Edit: Yeekies
Trong thời đại báo giấy xuống dốc, giới truyền thông vẫn đua nhau săn tin giật gân. Những trang báo lớn luôn đầy ắp tin tức về scandal minh tinh, chuyện hậu trường đủ loại.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, tin giải trí chiếm trọn hơn nửa tờ báo.
Chỉ một góc nhỏ dành cho tin tức thương mại, vốn thường ít được chú ý, bỗng sáng nay gây chấn động với hàng tít lớn:
"Tập đoàn Lâm thị đổi chủ chỉ sau một đêm, đế chế thương nghiệp khổng lồ sắp sụp đổ?"
"Người thừa kế số một Lâm thị bất ngờ từ chức vì lý do sức khỏe, biến động lớn ảnh hưởng thế nào đến đời sống dân sinh?"
Cả giới kinh doanh chao đảo.
Nhưng chủ nhân của Lâm thị lại hoàn toàn mù tịt về chuyện này.
Lâm Cảng mặc bộ đồ tắm dài, ngồi ở vị trí chủ tọa bàn ăn, thong thả nhấp ngụm trà Thái Bình hầu khôi.
Hương trà đậm đà lan tỏa.
Ông thổi nhẹ lớp bọt trên mặt trà, tay phải nhấc tờ báo lên.
Vừa mới uống một ngụm trà nóng, Lâm Cảng đã giật mình trước những dòng tít lớn trên mặt báo.
"Phụt... Khụ khụ khụ!" Ông phun vội ngụm trà trong miệng.
Một ít nước trà sặc vào cổ họng, Lâm Cảng ôm ngực ho sặc sụa, mặt đỏ bừng.
Người hầu lão thành đứng ở góc phòng.
Nghe tiếng ho dồn dập, bà vội chạy tới, tưởng trà còn sạn nên chủ nhân bị nghẹn.
"Lão gia..." Giọng người hầu run run, tay vỗ nhẹ vào lưng Lâm Cảng để ông dễ thở.
Nhưng Lâm Cảng đẩy phắt tay bà ra, trợn mắt quát: "Thù Nhi đâu? Lập tức bắt nó về đây cho tôi!"
---
Đêm qua được Tần Du Trì đưa về, Lâm Thù trằn trọc mãi tới lúc bình minh mới chợp mắt được.
Leng keng-
Chuông điện thoại réo liên hồi. Lâm Thù bị tiếng ồn làm phiền, mệt mỏi liếc mắt nhìn màn hình.
Cao Tĩnh Ca?
Cô ấy hiếm khi gọi điện, thường chỉ dùng email hoặc tin nhắn để trao đổi công việc. Ngay cả khi cần chuyển nhà, cũng không cần gấp gáp thế này.
Vì thiếu ngủ, ngực Lâm Thù hơi đau. Cậu thẳng tay tắt máy.
Vừa dứt cuộc gọi, Cao Tĩnh Ca lại gọi tới, kiên trì không ngừng.
Lâm Thù thở dài, bực bội bấm nghe: "Chiều nói chuyện, cúp!"
"Khoan, đừng cúp! Ba cậu đang trên đường tới bắt cậu đó!" Cao Tĩnh Ca hiếm hoi có chút gấp gáp nói.
Bắt cậu?
Lâm Cảng lần cuối ra tay đại náo như thế, còn là hồi Lâm Thù học lớp ba.
Khi đó, để giành danh hiệu "Học sinh xuất sắc nhất năm", cậu bỏ tiền mua chuộc đối thủ.
Đối thủ bất ngờ rút lui, sự việc nhanh chóng bại lộ. Giáo viên chủ nhiệm gọi Lâm Cảng đến trường làm việc.
Lâm Cảng xấu hổ, sai người xông vào lớp bắt cậu về nhà, nhốt một tuần để "tĩnh tâm".
Cả trường tưởng cậu bị bắt cóc, suýt nữa báo cảnh sát.
Lâm Thù còn đang nghi hoặc, Cao Tĩnh Ca đã gửi tới một tấm ảnh chụp tin tức.
"Chuyện cậu buông tay đã bại lộ, giờ tính sao? Rốt cuội ai tiết lộ tin này vậy?" Giọng Cao Tĩnh Ca cứng rắn, như thể đây là chuyện hệ trọng.
Không ngờ chỉ một câu nói đêm qua, sáng nay đã lan truyền khắp nơi.
Lâm Thù hơi ngượng: "Hình như... là tôi..."
Cao Tĩnh Ca im lặng một giây, rẹt một tiếng cúp máy, không chút lưu luyến.
Màn hình điện thoại tối đen.
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt gầy guộc của Lâm Thù.
Cậu chán ghét hình ảnh hiện tại, gạt điện thoại sang một bên, ngáp dài rồi tiếp tục ngủ.
Kệ đi.
Lâm Cảng muốn bắt thì bắt.
Dù có bị lôi về dinh thự, cũng chỉ là đổi chỗ ngủ mà thôi.
Bồm bồm bồm!
Tiếng đập cửa dữ dội vang lên.
Lâm Thù không buồn nhúc nhích, kéo chăn trùm kín đầu.
Một lúc sau, tiếng đập cửa ngừng, khóa điện tử báo động xâm nhập trái phép, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
"Thiếu gia, lão gia mời cậu về nhà."
Nghe vậy, Lâm Thù thò đầu ra khỏi chăn, nheo mắt nhìn quanh.
Cạnh giường những vệ sĩ đứng chật, chừng hơn chục người, toàn gương mặt dữ tợn.
Lâm Thù cuộn tròn trong chăn: "Các người bế tôi lên xe đi."
Vệ sĩ trưởng tưởng mình nghe nhầm: "Thiếu gia, cậu vừa nói gì?"
"Không hiểu tiếng người à?" Lâm Thù nhíu mày, "Bảo các người bế tôi ra xe. Giờ tôi mệt lắm, buồn ngủ."
Không ngờ Lâm Thù dễ tính thế, vệ sĩ trưởng sửng sốt, liếc mắt ra hiệu. Mấy người cùng nhau nhấc bổng Lâm Thù lên.
"Đừng làm bung chăn." Lâm Thù cảnh cáo.
"Vâng, thiếu gia."
---
Khi đoàn người tới dinh thự họ Lâm, Lâm Cảng vẫn mặc bộ đồ tắm, ngồi đợi trong phòng khách.
Nghe tiếng động cơ, Lâm Cảng đứng phắt dậy, bước nhanh ra cửa.
Mấy chiếc xe đen tiến vào sân, dừng trước mặt ông.
Lâm Cảng đợi Lâm Thù xuống xe, nhưng chỉ thấy một "cái kén" khổng lồ được khiêng ra.
"Thù Nhi đâu?" Lâm Cảng hỏi.
Vệ sĩ trưởng mặt khó xử, chỉ vào đống chăn: "Lão gia, thiếu gia đang ngủ trong này."
"Ngủ?" Lâm Cảng nổi giận, "Nó không có tay chân à, phải người khác bế? Quăng nó xuống đất!"
Lâm Cảng nói "quăng", nhưng vệ sĩ đâu dám thật sự quăng, chỉ dám đặt nhẹ nhàng chăn cùng Lâm Thù xuống đất.
"Thiếu gia, về đến nhà rồi." Vệ sĩ trưởng khom người nhắc nhỏ.
Lâm Thù nghe động tĩnh, thò mắt ra khỏi chăn.
Gần trưa, nắng chói chang khiến cậu không mở nổi mắt, vội rụt lại vào trong chăn.
Lâm Cảng không chịu nổi cảnh này, đá vào đống chăn: "Ông đây đứng trước mặt, mày không biết dậy chào hỏi à?"
Đêm qua Lâm Thù uống rượu lúc bụng rỗng, dạ dày vốn đã yếu.
Cú đá của Lâm Cảng trúng ngay vào bụng, khiến cơn đau dữ dội trỗi dậy.
Lâm Thù rên lên, co quắp người, trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
"Lâm Thù, ông đây bảo mày đứng lên!" Lâm Cảng lại đá thêm một phát vào cùng vị trí.
Lâm Thù không kìm được buồn nôn, bò ra khỏi chăn, quỳ phịch xuống đất nôn thốc nôn tháo.
"Tao bảo mày đứng... lên?"
Lâm Cảng định đá tiếp, nhưng chợt nhận ra mặt đất loang lổ máu tươi.
Lâm Thù nôn ra không phải rượu, mà là một bãi máu!
Lâm Cảng hoảng hốt, quát vệ sĩ: "Mau! Gọi bác sĩ tới!"
---
Lâm Thù ngủ thiếp đi khi đang truyền nước, tỉnh lại thì trời đã tối.
Cậu nằm trên giường mình, bên cạnh có người hầu đợi sẵn.
Thấy cậu tỉnh, người hầu chạy ra ngoài, lát sau dẫn Lâm Cảng vào.
"Thù Nhi, thấy người thế nào?" Lâm Cảng cúi xuống sờ trán cậu, như thể người đá cậu lúc nãy không phải mình.
Dạ dày vẫn co thắt đau.
Lâm Thù không muốn nói chuyện, im lặng.
Không được đáp lại, Lâm Cảng lại nổi cơn, nhưng vì cậu còn ốm nên cố nén giận.
Ông cố giọng ôn tồn: "Thù Nhi, sao con cứng đầu thế? Không ưa ai thì đuổi việc họ đi, đừng tự làm khổ mình."
Nghe giọng điệu dịu dàng của Lâm Cảng, Lâm Thù chợt hoảng hốt.
Kiếp trước, Lâm Cảng cuối cùng đã bỏ rơi cậu, không nghe giải thích, đứng về phía Lâm Kỳ Tâm.
Lâm Thù bỗng tò mò.
Nếu hoàn cảnh của cậu và Lâm Kỳ Tâm đảo ngược, liệu Lâm Cảng có đứng về phía cậu?
"Con không ưa Lâm Kỳ Tâm, con có thể đuổi hắn đi không?" Lâm Thù nhìn thẳng vào mắt Lâm Cảng.
"Thù Nhi, Kỳ Tâm là em con..." Ánh mắt Lâm Cảng lảng tránh.
Chỉ nghe nửa câu, Lâm Thù đã hiểu ý ông.
Cậu và Lâm Kỳ Tâm vốn không cùng mẹ, cậu chỉ là sản phẩm của cuộc hôn nhân sắp đặt, còn Lâm Kỳ Tâm mới là đứa con tình yêu.
Lâm Cảng có thể cho cậu nhiều thứ, nhưng tình yêu thương chỉ dành riêng cho Lâm Kỳ Tâm.
Dù hoàn cảnh có đảo ngược, Lâm Cảng cũng không đứng về phía cậu. Lâm Thù vốn biết trước đáp án, nhưng vẫn không kìm được mà thử.
"Ba, con đùa thôi, đừng nghiêm túc." Lâm Thù cười tự giễu.
Lâm Cảng thở phào nhẹ nhõm: "Con không ưa ai, ba sẽ tự yay đuổi họ đi, được chứ?"
Lâm Thù trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: "Ba, không cần đuổi ai cả. Con sẽ không quay lại Lâm thị."
Lâm Cảng vốn chỉ kiềm chế được vài câu.
Thấy Lâm Thù vẫn ngoan cố, ông mất kiên nhẫn: "Ông đây nói không nghe, mày muốn gì? Muốn tạo phản?"
Cậu muốn gì?
Câu hỏi này làm Lâm Thù bối rối.
Lâm Cảng luôn dạy cậu: "Muốn gì phải tự giành lấy, lần đầu không được thì tiếp tục, bằng mọi giá phải đoạt cho bằng được."
Kiếp trước, cậu giành quyền lực, giành Tần Du Trì.
Cậu giành được mọi thứ, nhưng cuối cùng chẳng còn gì, tình yêu hay tình thân đều tan thành mây khói.
Vậy kiếp này, cậu muốn gì?
Còn có thể mong đợi điều gì?
Lâm Thù tự vấn nghiêm túc, nhưng không tìm ra câu trả lời.
Hiện tại, cậu dường như chẳng muốn làm gì, càng không ham hố thứ gì.
"Con không muốn gì cả." Lâm Thù thật lòng.
Lâm Thù thờ ơ, Lâm Cảng không nhịn nổi, đứng phắt dậy bước ra cửa.
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm, Lâm Cảng quát bên ngoài: "Nếu không nghĩ ra, thì đừng bao giờ bước ra khỏi phòng này!"
Một lúc sau, không gian chìm vào yên tĩnh.
Lâm Thù nhắm mắt, tiếp tục giấc ngủ.
Nếu có thể ngủ mãi, ngủ đến hơi thở cuối cùng, cũng là điều tốt.
Tỉnh rồi lại ngủ, ngủ không được thì thẫn thờ, như một xác không hồn.
Lâm Thù giam mình trong phòng ngủ, không phân biệt ngày đêm.
Đến ngày thứ tám, Lâm Cảng không chịu nổi, xông vào phòng.
"Lâm Thù, rốt cuộc mày muốn gì?" Lâm Cảng nghiến răng.
Lâm Thù ngây ngô: "Không biết, hình như con chỉ muốn ngủ."
Lâm Cảng hoàn toàn bất lực. Đánh cũng được, mắng cũng xong.
Nhưng Lâm Thù như vực sâu không đáy, mọi cảm xúc ông trút xuống đều bị nuốt chửng, không một lời đáp lại.
Bực tức, Lâm Cảng chỉ thẳng ra cửa: "Cút! Từ hôm nay, mày không còn là con nhà họ Lâm!"
Dù Lâm Cảng nói trong lúc giận hay thật lòng, Lâm Thù cũng chẳng quan tâm.
Cậu ngồi dậy, chậm rãi xỏ dép.
"Ba, tạm biệt." Lâm Thù nói trước khi bước ra.
"Cút!"
Lâm Thù không phản ứng, lê bước xuống cầu thang, phớt lờ những người hầu chào hỏi, tự mình rời khỏi dinh thự.
Trong túi áo ngủ trống rỗng.
Cậu không mang điện thoại tới, Lâm Cảng cũng không sai người đưa đi. Vậy phải rời đi thế nào?
Nghĩ một lát, Lâm Thù quay người trở vào.
Lâm Cảng đang đợi ở phòng khách tầng một.
Thấy cậu quay lại, tưởng đã đổi ý, Lâm Cảng hừ lạnh: "Mày còn về làm gì? Tao đã bảo mày cút rồi mà!"
Lâm Thù không đáp, đi thẳng đến bàn điện thoại, gọi cho Cao Tĩnh Ca: "Đến dinh thự đón tôi, ngay bây giờ."
Nói xong, cậu liếc nhìn Lâm Cảng, lặp lại: "Ba, tạm biệt."
Cậu quay lại chỉ để gọi điện?
Lâm Cảng tức giận đến mức tóc gáy dựng đứng: "Cút... Mày cút ngay!"
---
Một giờ sau, Cao Tĩnh Ca tới nơi trên chiếc Aston Martin đỏ chói.
Xe chưa tới, tiếng đã vang xa.
Chiếc thể thao còn cách nửa dặm, âm thanh gầm rú đã xé tan không gian.
Sao ai cũng thích xe thể thao thế nhỉ?
Lâm Thù nhức đầu, xoa xoa thái dương.
Xe dừng lại, cửa cánh bướm mở ra.
"Lâm tổng, mời lên xe." Cao Tĩnh Ca đeo kính râm, phong thái như nữ bảo tiêu.
Lâm Thù thở dài, bước lên xe: "Lần sau cô đừng dùng xe thể thao đón tôi."
Cao Tĩnh Ca không đáp, đạp mạnh chân ga, chiếc xe vọt đi như tên bắn, nghiến nát bãi cỏ trong sân.
Cố tình lái vòng vài vòng, bánh xe để lại những vệt xấu xí trên cỏ, rồi mới quay đầu rời đi.
Cao Tĩnh Ca theo Lâm Thù nhiều năm, từ thời sinh viên đã làm việc cùng cậu, trưởng thành từ một cô gái bồng bột.
Hiếm khi thấy cô ấy trẻ con thế, Lâm Thù buồn cười: "Tôi chỉ về nhà ngủ một giấc, không bị trừng phạt gì đâu."
"Cậu bị đá đến nôn cả máu mà!" Cao Tĩnh Ca bức bối.
Lâm Thù nghi ngờ: "Sao cô biết?"
Cao Tĩnh Ca điều chỉnh kính râm: "Cậu đừng hành động, tôi có cách riêng."
Cách riêng...
Không cần nghĩ cũng biết, Cao Tĩnh Ca hẳn đã mua chuộc vệ sĩ trưởng.
"Ừ, trên đời này có gì Cao tiểu thư không biết chứ?"
Lâm Thù ngáp dài: "Căn hộ Hồ Quang dọn xong chưa?"
"Đồ đạc sắp xếp xong cả rồi, giờ đưa cậu qua đó." Cao Tĩnh Ca đáp.
Càng ngủ càng mệt.
Lâm Thù tinh thần uể oải, vừa lên xe đã buồn ngủ, nhắm mắt chuẩn bị chợp mắt: "Được, tới nơi gọi tôi."
"À, ba ngày trước có người gửi hoa đến nhà cậu."
Cao Tĩnh Ca ngập ngừng: "Là... Tần Du Trì sai người tặng, tôi không dám tự ý xử lý."
Trước đây, ai tán tỉnh Lâm Thù, Cao Tĩnh Ca đều dám tự quyết, nhưng thân phận Tần Du Trì quá đặc biệt, cô không tiện làm chủ.
Tần Du Trì tặng hoa cho cậu?!
Cơn buồn ngủ suýt tan biến vì kinh ngạc, tim đập thình thịch.
Lâm Thù hít sâu, gắng bình tĩnh.
"Không cần xử lý, cứ để hoa trước cửa, mặc nó tự héo."
Lâm Thù nắm chặt dây an toàn.