Bạch Lang Kỵ phía sau hắn lập tức hành động, mạnh mẽ ấn Diệp Tư Đình đang định lao lên vào tường.
Diệp Tư Đình vùng vẫy trong bàn tay kim loại như gọng kìm. Gần như sắp ngất vì thiếu oxy, lại đột nhiên mỉa mai bật cười.
“Ta hiểu rồi. Rõ ràng Nhị điện hạ hiện tại không còn cần ta nữa, đã đến nỗi nhìn thôi cũng đủ cảm thấy kinh tởm.” Diệp Tư Đình thở hổn hển nói: “Nếu đã như vậy, ngài sao không trực tiếp kết thúc trò chơi này, đuổi ta ra khỏi Thái Dương Cung?”
Eleanor trầm mặc.
Sau một lúc lâu, khóe môi hắn lại lần nữa cong lên nụ cười.
“...Chuyện đã đến nước này, suy nghĩ của ngươi vẫn còn ngây thơ như vậy.”
Rất nhanh, Diệp Tư Đình liền hiểu vì sao Eleanor nói hắn ngây thơ.
Bởi vì hắn lần đầu tiên thấy được bộ dạng Eleanor phát bệnh.
Eleanor không hề né tránh. Hắn ngay trước mặt Diệp Tư Đình, trong khuỷu tay của Bạch Lang Kỵ mình, từ một hoàng tử thông minh lạnh lùng biến thành một dã thú hoàn toàn không hiểu tiếng người.
Từ giờ khắc này trở đi, Diệp Tư Đình hiểu rõ, hắn sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi Thái Dương Cung. Eleanor và cung điện vàng son này sẽ nuốt chửng hắn.
Khiến quá khứ của hắn tan biến, gân cốt tan chảy, hoàn toàn trở thành một phần của Eleanor.
Khi Nero 5 tuổi, và hắn 14 tuổi, tiên đế Carague bắt đầu rơi vào bạo bệnh, giảm bớt tần suất ra vào phòng nghị sự. Huân tước Rupert của Đế quốc giành được sự tin tưởng của hoàng đế nay đã không còn đủ tỉnh táo, bắt đầu thay mặt tiên đế Carague đưa ra quyết định trong một số chính vụ.
Mỗi khi vị huân tước Đế quốc thân thiện và nhân hậu này đến thăm các hoàng nữ, hoàng tử hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt hồ ly lạnh lẽo thấu xương, đang dò xét hắn từ phía sau những đứa em ngây thơ còn nhỏ tuổi.
Hắn biết rõ từ khi hoàng hậu qua đời, Eleanor đã bắt đầu nghi ngờ hắn.
Nhưng cũng may, Eleanor chẳng qua chỉ là một vương trữ hàng thứ, chỉ mới 14 tuổi. Còn hắn là đại quý tộc Đế quốc đã nắm giữ phần lớn binh quyền vương đô, thậm chí còn giành được sự tin tưởng của vương trữ thứ nhất Yeka.
“Điện hạ, biểu đồ sóng não của ngài...” Y quan của Học viện Y học Hoàng gia nói rồi lại thôi, uyển chuyển hỏi: “Gần đây ngài có cảm thấy tâm trạng bồn chồn, trí nhớ và khả năng tập trung giảm sút, thậm chí thỉnh thoảng sẽ nghe thấy một số... âm thanh có lẽ không thuộc về hiện thực không?”
“Làm sao?” Nhị hoàng tử Đế quốc tao nhã ngồi trên ghế, nhướng mày mỉm cười với hắn: “Có phải chú Rupert bảo ngài đến không?”
“Cái gì? Đương nhiên không phải!” Học viện Y học Hoàng gia do gia tộc Caesis một tay thành lập, các y quan phần lớn được tuyển chọn từ những tông thân có quan hệ huyết thống với hoàng thất, giống như Lang Kỵ, được bồi dưỡng độc lập từ nhỏ: “Đây là cho buổi kiểm tra định kỳ của hoàng thất, mục đích là để phán đoán ngài có khả năng mắc phải... một căn bệnh nào đó không.”
“Ta hiểu rồi,” Eleanor cúi đầu trầm ngâm, rồi lại ngẩng đầu lên: “Cụ thể là loại bệnh tật nào vậy? Ngươi có nguyện ý đến tẩm cung của ta, giải thích chi tiết cho ta nghe không?”
Y quan không dám chậm trễ, vội vàng thu thập đồ đạc và đuổi theo. Hắn càng đi càng cảm thấy không thích hợp.
Bởi vì Nhị hoàng tử vẫn chưa dẫn hắn đến bến cảng tàu xuyên, mà lại đi theo một mật đạo mà chỉ có Lang Kỵ biết để trở về tẩm cung của mình.
Trên đường đi, Eleanor còn nghiêng đầu dịu dàng hỏi hắn: “Kết quả kiểm tra của ta, ngoài ngươi ra còn có ai khác biết không?”
“Không có ai hết thưa Điện hạ. Thần còn chưa kịp tải lên và bẩm báo Bệ hạ đâu ạ.”
“Rất tốt.”
Eleanor dẫn hắn trở lại mật thất sau giá sách.
Y quan trong mật thất đụng mặt Diệp Tư Đình, mà Diệp Tư Đình lúc đó còn chưa kịp tháo mặt nạ thực tế ảo xuống.
Cả hai bên đều kinh hãi lùi lại, chỉ có Eleanor mặt nở nụ cười, rút súng từ bao đựng súng của Bạch Lang Kỵ.
—— Hắn không nói một lời, trực tiếp bắn chết y quan.