Edit: Yeekies
Lâm Thù chán ghét Đào Liễm đến tận xương tủy. Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng hắn, trong người cậu sẽ dâng lên một nỗi khó chịu không thể giải thích.
Nếu Đào Liễm cùng Tần Du Trì đứng cạnh nhau xuất hiện trước mặt, cậu thậm chí cảm thấy buồn nôn.
Kiếp trước, Đào Tử Điềm đã tự thiêu mà chết.
Khi thi thể được tìm thấy, người ta phát hiện trên người cậu có chín nhát dao đâm thấu tim, khuôn mặt phủ đầy hoa văn bạc. Bản báo cáo khám nghiệm tử thi bị giả mạo, hoàn toàn không đề cập đến dấu hiệu ngộ độc khí CO.
Đào Liễm đã xúc phạm thi thể, đó lại còn là thi thể của anh trai ruột mình.
Chỉ cần nghĩ đến sự thật ấy, Lâm Thù đã cảm thấy ghê tởm.
Đào Liễm bước lại gần, ánh mắt tràn đầy vẻ sốt ruột, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.
Lâm Thù khẽ cười lạnh, trong lòng mỉa mai: Một con quỷ đội lốt người, về nhân tính còn thua cả tôi.
—
"Lâm tổng, Đào Tử Điềm hiện đang ở đâu? Vẫn còn trong phòng cấp cứu sao?"
Đào Liễm mặt mày lo lắng, chạy vội đến trước mặt cậu. Lâm Thù ngẩng mắt lạnh lùng, im lặng không đáp.
Không nhận được phản hồi, Đào Liễm chớp chớp mắt vẻ ngây thơ, giọng nói mang chút uất ức:
"... Lâm tổng?"
"Đây là em trai Đào Tử Điềm, Đào Liễm. Lần trước tôi từng nhắc qua."
Tần Du Trì bước tới chậm rãi, đến sau Đào Liễm.
Dù ở kiếp nào, Lâm Thù cũng không thể chịu đựng được cảnh hai người họ sánh vai nhau. Dù kiếp này cậu không còn quyền kiểm soát Tần Du Trì, nhưng ít nhất, cậu có thể khiến Đào Liễm khó chịu.
Lâm Thù phớt lờ lời giải thích của Tần Du Trì, liếc Đào Liễm một cái, giọng đầy áp chế:
"Cậu không có miệng sao? Cần người khác giới thiệu hộ?"
Đào Liễm sững sờ, sắc mặt tái nhợt, vội vàng cúi đầu xin lỗi:
"Xin lỗi, Lâm tổng. Tôi là em trai Đào Tử Điềm, cảm ơn ngài đã đưa anh ấy đến bệnh viện. Xin hãy cho tôi biết anh ấy đang ở đâu?"
Lâm Thù vẫn không nói, Đào Liễm đành cúi gập người, thân hình run nhẹ, trông thật đáng thương.
Tần Du Trì nhíu mày, môi khẽ mở như muốn nói gì. Lâm Thù biết hắn định nói gì, lại là những lời bênh vực Đào Liễm, y như vô số lần trước đây.
Thật nhàm chán.
Cậu cười khẽ, ném bản báo cáo xét nghiệm cho bác sĩ, quay người hướng về phòng bệnh.
—
"Tiểu Liễm, ngài Lâm lo lắng cho cậu Đào Tử Điềm nên giọng điệu hơi gắt. Anh ấy không trách cứ cậu đâu, đừng sợ."
Khi tay chạm vào nắm cửa, Lâm Thù nghe thấy giọng nói ấy.
Tần Du Trì... đang giải thích hộ mình?
Trái tim đột nhiên đập mạnh. Lâm Thù siết chặt ngón tay, cắn môi, nhịp tim không kiểm soát được mà tăng nhanh.
"Du Trì ca..."
Giọng Đào Liễm yếu ớt vang lên, khiến cậu buồn nôn, kéo Lâm Thù trở về thực tại.
Tần Du Trì sao có thể đứng ra giải thích cho mình? Cậu cũng chỉ là một kẻ đáng khinh. Sao cậu lại dễ dàng rung động vì một câu nói mơ hồ như vậy?
"Du Trì ca? Diễn phim thần tượng à?"
Lâm Thù lẩm bẩm châm biếm, đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
—
Đào Tử Điềm đang ngồi trên giường, thấy Lâm Thù liền vội ngồi dậy:
"Lâm tổng, hôm nay làm phiền ngài rồi."
Nhưng khi nhìn thấy hai người phía sau, ánh mắt Đào Tử Điềm thoáng chút ngơ ngác, Lâm Thù không bỏ qua chi tiết ấy.
"Tử Điềm, anh thế nào rồi? Sao đột nhiên lại ngất đi?!"
Đào Liễm vội vàng tiến đến, giọng nói lúc kinh hãi lúc lo lắng, ồn ào khiến Lâm Thù khó chịu. Cậu túm cổ áo Đào Liễm, kéo hắn ra sau.
"Tránh xa cậu ấy ra. Cậu đến gần, không khí cũng trở nên độc hại, cậu ấy khó thở đấy."
Lời nói này nghe thật vô lý.
Đào Liễm liếc nhìn Tần Du Trì, rồi cúi đầu lùi lại hai mét, cách xa Đào Tử Điềm.
Lâm Thù chờ đợi Tần Du Trì lên tiếng, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần cho một trận đấu khẩu. Nhưng Tần Du Trì không nói gì, chỉ khẽ cười, bước về phía đầu giường.
Nụ cười thoáng qua ấy sống động đến lạ, như một AI hoàn hảo vô tình lộ ra biểu cảm người thường, khóe môi vừa nhếch lên đã vội giấu đi.
Có gì đáng cười?
Lâm Thù bỗng thấy bực bội: "Cậu cũng vậy, lùi ra sau đi."
Tần Du Trì dừng bước, nhíu mày như không hài lòng.
"Nhanh lên."
Tần Du Trì thở dài, lùi đến cuối giường:
"Như vậy được chưa... Lâm Thù?"
Giọng hắn khi gọi tên cậu có chút mơ hồ, nghe mềm mại đến lạ thường, như mang theo một sự ám muội khó hiểu.
Trái tim Lâm Thù đập mạnh. Chỉ một tiếng gọi tên thôi mà cậu đã không kiểm soát được mình.
Đồ đáng khinh! Cậu tự mắng bản thân.
—
"Lâm ca, cảm ơn!"
Đào Tử Điềm gọi theo cách ấy khi Lâm Thù rời đi.
Cậu dừng bước, khẽ gật đầu.
"Lần sau gặp."
—
Khi thang máy mở ra, mùi bơ hạnh nhân ngọt ngào ùa vào mũi.
Tần Du Trì đứng đó, tay cầm túi bánh ngọt từ tiệm cậu yêu thích.
Hương bơ hạnh nhân... Lâm Thù suýt tưởng mình đang mơ.
Kiếp trước, Tần Du Trì chưa bao giờ chủ động mua cho cậu, thậm chí giả vờ không biết đến sự tồn tại của cửa hàng ấy.
Mùi hương ấy như liều thuốc mê, suýt khiến cậu quên mất hiện tại là kiếp nào.
"Ăn sáng đi."
Tần Du Trì đưa túi bánh về phía cậu.
Lâm Thù lùi lại, tránh xa túi đồ: "Không cần, cậu mang đi đi."
"Sao lại không cần? Cậu thích bánh tiệm này mà."
"Ai nói với cậu? Biên Tinh Lan? Hắn còn nói gì nữa?"
Tần Du Trì chăm chú nhìn cậu, như đang quan sát điều gì.
"Lâm Thù, cậu thích nhất bánh sừng bò và phô mai tuyết của tiệm này, đúng không?"
Lâm Thù giật mình. Biên Tinh Lan không thể nhớ chi tiết ấy, càng không thể nói với Tần Du Trì. Vậy hắn biết bằng cách nào?
"Cậu muốn gì từ tôi? Tiền? Tài nguyên điện ảnh? Hay lời hứa hão huyền?"
Tần Du Trì nheo mắt, túi giấy trong tay hắn bị bóp chặt, phát ra tiếng sột soạt.
"Tôi không cần những thứ đó."
Hắn kéo Tay Lâm Thù lại gần, giọng trầm khàn:
"Lâm Thù, tôi chỉ quan tâm đ ến cậu thôi."
---
Lời tác giả:
Đào Tử Điềm: Cảm ơn Lâm ca đã thêm bạn tốt em! (Ý là thêm kết bạn trong Wechat á)
Tần Du Trì: ...?