Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 64: Ngoại truyện 2 - Đám cưới.




Trans: Yeekies

 

Sau khi Tần Vu Trì cầu hôn, ngày cưới đã nhanh chóng được ấn định.

 

Lâm Thù không cần một đám cưới linh đình, cậu chỉ muốn đi hưởng tuần trăng mật và dùng kỳ nghỉ để xua tan mệt mỏi sau công việc.

 

Lâm Thù không quan tâm đ ến hôn lễ, cho rằng đó chỉ là hình thức, nhưng Tần Vu Trì lại rất quan tâm, thậm chí còn chọn sẵn nhiều địa điểm để tổ chức.

 

Có rất nhiều lựa chọn, bao gồm đi đến các đảo tư nhân, vào rừng hay thậm chí là đến những ngọn núi phủ tuyết.

 

"Em xem qua rồi mình chọn địa điểm." Tần Vu Trì gửi mấy bản kế hoạch điện tử cho Lâm Thù, giống như thư ký báo cáo với sếp vậy.

 

Chỉ là một đám cưới thôi mà, tại sao lại không thể tổ chức ở bất cứ đâu?

 

Xem tài liệu, họp hành ở công ty đã đủ phiền phức rồi, sau khi về nhà lại phải tiếp tục xem máy tính bảng, Lâm Thù thực sự rất mệt mỏi.

 

Nhưng mặc kệ có khó chịu đến mức nào, cậu cũng phải chịu đựng. Lâm Thù giả vờ xem xét kỹ lưỡng bản kế hoạch, nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng chỉ vào bản kế hoạch đi vào rừng.

 

"Đó là một ý kiến ​​hay. Em không thường xuyên vào rừng. Như vậy mọi người có thể mặc váy cỏ và giả làm người man rợ để tham dự hôn lễ của mình." Lâm Thù nói một cách chân thành, bởi vì cậu thực sự nghĩ như vậy.

 

Tần Vu Trì khẽ nhíu mày, cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Lâm Thù rồi im lặng.

 

Lâm Thù cảm thấy chột dạ khi bị nhìn: "Tại sao? Anh không muốn vào rừng à?"

 

Một lúc sau, Tần Vu Trì ngồi xuống bên giường, cầm lấy bài vị từ tay Lâm Thù, đặt lên tủ đầu giường rồi nghiêm túc hỏi: "Thù Nhi, em không muốn tổ chức hôn lễ sao?"

 

Lâm Thù sửng sốt, định phủ nhận, nhưng rồi cậu nhớ ra Tần Vu Trì biết rất rõ cậu có nói dối hay không, cũng như cậu có thể phát hiện ra mọi lời nói dối của Tần Vu Trì.

 

"Nếu em không muốn tổ chức đám cưới thì quên đi. Anh không sao cả."

 

Tuy Tần Vu Trì nói như vậy, nhưng vẻ mặt của hắn lại không có vẻ gì là không quan trọng, rõ ràng là hắn đang nói trái với ý muốn của mình.

 

Lâm Thù không ngờ Tần Vu Trì lại chiều chuộng mình đến mức hủy luôn cả hôn lễ, điều này khiến cậu càng cảm thấy có lỗi.

 

"Đương nhiên là muốn rồi." Lâm Thù cuối cùng cũng nói thật: "Em chỉ thấy không cần phải chuẩn bị gì nhiều, chỉ cần mời vài người bạn đến là được. Em thà đi hưởng tuần trăng mật với anh còn hơn là đi dự đám cưới."

 

Tần Vu Trì im lặng một lát, sau đó xoay người, ôm chặt Lâm Thù, vùi đầu vào cổ cậu, giống như một chú chó lớn tìm kiếm sự an ủi.

 

Từ mùa hè, Tần Vu Trì đã thực hiện rất nhiều bài tập tăng cơ và thậm chí còn áp dụng chế độ ăn kiêng rất nghiêm ngặt, thề sẽ khôi phục lại vóc dáng đẹp như ban đầu.

 

Tần Vu Trì đã tăng cân rất nhiều, Lâm Thù gần như ngạt thở vì bị đè, cậu vỗ nhẹ vào lưng Tần Vu Trì: "Nhanh lên, em không thở được."

 

Tần Vu Trì không đứng dậy mà chỉ hơi nâng nửa thân trên lên, mặt áp chặt vào cổ Lâm Thù, có vẻ rất ủy khuất.

 

"Anh chỉ muốn cho cả thế giới biết chúng ta là đôi chồng chồng thôi." Tần Vu Trì thấp giọng nói.

 

Lâm Thù cười.

 

Cho dù bọn họ có tổ chức một lễ cưới long trọng, hiện tại cũng không có truyền thông giải trí đưa tin, nếu muốn cho toàn thế giới biết, Tần Vu Trì tự mình đăng Weibo sẽ hiệu quả hơn.

 

"Ca, anh có thể đăng bài cập nhật và đưa ra tuyên bố trên mọi diễn đàn." Lâm Thù biết rằng Tần Vu Trì đang cảm thấy bất an, hắn luôn sợ rằng mình sẽ lại coi thường cậu như trước đây vì vậy hắn đã phản ứng thái quá và phải công bố mối quan hệ của họ ở khắp mọi nơi.

 

Nghe vậy, Tần Vu Trì cuối cùng cũng ngừng làm ầm ĩ, ôm lấy Lâm Thù, lật người cậu lại, để Lâm Thù nằm trong lòng mình.

 

Lâm Thù thoát khỏi vòng tay đang quấn quanh lưng mình rồi ngồi thẳng dậy, cậu cúi đầu nhìn Tần Vu Trì: "Anh lại làm gì thế? Sao lúc nào cũng tỏ ra như trẻ con hư hỏng thế?"

 

"Anh không có ý định làm đứa trẻ hư hỏng." Tần Vu Trì vội vàng phủ nhận, nhưng vệt đỏ trên vành tai đã phản bội hắn.

 

"Anh không phải là đứa trẻ hư hỏng sao?" Lâm Thù nhắm hờ mắt lại: "Vậy vừa rồi anh đã làm gì? Anh đè em xuống đến nỗi em không thở được, còn cọ mặt vào cổ em."

 

Tần Vu Trì không nói gì, quay đầu đi, giả vờ ngốc nghếch.

 

Nhưng Lâm Thù đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn ở Tần Vu Trì, d ục vọng chọt sau mông cậu mãnh liệt đến mức khó có thể bỏ qua.

 

Lâm Thù cúi xuống, ghé sát vào tai Tần Vu Trì, cười khẽ nói: "Ca, anh là bi3n thái sao? Sao lại dễ bị kích động thế?"

 

Cảm thấy bị trêu chọc, Tần Vu Trì mím môi, giả vờ không nghe thấy, không trả lời, nhưng màu đỏ lại lan từ tai đến má.

 

"Chú rể ngốc." Lâm Thù cười khẽ, đứng dậy, cố ý cởi nửa bộ đồ ngủ ra, chỉ để lộ ra đôi vai trắng nõn.

 

Tấm vải lụa màu xanh nhạt nhăn nheo, buông thõng trên người Lâm Thù, hai đốm hồng nhạt mơ hồ hiện ra, đầy đặn xinh đẹp, vô cùng hấp dẫn.

 

"Vừa rồi trong phòng tắm..." Tần Vu Trì nghiêm túc nói: "Hơn nữa, ngày mai em còn phải đi làm."

 

Tần Vu Trì có vấn đề này, rõ ràng là muốn làm, nhưng lại phải lo lắng loại lý do này, ngày thường hắn không bao giờ để ý đến, luôn đợi đến cuối tuần mới bùng nổ.

 

"Thôi bỏ đi, em đi ngủ đây." Lâm Thù đảo mắt, mặc đồ ngủ vào và chuẩn bị đứng dậy.

 

"Em đợi đã." Tần Vu Trì nắm lấy cổ tay Lâm Thù, kéo cậu lại rồi trầm giọng nói: "Anh không nói là sẽ không làm mà."

 

Sự chân thành của Tần Vu Trì vẫn chưa đủ, Lâm Thù hừ lạnh một tiếng, cố ý nói: "Em mệt rồi, không muốn động đậy nữa."

 

Tần Vu Trì im lặng một lát, rồi ôm chặt eo Lâm Thù, ngón tay đan chặt vào nhau: "Không sao đâu, anh giúp em."

 

... (dấu phân cách chứa 10 000 chữ ) ...

 

Sau khi thảo luận, lễ cưới được tổ chức tại một khu vườn riêng ở thành phố B.

 

Khu vườn này thuộc về Biên Tinh Lan. Nó mang phong cách Trung Hoa, được trang trí độc đáo và trồng bằng trúc đuôi phượng.

 

Một số máy sục khí được lắp đặt trong dòng nước nhân tạo, cho phép nước chảy một cách tự nhiên, tạo thành một dòng nước róc rách, tràn ngập bầu không khí khoái lạc.

 

Lâm Thù không sợ Biên Tinh Lan làm chuyện ngu ngốc, mà sợ hắn ta quá nhiệt tình, gọi hết tất cả nghệ sĩ trong công ty đến để phô trương.

 

Lâm Thù vốn sợ Biên Tinh Lan không nghe lời, nhưng không ngờ cách hữu hiệu nhất để kiềm chế Biên Tinh Lan lại là để Tô Thanh Mẫn chuẩn bị hôn lễ.

 

Có các trưởng bối ở bên, Biên Tinh Lan rất nhanh liền ngoan ngoãn, từ chuẩn bị đến hôn lễ, đều không dám tùy tiện hành động, Tô Thanh Mẫn bảo làm gì thì hắn làm nấy.

 

Ngày cưới không có nhiều khách mời, phần lớn là đối tác kinh doanh và giám đốc của Lâm Thù mà Tần Vu Trì có quan hệ tốt.

 

Họ hàng của Lâm Thù là Tô Thanh Mẫn, và họ hàng của Tần Vu Trì là Tần Hi Mạt.

 

Sau khi mối quan hệ này bị vạch trần, Tần Thịnh không liên lạc với Tần Vu Trì mà chỉ thông qua Tần Hi Mạt truyền đạt sự không đồng tình.

 

Nhưng Tần Vu Trì không còn quan tâm đ ến mong muốncủa Tần Thịnh nữa, chỉ bảo Tần Hi Mạt quay về báo tin mình sắp kết hôn, Tần Thịnh có phản đối cũng vô ích.

 

Dưới sự ảnh hưởng của Lâm Thù, phong cách buổi lễ rất thoải mái và thời gian được ấn định vào lúc chạng vạng.

 

Hôn lễ không có cha xứ, bà mối, phù rể hay phù dâu, chỉ có Tô Thanh Mẫn và Tần Hi Mạt đến tuyên thệ.

 

Lời tuyên thệ này rất khác thường và hoàn toàn do chính Lâm Thù viết.

 

"Anh Lâm Thù, anh có nguyện ý mãi mãi làm bạn đời của anh Tần Vu Trì không? Bất kể anh ấy có phát điên, vào viện tâm thần hay trở thành kẻ ngốc không?" Tô Thanh Mẫn nghiến răng đọc.

 

Tiếng cười khẽ vang lên khắp nơi, nhưng Lâm Thù không quan tâm mà đáp: "Tôi nguyện ý."

 

Tần Hi Mạt nhịn cười, tự nhủ nhiều lần để giữ bình tĩnh: "Anh Tần Vu Trì, anh có nguyện ý làm bạn đời của anh Lâm Thù mãi mãi không, bất kể anh ấy có trầm cảm hay hưng cảm, không thể khống chế miệng lưỡi, để lại sẹo khắp cổ tay anh không?"

 

"Tôi nguyện ý." Tần Vu Trì mỉm cười trả lời.

 

Lời thề này có thể có vẻ nực cười với nhiều người, nhưng đây lại là lời đảm bảo chân thành nhất và cần thiết nhất mà họ cần được nghe.

 

Sau khi hai người trao nhẫn, chiếc bánh cưới khổng lồ được đặt lên xe đẩy và được người phục vụ đẩy lên.

 

Lâm Thù kiên nhẫn nắm tay Tần Vu Trì, cắt đôi chiếc bánh, trả dao cho người phục vụ. Người phục vụ chia chiếc bánh thành từng miếng nhỏ, từng miếng một phục vụ cho khách.

 

Đám cưới mà Lâm Thù tưởng tượng chỉ bao gồm việc trao lời thề và nhẫn, còn lại mọi thủ tục đều bị bỏ qua.

 

Nhưng một nơi tụ tập đông người chắc chắn sẽ không yên bình, nhất là khi có rất nhiều nhà đầu tư và giám đốc tham dự đám cưới này, một khi họ trao đổi ánh mắt, họ sẽ bắt đầu nghĩ đến cách kiếm tiền.

 

Khi vô số khách mời tiến lên với chai sâm panh trên tay để chúc mừng lễ cưới của Lâm Thù, sự kiên nhẫn của Lâm Thù cuối cùng cũng đạt đến giới hạn.

 

Sau khi giả vờ chụp vài tấm ảnh cưới làm kỷ niệm, Lâm Thù giao chuyện xã giao quan trọng cho Cao Tĩnh Ca, tìm cớ bỏ trốn cùng Tần Vu Trì.

 

Khu vườn của Biên Tinh Lan rất rộng, có những con đường lát đá ẩn mình giữa những rặng tre đan xen, trên đường có nhiều ngã ba, giống như một mê cung.

 

Không có thẩm mỹ.

 

Lâm Thù dẫn Tần Vu Trì đi bộ một đoạn đường dài, đến khi màn đêm buông xuống vẫn chưa tìm được lối ra, trong lòng cậu không khỏi chửi thầm Biên Tinh Lan, thẩm mỹ của hắn đúng là không tốt.

 

Lại một lần nữa đi vào ngõ cụt, Lâm Thù muốn nổi giận, nhưng lại nghe thấy một tiếng động lớn.

 

Bùm - bùm -

 

Pháo hoa do Biên Tinh Lan chuẩn bị lao vào bầu trời đen kịt, nở rộ ở điểm cao nhất. Pháo hoa màu đỏ cam như hoa bồ công anh, bị gió thổi bay từng chùm từng chùm, cuối cùng hóa thành sao băng màu trắng, biến mất trong bụi đất.

 

Lâm Thù ngẩng đầu, đột nhiên nhớ tới đêm giao thừa, cậu và Tần Vu Trì ngồi đối diện nhau nhìn nhau dưới ánh pháo hoa nhấp nháy.

 

Lúc đó, họ vẫn giữ khoảng cách nhất định, nhưng giờ đây họ không còn cần phải giữ khoảng cách nữa mà có thể nắm tay nhau.

 

Lúc đó Tần Vu Trì bị nến đốt, hắn chỉ biết trốn tránh. Nhưng bây giờ, mỗi lần Tần Vu Trì bị thương, dù chỉ là một vết cắt nhỏ do dao gọt hoa quả, hắn cũng sẽ chỉ cho Lâm Thù, giải thích rõ ràng.

 

"Tần Vu Trì, anh có vui khi cưới em không?" Lâm Thù mỉm cười hỏi, mắt nhìn pháo hoa.

 

Tần Vu Trì quay đầu, vừa vặn nhìn thấy pháo hoa phản chiếu trong mắt Lâm Thù, từng chùm pháo hoa nở rộ như ánh sao tản ra, rơi vào trong đôi mắt đẹp của Lâm Thù.

 

Tần Vu Trì im lặng hồi lâu, mãi đến khi pháo hoa gần kết thúc mới lên tiếng: "Anh rất vui vì em có thể tiếp nhận anh một lần nữa."

 

Câu trả lời của Tần Vu Trì luôn khiến Lâm Thù ngạc nhiên, nhưng lại phù hợp với tính cách nghiêm túc của hắn.

 

Tên ngốc nghếch này, thậm chí không thể nói những lời ngọt ngào.

 

Lâm Thù cười, nhìn Tần Vu Trì bằng đôi mắt sáng ngời: "Ca, chúng ta chạy trốn đi. Tắt điện thoại di động và chạy đến một nơi xa lạ. Đừng nói với bất kỳ ai chúng ta sẽ đi đâu."

 

Kế hoạch ban đầu cho tuần trăng mật là đi Nam Âu, nhưng Lâm Thù đột nhiên không muốn đi nữa và muốn đến một nơi mà cậu có thể thỏa sức thể hiện bản chất hoang dã của mình.

 

"Được." Tần Vu Trì lập tức đồng ý, thậm chí cũng không hỏi Lâm Thù muốn đi đâu, tỏ ra vô cùng chiều chuộng.

 

Lâm Thù cười nói: "Sao anh không hỏi em muốn đi đâu? Chúng ta ngay cả vườn hoa này cũng không ra được, phải báo cho Biên Tinh Lan đến tìm chúng ta sau."

 

"Anh biết đường ra rồi." Tần Vu Trì đáp: "Không cần hắn phải đến tìm chúng ta đâu."

 

"Anh biết đường ra, nhưng lại để em lang thang như một con ruồi không đầu sao?" Lâm Thù hỏi.

 

Tần Vu Trì vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Anh chỉ muốn đi dạo với em nhiều hơn thôi. Bình thường em làm việc xong sẽ rất mệt, chúng ta đã lâu không nắm tay nhau đi dạo ngoài trời rồi."

 

Sau khi được nhắc nhở, Lâm Thù mới biết rằng họ chỉ ở nhà vào các ngày trong tuần và lái xe vào cuối tuần, hiếm khi ra ngoài đi dạo.

 

"Vậy tại sao anh còn không nói ra?" Lâm Thù bĩu môi, bất mãn nói: "Không phải chúng ta đã thỏa thuận là bất kể muốn gì cũng phải nói với nhau trước khi đi ngủ sao?"

 

"Xin lỗi, lần sau anh sẽ nói cho em biết." Tần Vu Trì thấp giọng cam đoan, lại diễn bộ dáng ủy khuất đáng thương kia, vô cùng gian xảo.

 

Rừ rừ --

 

Điện thoại rung lên, là cuộc gọi của Biên Tinh Lan.

 

Lâm Thù liếc nhìn Tần Vu Trì rồi bực bội trả lời điện thoại: "Có chuyện gì vậy?"

 

"Hai người đi đâu vậy? Mọi người đang đợi hai người trở về uống rượu mừng." Biên Tinh Lan lo lắng nói.

 

Ai là người nghĩ ra cách tổ chức đám cưới kết hợp giữa yếu tố Trung Hoa và phương Tây này vậy?!

 

Câu trả lời rất rõ ràng, đó là quý cô Thanh Mẫn.

 

Lâm Thù kìm nén sự bồn chồn của mình và trả lời: "Chúng tôi đang trốn đi. Chúng tôi sắp đi hưởng tuần trăng mật. Tạm biệt nhé", sau đó cúp điện thoại và tắt điện thoại di động.

 

"Đi thôi! Chúng ta chạy trốn thôi!" Lâm Thù thấp giọng nói, giọng điệu cảnh giác như một thiếu gia ngây thơ đang bị truy đuổi.

 

Lâm Thù trông rất ngây thơ và dễ thương.

 

Không biết vì sao, Tần Vu Trì lại có ý đồ xấu hiếm thấy, không nhúc nhích, ngược lại còn cố ý nói: "Thù Nhi, anh có thể đưa em 'chạy trốn', nhưng em phải chuẩn bị lễ vật đền đáp cho anh."

 

"Anh muốn gì?" Lâm Thù tò mò hỏi.

 

"Chỉ cần em nói 'Anh trai ơi, em muốn anh' là được." Tần Vu Trì không biết xấu hổ nói.

 

Dưới vẻ ngoài nghiêm túc của Tần Vu Trì, thực chất lại ẩn chứa một tâm địa đen tối.

 

Quả thực, sự nghiêm túc chỉ là lớp vỏ bảo vệ giả tạo mà thôi.

 

Nhưng Lâm Thù lại mặt dày, không dễ xấu hổ như Tần Vu Trì, cậu dễ dàng làm ra vẻ trẻ con hư hỏng: "Anh trai ơi, em muốn anh, anh có thể hôn em không?"

 

"Được." Tần Vu Trì nghe theo lời Lâm Thù, hôn lên môi cậu.

 

Lâm Thù bị nụ hôn nồng cháy kia tấn công, mất thăng bằng, cậu lùi lại một bước suýt nữa ngã trên cây trúc, may mắn thay Tần Vu Trì kịp thời ôm chặt lấy cậu, bảo vệ cậu trong vòng tay.

 

Gió đêm làm lá tre xào xạc, át đi tiếng môi lưỡi quyện vào nhau.

 

Mùa hè, gió rất nóng khiến má Lâm Thù đỏ bừng.

 

Sau khi hôn đủ, khi môi họ tách ra Lâm Thù mới có thể hít một hơi thật sâu, tựa cằm lên vai Tần Vu Trì và thở nhẹ.

 

"Anh quả là một tên xảo quyệt." Lâm Thù thầm than phiền, nhận ra Tần Vu Trì đang nói dối mình bằng cách nói những lời nịnh nọt để tìm cơ hội hôn mình.

 

"Đúng vậy, anh rất mưu mô." Tần Vu Trì hào phóng thừa nhận, vuốt v e mái tóc của Lâm Thù bằng đầu ngón tay, vẫn tận hưởng tiếng r3n rỉ đầy đam mê của Lâm Thù từ nụ hôn.

 

Lâm Thù tức giận đến mức muốn cắn cổ tay Tần Vu Trì để trả thù, nhưng lại nghe thấy giọng nói khàn khàn đang đến gần.

 

Có một vị khách đang đi tới đây.

 

Tần Vu Trì đột nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Thù, chạy về hướng họ vừa đi tới, rồi rẽ vào một ngã ba đường khác.

 

Trong hương thơm của tre và làn gió nhẹ, hai người chạy thật nhanh, chạy càng lúc càng nhanh, giống như một đôi tình nhân trong phim truyền hình bị cả thế giới săn đuổi.

 

"Anh định đi đâu?" Lâm Thù hỏi một cách hụt hơi.

 

Nghe thấy tiếng thở hổn hển, Tần Vu Trì chạy chậm lại, nhìn chằm chằm Lâm Thù, cười nói: "Bỏ trốn."

 

---

 

【Lời tác giả】

 

Cặp đôi chồng chồng bỏ trốn


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận