Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 156.




 
Cô biết Bùi Từ rất bận, thậm chí còn bận hơn cả anh cả và anh hai. Cô cũng không hiểu vì sao Bùi Từ lại đột ngột trở nên bận rộn như vậy.

Năm ngoái, không lâu sau khi cô tiến viện nghiên cứu, Bùi Từ đã cùng anh hai đã lên đường tới Nam Cương – một vùng đất heo hút tận cùng biên giới phía Nam Tổ quốc, nơi có trường bắn thử nghiệm rộng lớn. Họ đến đó để tham gia một nhiệm vụ thử nghiệm ném bom cực kỳ quan trọng. Nhiệm vụ này đòi hỏi phi công phải trải qua những bài huấn luyện khắc nghiệt và kiểm tra gắt gao về sức bền, phản xạ nhanh nhạy và khả năng chịu đựng sức ép khủng khiếp của máy bay khi thực hiện các thao tác phức tạp.

Trong suốt khoảng thời gian ấy, Bùi Từ và anh hai hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Họ chỉ ở lại trong khu vực thử nghiệm quân sự được bảo vệ nghiêm ngặt, chờ đợi lệnh bay chính thức để thực hiện nhiệm vụ ném bom.

Khi cô gặp lại anh và anh hai, đã là một tháng sau đó. Nghe nói, nhiệm vụ ném bom lần đó đã thất bại, nhưng lại không hoàn toàn thất bại.

Theo yêu cầu ban đầu của nhiệm vụ, việc ném bom không thành công, ngay cả khi phi công cố gắng bật chế độ ném khẩn cấp, quả bom cũng không chịu tách rời khỏi máy bay một cách nhạy bén. Lúc ấy, việc mang theo hàng tấn vũ khí có sức hủy diệt cực lớn quay trở lại mặt đất là điều tối kỵ, vì nó tiềm ẩn nguy cơ phát nổ ngay trên đường băng, gây ra thảm họa khôn lường cho sân bay và toàn bộ nhân viên ở đó.

Thế nên, Thủ trưởng từ Bộ Tổng Tham Mưu ở tận Bắc Kinh đã đích thân ra lệnh: toàn bộ cán bộ, chiến sĩ làm nhiệm vụ dưới mặt đất phải rút lui khẩn cấp ra khỏi khu vực nguy hiểm, còn phi công thì phải lập tức nhảy dù thoát hiểm.

Bởi lẽ, máy bay và vũ khí, dù quý giá và tốn kém đến mấy, vẫn có thể nghiên cứu và sản xuất lại. Nhưng mạng sống của phi công – những người lính tài ba, tinh hoa của quân đội – thì tuyệt đối không thể để xảy ra bất trắc trong huấn luyện. Đó là nguyên tắc vàng.

Thế nhưng, Bùi Từ, trước sau như một, vẫn kiên quyết lựa chọn kiên trì. Anh không đành lòng nhìn thành quả nghiên cứu xương máu của biết bao nhà khoa học, kỹ sư biến thành một màn khói độc hại trên trời. Anh một lần nữa từ chối nhảy dù, giống hệt như trong trí nhớ mơ hồ của cô về cuộc thử nghiệm chiến cơ mới lần đó, lần này, anh lựa chọn mang theo vũ khí hạ cánh khẩn cấp tại sân bay thử nghiệm. 

Mặc dù việc hạ cánh cùng vũ khí là một hành động điên rồ và bị cấm kỵ vì lý do an toàn, Bùi Từ vẫn làm điều đó.

May thay, anh đã thành công.

Kỹ thuật lái máy bay điêu luyện, cùng sự bình tĩnh đến kinh ngạc và ý chí kiên cường khi đối mặt với hiểm nguy cận kề cái chết đã giúp anh đưa về an toàn loại vũ khí tốn kém bao nhiêu sức người, sức của để nghiên cứu chế tạo.

Việc anh mang được cả máy bay và vũ khí nguyên vẹn trở về đã mang lại một cơ hội vàng cho các nhà khoa học. Họ có thể kiểm tra trực tiếp sự cố, tìm ra nguyên nhân chính xác thay vì phải phán đoán từ xa hoặc tái tạo lại toàn bộ quy trình từ đầu sau một vụ nổ, đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu và chế tạo vũ khí.

Hóa ra, mọi chuyện chỉ là một đường dẫn bị đoản mạch – một đoạn dây điện bị chập cháy trong hệ thống đẩy của quả bom, một lỗi nhỏ bé mà không ai ngờ tới.

Chính sự kiên trì không lùi bước của anh đã góp phần quyết định.

Một năm sau, tại khu vực không người, bầu trời rốt cuộc bùng sáng trong tiếng nổ vang dội, đám mây hình nấm dâng lên giữa không trung — đánh dấu thành công của một vụ thử nghiệm vũ khí chiến lược, khiến cả hệ thống quốc phòng phấn chấn.

Nếu không nhờ anh, thì đến giờ Viện Nghiên cứu có lẽ vẫn chưa thể lần ra mấu chốt khiến các lần ném b.o.m trước đó liên tiếp thất bại.

Chính vì vậy, anh trở nên vô cùng bận rộn, từ Trung đội trưởng được thăng thẳng lên Đại đội trưởng. Hiện tại, anh đã là Đại đội trưởng phi hành trẻ tuổi nhất trong căn cứ này, thậm chí là cả nước. Nhưng dù bận rộn đến thế, anh dường như vẫn bất chấp gió mưa, bất chấp bao nhiêu công việc chất chồng để đến đón cô. Tại sao chứ?

Phương Tri Ý cảm thấy mình đã được Bùi Từ cưng chiều đến mức “vô pháp vô thiên”, nên trước mặt anh, cô chẳng hề kiềm chế tính tình của mình. Thế nhưng, cô cũng muốn anh trở thành phi công thử nghiệm đầu tiên của chiếc máy bay mà cô đã nghiên cứu chế tạo. Cô muốn chia sẻ vinh quang của mình với anh.

Phương Tri Ý cảm thấy mình đã được Bùi Từ cưng chiều đến mức "vô pháp vô thiên" – muốn làm gì thì làm, chẳng hề kiêng nể. Thế nên, trước mặt anh, cô chẳng hề kiềm chế tính tình của mình. Cô biết anh sẽ không giận, sẽ chỉ cười mà thôi. Cô đã quen với việc anh luôn chiều chuộng, nhường nhịn mình mọi thứ, từ cái nhỏ nhất đến những chuyện lớn lao. Bởi vậy, khi anh lần nữa truy hỏi điều cô giấu kín trong tim, điều mà cô chẳng thể nào thốt ra thành lời, một cảm giác ngượng ngùng, rụt rè len lỏi.

Cô không muốn anh hỏi, bởi vì nói ra cứ như vạch trần hết những suy nghĩ lộn xộn trong lòng. Nhưng sâu thẳm trong cô, lại muốn anh phải là người đó, người phi công đầu tiên cất cánh cùng chiếc máy bay mà cô đã ngày đêm nghiên cứu chế tạo. Cô muốn chia sẻ vinh quang lớn lao ấy với anh, muốn anh là người đầu tiên trải nghiệm thành quả của mình. Đó không chỉ là sự tin tưởng vào tài năng của anh, mà còn là khao khát đến kỳ lạ.

Ai bảo anh đã chiều hư cô đến mức này cơ chứ, nếu đã chiều, thì phải chiều cô cả đời chứ!

Thế nhưng, một nỗi lo lắng mơ hồ cũng hiện hữu trong tim. Anh có thể cả đời chỉ cưng chiều mỗi mình cô không? 

Cô không biết, và chính vì cái sự "không biết" ấy mà cô sợ hãi. Cô luôn có cảm giác rằng, chỉ khi đấu võ mồm và bắt nạt anh, trêu chọc anh, mọi thứ mới sẽ không thay đổi, anh sẽ mãi là Bùi Từ của riêng cô, người luôn đứng sau che chở và mỉm cười khi nhìn về phía cô.

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận