Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 49: Đừng ép bản thân quá mức!.




Edit: Yeekies

 

Cùng với xe cứu thương đồng hành còn có một chiếc xe vệ sĩ. Lâm Thù ngồi trên xe cứu thương, trong khi đó, Đào Liễm bị vệ sĩ khống chế, ép buộc theo sau về phía bệnh viện.

 

Tần Du Trì được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ đại khái nắm được tình hình, liền quay sang báo cáo bệnh trạng với Lâm Thù.

 

"Tần tiên sinh sau khi bị thương không được nghỉ ngơi đúng cách, vừa rồi lại chịu thêm ngoại lực đánh mạnh vào vùng ngực, khiến xương sườn tái nứt, vì vậy mới ngất đi."

 

Bác sĩ liếc nhìn đám người đứng chật kín ngoài phòng cấp cứu, thái độ dè dặt:

 

"Tuy nhiên, ngài không cần quá lo lắng. Chỉ cần lần này Tần tiên sinh chịu khó tĩnh dưỡng, sẽ không để lại di chứng."

 

Tĩnh dưỡng không tốt. Ngoại lực đánh mạnh vào.

 

Lâm Thù nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, trừng thẳng vào Đào Liễm.

 

Đào Liễm biết mình gây họa, dù bị vệ sĩ ép sát vào tường cũng chẳng dám kêu ca, chỉ cúi đầu im lặng, cố thu mình giảm bớt sự hiện diện.

 

Sau khi bác sĩ quay lại phòng cấp cứu, người đứng đầu đội vệ sĩ tiến lên, báo cáo với Lâm Thù:

 

"Bên phía Đào tiên sinh đã đăng tải lời thanh minh."

 

Nói rồi, hắn đưa điện thoại cho Lâm Thù.

 

Lời thanh minh của Đào Tử Điềm rất đơn giản, chỉ gồm mấy tờ giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ với Đào gia, kèm theo một dòng chữ lạnh lùng: 【Đã cắt đứt quan hệ.】

 

Lâm Thù lướt qua, chẳng hiểu từ đâu bỗng xuất hiện vô số bình luận hỗn tạp, ồ ạt tràn vào dưới bài đăng của Đào Tử Điềm.

 

[Ôi tội nghiệp Quả Đào, sau này hãy tập trung làm nghề, kiếm tiền nuôi mẹ nhé!]
[Đào Tử Điềm là ai? Đào Liễm lại là thằng nào?]
[Nam thần không làm công tử nhà giàu nữa, định chuyển sang xây dựng hình tượng mỹ cường bị hại sao?]
[Xây cái rắm! Giấy trắng mực đen rõ ràng thế kia, bạn bè cũ của Đào Liễm cũng lên tiếng xác nhận rồi!]

 

Biên Tinh Lan hành động nhanh chóng, thậm chí còn tìm được cả bạn học thời thanh niên của Đào Liễm ra làm chứng.

 

Mấy vị trí đầu hot search đều bị Đào Tử Điềm và Đào gia chiếm lĩnh, thiên hạ xôn xao bàn tán về lai lịch của Đào Tử Điềm và Đào Liễm, cùng những tài sản khổng lồ ẩn sau gia tộc họ.

 

Weibo của Đào Liễm sớm đã bị công kích dữ dội, bình luận ngập tràn lời nhục mạ.

 

Ngay cả bảng điểm thời sinh viên của hắn cũng bị đào bới, không chừa một mảnh giấy. Một số sinh viên ngành âm nhạc còn cho rằng hắn không xứng đáng có bằng tốt nghiệp, kêu gọi hiệp hội âm nhạc hủy bỏ tư cách của Đào Liễm.

 

Trong khi đó, trên diễn đàn hỗn hợp giữa phốt và ủng hộ Đào Tử Điềm, siêu thoại bỗng nhiên sôi động hẳn lên, xuất hiện vô số "fan" nhiệt tình tuyên truyền.

 

Lâm Thù nhìn qua đã biết ngay đây là thủ đoạn của Biên Tinh Lan, nhân cơ hội này đẩy Đào Tử Điềm lên cao trào.

 

Biên Tinh Lan xử lý khá kịp thời.

 

Lâm Thù khẽ mím môi, chẳng buồn để tâm, toàn bộ sự chú ý đều dồn về phía phòng cấp cứu.

 

Quá nửa đêm, Tần Du Trì cuối cùng cũng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, chuyển sang phòng bệnh thường. Người đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

 

Hãng hàng không đã gửi tin nhắn nhắc Lâm Thù làm thủ tục check-in.

 

Lâm Thù thở dài, lòng không yên, cuối cùng vẫn bỏ qua tin nhắn bước vào phòng bệnh, đứng tựa cửa.

 

Tần Du Trì nằm trên giường, ngực quấn băng cố định xương sườn, nghe tiếng động liền định ngồi dậy, cứ như thể không chịu nằm yên.

 

Lâm Thù bỗng thấy bực bội.

 

Cậu không hiểu tại sao Tần Du Trì luôn bất an như vậy, thậm chí coi thường sức khỏe của chính mình, liền lạnh giọng cảnh cáo:

 

"Nếu anh còn cử động, tôi sẽ bảo Hi Mạt rằng anh không muốn sống nữa, định lái xe lao xuống vực tự tử."

 

Nghe vậy, Tần Du Trì đành ngoan ngoãn nằm yên, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, ra hiệu bảo Lâm Thù lại gần.

 

Thấy cậu không chịu tiến tới, Tần Du Trì ngẩng mặt lên, ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng, trong đó thoáng chút uất ức.

 

Đồ phiền phức!

 

Lâm Thù bực bội khẽ "chậc" một tiếng, rồi vẫn bước đến bên giường, cúi xuống hỏi bằng giọng lạnh:

 

"Gọi tôi lại đây làm gì?"

 

Tần Du Trì nghe giọng điệu lạnh nhạt ấy, bỗng như kẻ bị bỏ rơi, khẽ khụt khịt mũi, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Thù.

 

Bàn tay Tần Du Trì lạnh ngắt, thậm chí còn lạnh hơn cả tay cậu, vốn dĩ trước kia luôn ấm áp, mỗi lần nắm lấy đều khiến người ta an tâm. Giờ đây, lại phải nhờ hơi ấm từ Lâm Thù truyền sang.

 

Rõ ràng nhìn thấu Tần Du Trì đang diễn kịch, chẳng biết vì mục đích gì mà giả vờ đáng thương.

 

Nhưng vết thương trên người hắn là thật, dáng người cũng gầy đi trông thấy. Vì thế, Lâm Thù dù biết hắn giả vờ, vẫn không nỡ giật tay lại.

 

Tuy nhiên, dù lòng có mềm, Lâm Thù vẫn không quên răn dạy:

 

"Anh đừng có giả vờ. Bác sĩ bảo anh phải nằm yên tĩnh dưỡng, vậy mà vừa ra viện đã chạy lung tung. Anh đối xử với cơ thể mình như thế, có còn là người trưởng thành không?"

 

Tần Du Trì trầm lặng giây lát, thì thầm như tự nói với lòng: "Em chẳng phải cũng đang chà đạp chính mình sao? Chẳng chịu ăn uống tử tế, giờ gầy trơ xương như cái xác khô......"

 

Tần Du Trì mà dám bảo cậu như bộ xương khô ư?!

 

Cậu đâu có ngờ Tần Du Trì lại có miệng lưỡi cay độc đến thế?

 

Ngọn lửa giận vừa nguôi ngoai bởi vẻ đáng thương của Tần Du Trì giờ lại bùng lên dữ dội.

 

Lâm Thù nén đòn, nghiến răng châm chọc: "Tôi đâu phải ngôi sao điện ảnh, muốn béo muốn gầy là quyền tự do của tôi. Còn anh, giờ xấu xí như con ma đói, sau này ai còn dám mời anh đóng phim nữa?"

 

Câu nói ấy hoàn toàn bịa đặt, dù gầy đi nữa Tần Du Trì vẫn đ ẫy đà hơn cậu, vẫn giữ nét thanh tú khôi ngô.

 

Thế mà Lâm Thù lại dám bảo hắn xấu...?

 

Nghe lời chê bai từ Lâm Thù, Tần Du Trì cắn chặt môi dưới, giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, chỉ chừa lại cái gáy trơ trọi.

 

Tưởng Tần Du Trì buồn vì mất vai diễn, Lâm Thù hối hận vì lời nặng, dịu giọng khuyên nhủ: "Vậy nên từ giờ anh phải biết điều, chịu khó dưỡng thương, sớm ngày trở lại trường quay."

 

Tần Du Trì lặng thinh không đáp, dường như đang chịu đựng nỗi đau tột cùng.

 

Sao con người này giờ yếu đuối đến mức chẳng chịu nổi lời nói?

 

Lâm Thù áy náy, trong lòng sắp xếp ngôn từ, muốn tìm lời an ủi Tần Du Trì.

 

"Từ nay anh không đóng phim nữa." Tần Du Trì chợt lên tiếng, giọng điệu thiếu tự nhiên: "Em... thực sự thấy anh xấu đến thế sao?"

 

Tần Du Trì không đóng phim nữa ư?!

 

Lâm Thù dồn hết chú ý vào câu nói trước, lòng dâng lên cơn phẫn nộ ngột ngạt, chất vấn: "Tần Du Trì, không diễn xuất nữa thì anh định làm gì?"

 

Tần Du Trì ngạc nhiên trước sự giận dữ của Lâm Thù, quay lại giải thích: "Anh sẽ chuyển sang hậu trường làm sản xuất. Công ty cũng đã đăng ký xong, kịch bản cũng mua rồi."

 

Lâm Thù sững sờ, trong nhận thức của cậu, Tần Du Trì phải đứng trước ống kính, tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu, chứ không phải lặn lẽ lùi sau hậu trường.

 

"Anh điên rồi sao?" Lâm Thù lại lần nữa chất vấn, chẳng nhớ nổi đây là lần thứ mấy trong mấy ngày qua.

 

"Anh rất tỉnh táo." Tần Du Trì nghiêm túc đáp: "Anh cần kiếm thật nhiều tiền, đầu tư vào thị trường Hải Thị. Từ giờ tích lũy quan hệ, phấn đấu năm năm đạt doanh thu chục tỷ, mười năm vượt mặt Biên Tinh Lan."

 

Giọng điệu đanh thép, lý lẽ rõ ràng, nhưng Lâm Thù chỉ thấy kỳ quái đến rợn người.

 

Cậu biết Tần Du Trì yêu diễn xuất đến nhường nào, đó là linh hồn tự do của hắn! Sao có thể từ bỏ dễ dàng thế?!

 

Hoảng hốt, Lâm Thù hỏi dồn: "Biên Tinh Lan đồng ý cho anh giải nghệ sao?"

 

"Hắn ủng hộ, còn đầu tư vốn liếng, tin tưởng anh sẽ sản xuất được phim chất lượng cao." Tần Du Trì đáp.

 

Từng lời đính chính nghiêm túc khiến Lâm Thù nghẹn lời, chỉ còn cảm giác phi lý đến ngớ ngẩn.

 

Tần Du Trì sẽ không đóng phim nữa.

 

Là fan trung thành của Tần Du Trì, chỉ xem phim do hắn đóng, Lâm Thù không thể chấp nhận quyết định này.

 

"Vì sao anh lại quyết định từ bỏ sự nghiệp diễn xuất?" Lâm Thù hỏi khẽ.

 

Tần Du Trì chớp mắt, ánh mắt thoáng xa xăm: "Bởi diễn xuất vô nghĩa. Anh chẳng kiểm soát được gì, như chiếc lá trôi nổi giữa dòng lũ, bị cuốn vào vòng xoáy vô tận, đến hơi thở cũng thành thứ xa xỉ."

 

Giọng nói như thoát ra từ kịch bản, rồi hắn lắc đầu tỉnh táo: "Tóm lại, anh sẽ không làm chiếc lá nữa. Từ nay, anh sẽ là dòng lũ."

 

Lâm Thù ngẫm nghĩ thật lâu trong lòng, rốt cuộc cậu cũng thấu hiểu được ý tứ của Tần Du Trì.

 

Hắn không muốn tiếp tục diễn kịch nữa, bởi cảm thấy mình sẽ trở thành gánh nặng, hơn nữa còn quyết định sau này sẽ trở thành cái gai trong mắt những nhà tư bản khác.

 

Điều khiến cậu băn khoăn là, kiếp này rõ ràng chưa từng trói buộc Tần Du Trì, vậy tại sao hắn lại đưa ra quyết định như vậy?

 

Phải chăng Tần Du Trì nghĩ về chuyện kiếp trước? Những hành vi điên rồ suốt mấy ngày qua cũng vì chuyện đời trước ư?

 

Làm sao cậu có thể biến Tần Du Trì thành ra nông nỗi này?

 

Lâm Thù như bị trúng đòn, thất thần ngây người, vô số lần hối hận vì những sai lầm mình từng gây ra.

 

Một diễn viên trẻ tài năng, ngôi sao sáng chói lọi, sao có thể trở thành kẻ điên cuồng thảm hại như bây giờ?

 

Cậu buông xuôi đôi vai, chẳng biết nói gì, cũng chẳng còn tâm trí để ý đến trò nghịch ngợm của Tần Du Trì khi dùng ngón tay chọc vào lòng bàn tay mình.

 

Thấy Lâm Thù im lặng, Tần Du Trì đợi một lát rồi lại hỏi câu khiến người ta phải bận tâm: "Em vẫn chưa trả lời anh, em thật sự nghĩ anh bây giờ xấu xí lắm sao?"

 

Lâm Thù chẳng buồn nghe rõ, đáp qua quýt: "Ừ."

 

Nghe vậy, Tần Du Trì trợn mắt, khó tin: "Em thật sự nghĩ anh xấu ư?!"

 

Lâm Thù đang chìm đắm trong tự trách, ngẩng lên liếc nhìn Tần Du Trì, thở dài nói: "Anh không xấu, là tôi xấu, được chưa?"

 

Tần Du Trì bị thái độ bất cần của cậu làm nghẹn lời, quay mặt đi không cho thấy biểu cảm, thầm quyết định từ hôm nay sẽ ăn nhiều hơn để sớm khôi phục dung nhan xưa.

 

Cốc cốc cốc.

 

Tiếng gõ cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng.

 

"Thưa ngài Lâm, ngài Đào Trạc đã tới." Vệ sĩ bên ngoài nhắc nhở.

 

Lâm Thù hít sâu, đứng dậy định ra khỏi phòng bệnh thì bị Tần Du Trì níu tay giữ lại.

 

"Buông ra." Lâm Thù khẽ quát, nói với giọng bất mãn: "Tôi còn phải ra ngoài dọn đống hỗn độn do anh gây ra."

 

Tần Du Trì siết chặt tay hơn: "Cứ mời hắn vào, anh sẽ tự nói chuyện, không cần em nhận tội thay."

 

Lâm Thù trợn mắt: "Không cần tôi giúp? Anh có tư cách gì để đàm phán với Đào Trạc? Anh không cần danh tiếng của chính mình nữa sao?"

 

"Không cần, dù sao anh cũng không tiếp tục con đường diễn xuất nữa. Em cứ mời hắn vào." Tần Du Trì bình thản đáp.

 

Nghe thế, Lâm Thù càng bực bội, quay ra gọi: "Vào đi."

 

Cánh cửa mở ra, Đào Trạc vẫn phong thái chỉnh tề, lịch sự cúi chào cả hai.

 

"Du Trì, vết thương thế nào rồi?" Hắn đến bên giường, hỏi thăm ân cần.

 

Tần Du Trì lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, giọng ôn nhu: "Tôi không sao, chỉ bị Tiểu Liễm đá gãy xương sườn, phải nằm viện dưỡng thương vài tuần thôi."

 

Lại bắt đầu diễn rồi.

 

Lâm Thù lặng lẽ thở dài, mệt mỏi đảo mắt nhìn ra chỗ khác.

 

Đào Trạc sắc mặt đông cứng, chưa kịp lên tiếng thì Tần Du Trì đã lạnh lùng cất lời: "Tiểu Liễm quá xúc động nên mới nửa đêm tìm đến nhà Thù Nhi chứ gì? Nếu hắn nghĩ Thù Nhi là người tiết lộ sự thật, muốn trả thù em ấy, thì đúng là hiểu lầm nghiêm trọng."

 

Hai chữ "tiểu Liễm" thốt ra đầy thân mật, nhưng giọng điệu Tần Du Trì lại âm dương khó lường.

 

"Du Trì, tiểu Liễm vừa giải thích với tôi rồi, em ấy chỉ muốn tìm Lâm tiên sinh xin lỗi, không như cậu nghĩ." Đào Trạc rõ ràng tiến bộ hơn lần trước, không còn bị Tần Du Trì áp đảo đến bí lời.

 

Tần Du Trì khẽ cười: "Cậu khỏi cần biện giải, chính cậu là người hiểu rõ ý đồ của hắn nhất. Tôi chỉ nhắc nhở: hôm nay cậu bao che hắn, mai sau hắn giết người, cậu lại vẫn sẽ tiếp tục dung túng. Đào Trạc, đừng đi mãi con đường sai lầm."

 

"Còn nữa." Tần Du Trì không cho đối phương kịp phản ứng: "Bệnh án do tôi công bố, chẳng liên quan gì đến Thù Nhi. Nếu Đào gia muốn trả thù, cứ tìm tôi."

 

Đào Trạc sửng sốt, không hiểu vì sao Tần Du Trì lại nhúng tay.

 

"Cậu và Đào Liễm có thể tiếp tục bôi nhọ tôi trên mạng, tôi không bận tâm. Nhưng đừng tái diễn cảnh lén lút tìm đến Thù Nhi như hôm nay, âm mưu những chuyện dơ bẩn, bất chính." Lời Tần Du Trì như dao khía vào da thịt.

 

Lần trước ở thành phố H, Tần Du Trì đã tỏ ra quái dị, giờ lại nói những lời này, Đào Trạc nhận ra tình bạn này đã đến hồi kết, đành thở dài: "Du Trì, tôi không thể làm chuyện đó."

 

Đời này có lẽ không, nhưng kiếp trước, Đào Trạc từng dung túng những kẻ xấu sa kia thả cửa.

 

"Tôi không cần lời đảm bảo này của cậu." Tần Du Trì nheo mắt cười, ánh mắt cảnh cáo: "Nhưng tôi có thể hứa: nếu hắn dám đến quấy rối Thù Nhi lần nữa, tôi sẽ không chỉ dùng dao dọa suông, mà sẽ khiến mặt hắn biến dạng không còn nhận ra. Nhớ kỹ!"

 

Lâm Thù nghe xong, nhận ra Tần Du Trì không phải đang đàm phán mà thẳng thừng đe dọa.

 

Chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

 

Cậu vội nói với Đào Trạc: "Anh ấy còn chấn thương, cần phải nghỉ ngơi. Anh đưa Đào Liễm về đi, chuyện hôm nay tôi bỏ qua, nhưng đừng tái phạm."

 

Đào Trạc gượng gạo cười, cúi người cảm ơn: "Được, đa tạ Lâm tiên sinh khoan dung. Tôi hứa sẽ quản thúc tiểu Liễm nghiêm khắc."

 

Dù chính Tần Du Trì phá vỡ thỏa thuận, Đào Trạc vẫn phải cúi đầu tạ lỗi. Cái cúi chào ấy khiến Lâm Thù thấy nghẹn lòng, nhắc nhở: "Đào tiên sinh, dù là quan hệ huyết thống, anh cũng nên có chừng mực, đừng bao che mọi chuyện."

 

"Được, cảm ơn Lâm tiên sinh chỉ giáo."

 

Không biết Đào Trạc có thấm thía không, khi hắn rời đi, cánh cửa vừa đóng, Lâm Thù liền giằng tay khỏi Tần Du Trì, giận dữ thở hắt.

 

Tần Du Trì nhíu mày, giả vờ yếu ớt: "Ngực anh đau lắm, cần nắm tay."

 

Đau ngực với nắm tay có liên quan gì? Lâm Thù bĩu môi giấu tay vào túi áo, châm biếm: "Tưởng anh khéo đàm phán, hóa ra chỉ biết đe dọa."

 

Tần Du Trì chớp mắt nghiêm túc: "Anh không đe dọa, đó là lời hứa chân thành."

 

Lời hứa chân thành muốn rạch mặt người khác? Lâm Thù chăm chú nhìn ánh mắt Tần Du Trì, muốn tìm chút giễu cợt nhưng chỉ thấy sự nghiêm nghị đáng sợ.

 

Tần Du Trì thật sự điên rồi, thứ điên cuồng mang vỏ bọc lý trí.

 

Dù đã biết sự thật về sự điên loạn của hắn, nhưng khi tận mắt chứng kiến, Lâm Thù vẫn không khỏi rùng mình.

 

"Anh..." Cậu định hỏi chuyện gì đã xảy ra sau khi mình chết, nhưng sợ nghe câu trả lời: Tần Du Trì trở nên như vậy chính vì bị cậu hãm hại.

 

Tần Du Trì bỗng hỏi: "Anh giúp em dạy dỗ Đào Liễm, em không có lời cảm ơn nào sao?"

 

Không có hắn, cậu vẫn tự giải quyết được. Lâm Thù trừng mắt, không ngờ hắn trơ trẽn thế: "Cảm ơn gì?"

 

Tần Du Trì giả ho, ngập ngừng: "Em... có thể kết bạn lại với anh không?"

 

Lâm Thù choáng váng, không biết đáp lại thế nào.

 

Thấy im lặng, Tần Du Trì tỏ vẻ thất vọng: "Nếu em không muốn, thì thôi vậy."

 

Đúng là kẻ điên hết thuốc chữa! Lâm Thù thở dài, quẳng điện thoại vào tay hắn.

 

Tần Du Trì giả vờ với lấy điện thoại trên đầu giường nhưng không tới, thân thể yếu ớt.

 

Lâm Thù lắc đầu, tự tay mở điện thoại của hắn. Hóa ra Tần Du Trì chưa xóa kết bạn, cuộc trò chuyện lần cuối vẫn là lời chúc ngủ ngon trước khi hắn mất trí nhớ.

 

"Đưa điện thoại đây, anh kiểm tra chút." Tần Du Trì giơ tay đòi.

 

Lâm Thù đặt mạnh điện thoại vào lòng bàn tay hắn, khoanh tay đứng nhìn, khó hiểu vì sao mình bực bội.

 

Tần Du Trì cầm hai điện thoại, khóe miệng nhếch lên: "Đổi ảnh đôi đi, như ngày xưa ấy."

 

Ảnh đôi ngày xưa, ảnh cặp đôi! Lâm Thù bùng nổ, giật lại điện thoại, chỉ dám giật mấy sợi tóc hắn: "Tần Du Trì, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"

 

---

 

Tác giả có lời:

 

Tần Du Trì: Kết bạn lại nhé!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận