Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 186.




 
Bùi Từ bất chợt ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt Phương Tri Ý. Má cô trắng hồng, mắt long lanh ánh nước, môi cong cong mang theo vẻ đắc ý lộ liễu. Một giây đó, anh liền hiểu — cô bé này… rõ ràng là đang trêu chọc anh.

Nhưng mà, cô có trêu đến mức nào thì anh cũng không giận. Chỉ cần cô vui, anh có thể chịu đựng cả đời cũng được. Huống chi lúc này đây, trong lòng anh đã như có pháo nổ, từng đợt từng đợt vui sướng không thể kìm lại.

Dạng Dạng đã đồng ý rồi.
 

Anh không còn là người anh trai có thể có cũng có thể không nữa, mà là đối tượng được cô thừa nhận, danh chính ngôn thuận cái loại này !
 

Sau này họ sẽ kết hôn, sẽ có con, sẽ nắm tay nhau sống trọn đời!

Bùi Từ cảm giác mặt trời hôm nay chắc là sáng hơn mọi ngày. Chói đến mức khiến đầu óc anh choáng váng. Mãi một lúc sau mới kịp giơ tay ra trước mặt cô, giọng khàn khàn vì xúc động:
 

“Dạng Dạng, véo anh một cái đi… Anh không đang nằm mơ đấy chứ??”

Phương Tri Ý liếc anh một cái, bĩu môi có chút chán ghét:

“Bùi Từ, anh không mơ đâu, nhưng mà... đúng là anh ấu trĩ thật đấy!"
 

Trong lòng cô thì mềm như bún, nhưng miệng lại không chịu nể nang gì cả. Thật chẳng hiểu sao người làm lên đến đại đội trưởng của một đơn vị lại có thể ngây ngô đến mức này.

“Véo đi mà.”
 

Anh biết lúc này mình chắc chắn ấu trĩ đến mức không thể nhìn nổi, nhưng giữa hồ ai mà nhìn thấy được? Trừ Dạng Dạng ra, ai cũng không nhìn thấy.
 

Mà trước mặt Dạng Dạng, anh đã không còn hình tượng nào đáng nói, chỉ cần có thể có được cô, dù anh có thế nào cũng không để ý.

Phương Tri Ý thấy anh cứ đưa tay ra, vô ngữ nhéo mu bàn tay anh một cái.

Bùi Từ “a” một tiếng rất nhỏ, rồi lại… cười như ngốc.

Nụ cười kéo dài từ khóe miệng đến tận đuôi mắt, không có chút nào là đau đớn, chỉ có niềm vui sướng đến ngây dại. Anh nhìn cô, nói như reo lên:

“Dạng Dạng, thật rồi! Em thật sự là đối tượng của anh rồi! Anh có người yêu rồi!”

Anh vui đến mức muốn bật dậy hét to hai tiếng, nhưng vừa nhúc nhích, chiếc thuyền nhỏ lập tức chòng chành dữ dội khiến mặt nước gợn sóng. Phương Tri Ý giật mình, hai tay nắm chặt lấy thành thuyền, hoảng hốt hét lên:

"Bùi Từ! Anh mà dám làm em rớt xuống nước, thì em không đồng ý anh nữa đâu!"

Lời nói này dọa Bùi Từ lập tức không dám cử động mạnh, chỉ dám rón rén dịch người, giữ vững tay chèo, nhỏ giọng nịnh nọt: “Dạng Dạng em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để em rơi xuống nước đâu.”

Nói xong, anh lại cười — nụ cười thật hiền, thật khờ, lại khiến tim người ta mềm nhũn.

“Hừ!” Tốt nhất là vậy.

Cô gái ấy càng lớn càng xinh đẹp, dịu dàng như một bông quế đầu thu, vừa ngọt ngào lại vừa lặng lẽ tỏa hương. Giọng nói của cô mềm như nước, ngay cả khi giận cũng khiến người khác chẳng thể nỡ giận lại. Đáng yêu đến mức khiến người ta mềm lòng, nhưng Bùi Từ lại không dám chủ quan. Anh vẫn sợ, sợ lỡ lời lỡ hành động mà khiến cô giận, liền thật sự thu lại lời nói, còn không chịu để ý đến anh nữa.

Anh dè dặt đề nghị:
“Dạng Dạng, hay là… mình về trước nhé? Ăn trưa xong, anh đưa em đi xem phim.” 

Người ta yêu nhau đều rủ nhau đi xem phim. Là lính, cuộc sống kỷ luật và đơn điệu, nhưng Bùi Từ vẫn muốn có được những điều mà người ta có. Chỉ cần là với cô, anh cũng muốn trải qua những khoảnh khắc lãng mạn như vậy.

Trước đây, Bùi Từ chưa bao giờ dám tưởng tượng cô gái nhỏ mà anh cẩn thận che chở, thương yêu sẽ thật sự trở thành người yêu của mình.
 

Nhìn bề ngoài anh vô cùng tự tin, nhưng chỉ có anh biết, mỗi khi đứng trước mặt cô, tim anh vẫn đập thình thịch, , sự tự tin thường ngày cũng biến mất, như thể thiếu niên lần đầu biết yêu.

Cô trẻ trung xinh đẹp lại có bản lĩnh như vậy, anh phải thực sự nỗ lực mới có thể đuổi kịp bước chân cô.

Nhưng ngay cả khi như vậy, Bùi Từ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ. Anh nghĩ, nếu không đuổi kịp bước chân cô, thì anh sẽ đi bên cạnh, chậm rãi chờ đợi. Chỉ cần được bên cô, làm gì cũng được.

Vậy mà hôm nay, anh không chỉ đuổi kịp rồi. Mà cô còn gật đầu, chấp nhận lời anh ngỏ. Cô gái nhỏ ấy… bằng lòng làm người yêu anh rồi!

Anh cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính nhìn cô, nói cho cô biết mình yêu cô đến mức nào.

Trái tim lúc trước còn treo lơ lửng, giờ đây đã rơi phịch một cái, rơi ngay vào lòng ngực đang căng tràn hạnh phúc của anh. Trong tim Bùi Từ lúc này, ngoài cái tên “Dạng Dạng” ra, không còn chỗ cho điều gì khác.

Anh chưa từng cảm thấy cuộc sống tươi đẹp đến vậy. Cái gật đầu của cô không chỉ là sự xác nhận tình cảm, mà còn là một khởi đầu – khởi đầu của một đoạn đời mà anh muốn cùng cô đi hết.

Phương Tri Ý cũng cảm nhận rõ ràng ánh nắng đang lên cao hơn, rọi vàng mặt hồ lấp lánh. Cô khẽ gật đầu, mỉm cười đáp:

"Ừm, được."

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận