạn.

 

"Hẹn gặp lại, Lâm tiên sinh." Tần Du Trì không xuống xe, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thù, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại sâu như biển.

 

Lâm Thù khẽ gật đầu, hai gò má ửng hồng, làn da trắng mịn bỗng nhuốm màu đỏ thẹn, như bị ai đó chòng ghẹo quá đà.

 

"Ừ, hẹn gặp lại." Cậu quay mặt đi, ánh mắt vừa chạm phải cái nhìn thẳng thừng của Tần Du Trì đã vội tránh né.

 

"Lâm tiên sinh, cậu vẫn chưa hết sốt sao? Mặt cậu đỏ lắm." Tần Du Trì vẫn chưa chịu rời đi, lại còn nũng nịu ngồi lì trong xe.

 

Đồ ngốc này!

 

Lâm Thù trợn mắt, nghi ngờ hắn cố tình trêu mình, nhưng lại nghĩ cái thứ gỗ đá này làm gì có đủ khôn vặt để làm chuyện ấy.

 

"Điều hòa cao quá, tôi hơi nóng." Cậu cắn răng nói dối.

 

"Vậy à... Thế thì tốt." Tần Du Trì gật đầu, giọng điệu bình thản nhưng trong đó thoáng chút cười cợt khó phát hiện. "Tôi đi đây, hẹn gặp lại."

 

"Đi nhanh đi! Cậu đi rồi tôi mới giảm nhiệt độ được, trong xe nóng quá!" Lâm Thù phùng má thở phì phò.

 

Tần Du Trì nhếch mép cười, cuối cùng cũng bước xuống, đứng bên cửa nhìn theo chiếc xe của Lâm Thù khuất dần.

 

Áo khoác mỏng không đủ ấm, xa rời điều hòa, Tần Du Trì cảm thấy hơi lạnh, mệt mỏi ùa đến, toàn thân rã rời.

 

Về phòng, tắm rửa sạch sẽ bụi bặm, hắn không nghỉ ngơi mà lập tức mở sổ ghi chép lại giấc mơ đêm qua.

 

Đêm đó, hắn hiếm hoi xung đột với Tần Thịnh.

 

Ban đầu, Tần Thịnh chỉ trách Tần Hi Mạt, phê bình cô không chịu về nhà đúng dịp Tết, ngược lại khen ngợi hắn tham dự tiệc tất niên.

 

Nhưng rồi Tần Du Trì không nhịn được, đưa Tần Hi Mạt về phòng trước. Tần Thịnh tưởng hắn cố ý chống đối, lập tức nổi giận đùng đùng.

 

Không hiểu sao, hắn buột miệng buông lời lạnh băng: "Hi Mạt không muốn về nhà, lẽ nào cha không biết tại sao? Không chỉ em ấy, tôi cũng vậy!"

 

Nói xong, chính hắn cũng sửng sốt. Đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu ấy với Tần Thịnh.

 

Tần Thịnh kinh ngạc đứng hình, trong khi Đồng Nghi Xuân vẫn giữ vẻ mặt hiền hòa quen thuộc, vội vàng khuyên hắn xin lỗi.

 

Nhưng Tần Du Trì bỗng thấy lòng bốc lửa, không những không xin lỗi mà còn lạnh lùng bỏ về phòng, mặc kệ tiếng gọi giận dữ của Tần Thịnh.

 

Đêm đó, hắn lại gặp ác mộng.

 

Trong mơ, hắn không chỉ phá cửa mà còn trói một người lạ vào ghế, dùng dao kề cổ họ dọa dẫm: "Khai ra âm mưu giữa mày và Lâm Kỳ Tâm! Nhìn màn hình! Một năm một mười nói!"

 

Người kia run rẩy sợ hãi nhưng vẫn ngoan cố: "Nếu có bản lĩnh, sao mày không tự cứu nó? Người chết rồi còn đòi gì..."

 

Nghe chữ "chết", hắn như mất lý trí, dao khẽ cứa vào da thịt. Kẻ kia hoảng loạn, khóc lóc van xin, nhìn màn hình thốt ra những lời mà hắn không thể hiểu nổi.

 

Không biết bao lâu sau, trong mơ hắn mệt nhoài, định ngồi xuống thì cảnh sát ập vào khống chế, ép mặt hắn xuống đất.

 

Tỉnh dậy, hắn thấy mình đang ngồi giữa đường.

 

Lá khô rơi trên đầu, hắn như kẻ lưu lạc, mắt vô hồn, thở gấp đến mức nhân viên vệ sinh suýt báo cảnh sát.

 

Không hiểu sao, tỉnh dậy hắn chỉ muốn gặp Lâm Thù. Không gọi Chu Minh, hắn bấm số điện thoại đã khắc sâu trong lòng. May mắn, Lâm Thù không hỏi tại sao hắn biết số.

 

Gặp được Lâm Thù, hắn mới cảm thấy an toàn, như bị nam châm hút, chỉ có như vậy mới yên lòng.

 

Ghi xong giấc mơ, Tần Du Trì đặt điện thoại xuống, bỗng tự hỏi: "Đêm qua Lâm Thù gặp 'ác mộng' gì?", cũng mơ thấy hắn bạo lực và hung dữ vậy sao?

 

Lòng chùng xuống, hắn thở dài, gửi triệu chứng mộng du cho bác sĩ Hồ.

 

Rất nhanh, bác sĩ Hồ gọi lại, chưa kịp đợi hắn mở lời đã trách mắng: "Tôi đã nói, đừng tin vào lý thuyết chưa kiểm chứng! Cậu cứ mê tín!"

 

Thực ra, Tần Du Trì chỉ ngửi tinh dầu dương cát cánh và xem ảnh Lâm Thù, những k1ch thích rất nhẹ nhàng. So với về nhà, chúng chẳng là gì.

 

"Bác sĩ Hồ, tôi không cố k1ch thích bản thân. Tôi chỉ cãi nhau với cha, không hiểu sao lại thế."

 

Đầu dây im lặng, bác sĩ thở dài: "Kể lại ảo giác và chi tiết giấc mơ gần đây. Và làm nhanh bảng khảo sát sức khỏe tâm lý tôi gửi."

 

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

 

Bảng khảo sát dài gần nghìn câu, Tần Du Trì tưởng đơn giản, nào ngờ hơn 50 trang. Hắn lè lưỡi, cố gắng hoàn thành rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, để dành phần còn lại cho ngày sau.

 

---

 

"Tôi muốn đi Reykjavík xem cực quang, sắp xếp cho tôi khách sạn view đẹp." Lâm Thù nói với Biên Tinh Lan qua điện thoại.

 

"Xem cực quang?" Biên Tinh Lan ngạc nhiên. "Sao lại chốn lạnh lẽo thế?"

 

Lâm Thù không tiện nói vì trò xiếc tình cờ, đành viện cớ cao nhân chỉ điểm: "Đại sư khuyên tôi đi xa ngắm cảnh giải sầu."

 

Đầu dây im lặng, rồi Biên Tinh Lan khẽ hỏi: "Thù Nhi, hay là... cậu và người đó có tiến triển rồi?"

 

"Tôi..." Lâm Thù giật mình, vội phủ nhận: "Không có! Tôi chỉ muốn xem cực quang!"

 

"Xem cực quang ở đâu chả được? Sao cứ phải Reykjavík? Tôi sắp xếp chỗ khác, ít ô nhiễm ánh sáng hơn."

 

Lâm Thù cắn môi, im lặng chịu trận, trong lòng đấm Biên Tinh Lan trăm cái.

 

"Có phải vì người đó cũng đi Reykjavík nên cậu mới đi chứ gì?"

 

Lâm Thù nghiến răng, đành thú nhận: "Chưa đến mức đó, đừng nói bậy."

 

Biên Tinh Lan nghiêm túc hỏi: "Vậy tôi đặt phòng đối diện hay hai người ở chung?"

 

Ở chung?!

 

Lâm Thù tức giận: "Cậu muốn chết à?"

 

"Tôi có đùa đâu? Ở chung cho nhanh, đêm đến thân mật, khỏi phải dây dưa mấy tháng không tiến triển."

 

Lâm Thù bĩu môi: "Đối diện, cạnh nhau, trên dưới tầng, tùy cậu, miễn không chung phòng!"

 

"Được rồi, nhưng mà hai người đàn ông, có gì mà ngại..."

 

Lâm Thù cáu kỉnh cúp máy.

 

Nghe tin cậu đi xa, Cao Tĩnh Ca cũng lập tức tra hành trình Tần Du Trì. Lâm Thù nghi hai người này là giun trong bụng mình, chỉ cần ý nghĩ thoáng qua đã bị bắt bài.

 

"Áo lông vũ, áo len đủ chưa? Nhớ báo an toàn mỗi ngày." Cao Tĩnh Ca lo lắng dặn dò trước chuyến bay.

 

"Biết rồi, có người đón, đồ dùng khách sạn đủ cả. Tôi không phải trẻ con."

 

Cao Tĩnh Ca ngượng ngùng: "Cậu... cẩn thận nhé."

 

"Cô mới cần cẩn thận."

 

Mặt Cao Tĩnh Ca đỏ ửng, vội vã chào tạm biệt.

 

Lâm Thù lên máy bay với tâm trạng thoải mái, tối hôm đó đến khách sạn Reykjavík.

 

Khách sạn thiết kế độc đáo, phòng nhỏ nhưng sân hiên rộng, trồng cây trà cổ thụ, sàn phủ tuyết giả, khách có thể cắm trại ngắm sao. Hai phòng liền kề dùng chung sân hiên, thường được đặt cùng lúc.

 

Vừa thấy thiết kế, Lâm Thù biết phòng bên cạnh là của Tần Du Trì.

 

Mấy ngày đầu, cậu ăn uống trong khách sạn, lái xe thăm nhà thờ, ngắm hồ thiên nga. Không báo trước, cậu muốn cuộc gặp tự nhiên như định mệnh.

 

Nhưng rồi thời gian trôi, Lâm Thù sốt ruột: "Rõ ràng cùng khách sạn, sao không gặp? Hay Biên Tinh Lan lừa mình?"

 

Một đêm khuya, cậu kéo cửa sân hiên, cuộn mình trong chăn lông, chỉ chừa đôi mắt ngắm sao trời.

 

Đây là nơi lý tưởng ngắm cực quang. Mấy ngày qua, cậu may mắn thấy được hai lần.

 

Đang buồn ngủ, cậu định ngủ luôn ngoài trời, thì nghe tiếng cửa phòng bên cạnh mở.

 

Tim Lâm Thù đập nhanh, dù nhắm mắt vẫn cảm nhận bước chân quen thuộc tiến lại gần.

 

"Lâm tiên sinh, sao cậu ở đây?" Tần Du Trì mặc áo lông vũ, miệng phả hơi trắng, cúi xuống nhìn cậu.

 

Ánh mắt hắn đẹp hơn cả cực quang và sao trời, nhất là khi chỉ chăm chú nhìn mình Lâm Thù.

 

Cậu đờ đẫn, Tần Du Trì vẫy tay: "Lâm tiên sinh? Ngủ rồi à?"

 

"Tôi..." Lâm Thù giật mình, phát hiện chăn lông che nửa mặt, giọng nghẹn ngào. Cậu vội kéo chăn xuống, phủi sợi lông dính môi: "Tôi đi giải khuây, Biên Tinh Lan bảo nơi này đẹp."

 

Tần Du Trì cười khẽ, dường như không tin lời cậu nói.

 

"Tôi..." Lâm Thù định biện giải, thì hắn đột ngột cúi xuống, tay chạm môi cậu, nhẹ nhàng nhặt sợi lông.

 

"Đừng dùng chăn che mặt, lông dính vào rồi."

 

Trên mặt cậu dính lông tơ? Lâm Thù hoảng hốt, vội lấy tay phủi mặt.

 

Cậu vỗ vỗ, Tần Du Trì lại cười, hắn không phải cười mỉm mà là nhe răng bật cười: "Tôi đùa đấy, trên mặt cậu không dính lông tơ."

 

Ý thức được Tần Du Trì đang trêu mình, động tác Lâm Thù dừng lại, trừng mắt ngồi dậy, thanh âm lạnh lùng hỏi: "Cậu cười cái gì? Rất buồn cười sao?"

 

"Ừm." Tần Du Trì gật gật đầu, cười nói: "Cậu mặc nhiều đồ, cuộn tròn như cái bánh bao, thật đáng yêu."

 

---

 

Lời tác giả:

 

Lâm Thù: "Ai khen kiểu đó bao giờ?!"

 

Nhắc nhở: 

 

Dao đầu tiên sắp giáng xuống, ngay tại Reykjavík.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận