Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 193.




  
Phương Tri Ý khẽ vuốt thử vài lượt, đầu ngón tay chạm vào sợi len mịn mượt, cô gật gật đầu, đúng là chất lượng tốt hơn lần trước thật. Thế là cô nói nhỏ:
“Chị cân giúp em một đủ để đan quần áo nhé.”

Sau đó cô lại chỉ sang một loại len khác cùng kiểu, nhưng có màu xám tro giản dị mà tinh tế:
“Chị ơi, thêm giúp em một loại này nữa.”

Chị bán hàng cười khẽ, ánh mắt liếc nhanh sang phía Bùi Từ đang đứng bên cạnh, rồi hỏi đầy ẩn ý:
“Đan áo len phải không? Không phải để đan khăn cho anh trai nữa chứ?”

Phương Tri Ý hơi khựng lại, không nói, chỉ lặng lẽ gật đầu, mặt hơi cúi xuống.

Chị bán hàng lập tức hiểu ý, tay nhanh nhẹn thu len rồi cười tủm tỉm, đưa một đầu cuộn len lên ngang ngực Bùi Từ làm động tác ướm thử màu:
“Ừm… màu này được đấy! Đồng chí Giải phóng quân, bạn gái cậu tinh mắt ghê.”

Bùi Từ đứng ngây ra trong chốc lát, chưa kịp phản ứng thì đã thấy chị bán hàng gói len lại. Anh vội nhìn sang phía Phương Tri Ý, ra sức lắc đầu như thể thanh minh: Anh có nói gì đâu !

Phương Tri Ý cũng không nhịn được, bật hỏi:
“Chị ơi, sao chị biết ạ?”

Chị bán hàng cười khoan thai, giọng điệu như người từng trải:
“Trời ơi, em nhìn ánh mắt cậu ấy là biết ngay. Cái kiểu quyến luyến đó như thể kéo thành sợi vậy! Chị mà không nhìn ra thì coi như mười mấy năm bán hàng của chị là phí công rồi.”

Mặt Phương Tri Ý lập tức đỏ bừng, trước mặt nhiều người như vậy chị có cần nói chuyện chi tiết vậy không cơ chứ.

Sau đó cô lại quay sang lườm Bùi Từ một cái rõ dài.

Bùi Từ nhanh chóng ngoan ngoãn đứng yên, vẻ mặt vô tội.

Anh còn có thể làm gì bây giờ chứ? Thích một người, thật sự không phải chuyện có thể khống chế.

Anh đã không nói gì rồi, nhưng đôi mắt anh có suy nghĩ riêng của nó, anh có thể làm thế nào ?

Từ sau khi bị "lộ tẩy", Bùi Từ dứt khoát không thèm che giấu gì nữa. Mỗi lần chị bán hàng cười toe toét, cố ý nhấn mạnh mấy từ “đối tượng của cậu”, anh đều không nén được, mặt cứ rạng lên như mặt trời mới mọc, sáng đến mức khiến người ta muốn kéo mũ xuống che lại.

Lúc rời khỏi quầy len, anh còn không quên quay lại nói với chị bán hàng một câu đầy tự hào mà không biết xấu hổ:
“Chị ơi, đợi khi bọn em cưới nhau rồi, nhất định sẽ quay lại mua len chỗ chị!”

Chị bán hàng vừa gói đồ xong, vừa cười tít mắt đáp:
“Được nha! Chị đợi tin vui của hai đứa đấy! Đến lúc đó chị cho thêm len, tặng cả chỉ khâu luôn!”

Vừa bước chân ra khỏi khu mua sắm, Phương Tri Ý đã không nhịn được liếc sang, giả vờ nghiêm mặt, giọng nhỏ mà đầy uy lực:
“Bùi Từ, anh đúng là đồ lừa đảo. Rõ ràng đã nói với em là tạm thời đừng nói gì rồi cơ mà.”

Cô vừa nói, vừa trừng mắt nhìn anh một cái như muốn cảnh cáo. Nhưng trong ánh mắt ấy lại có chút ngượng ngùng, chút bất lực, và cả dịu dàng không nói thành lời.

Bùi Từ nhìn cô, môi mím lại, không cãi, không giải thích. Chỉ đứng im, vẻ mặt vô tội y như bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Nhưng mà... mắt anh thì không chịu nghe lời. Chúng vẫn cong lên, ánh nhìn dịu dàng như nước sông mùa thu, cứ lặng lẽ dính lấy cô.

Anh biết rõ, mình đã không giữ đúng lời hứa. Nhưng thích một người, đâu thể hoàn toàn giấu nổi?
Trong doanh trại, anh có thể kỷ luật bản thân từng bước một. Nhưng trước mặt cô, tim anh không nghe hiệu lệnh nào cả.

Bùi Từ lập tức giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng, giọng đầy oan ức:
“Dạng Dạng à, chuyện này thật sự không thể trách anh được đâu. Anh có nói gì đâu chứ? Là chị bán hàng tự nhìn ra đấy chứ. Mà em nghĩ đi, chị ấy đã đoán đúng rồi, giờ mình còn cãi thì chẳng khác gì tự nhận mình đang giở trò lén lút.”

Phương Tri Ý đâu ngờ da mặt anh lại dày đến thế. Cô lườm anh, nhắc lại chuyện vừa rồi anh lỡ lời:
“Thế còn cái câu anh nói với chị bán hàng ấy, 'đợi tụi em cưới rồi quay lại mua len', là sao hả?”

Bùi Từ mặt không đỏ, tim không loạn, trả lời tỉnh queo như thể đó là chân lý rõ ràng:
“Chứ chẳng phải là tụi mình sẽ cưới nhau sao? Dạng Dạng, lúc nãy chính miệng em bảo, sau này em sẽ lo liệu mọi việc trong nhà chúng ta mà.”

Phương Tri Ý nhíu mày, vờ ngơ ngác:
“…Em có nói thế lúc nào?”

Phương Tri Ý: “…Em chưa nói.”

“Còn chối à?” – Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt ranh mãnh, như thể đã nắm được bằng chứng phạm tội rõ rành rành.

Phương Tri Ý lắc lắc đầu, ra vẻ ta đây không nhận ngươi có thể làm gì ta.

Bùi Từ bị dáng vẻ này của cô làm cho răng ngứa, quả nhiên hồ đồ đồng ý điều kiện của cô là có vấn đề, may mắn anh phản ứng kịp thời, nếu không tiếp tục hồ đồ đi xuống, sợ là vẫn luôn không danh không phận.

Anh nghĩ đến giữa trưa cô còn hôn má mình, khẽ cắn môi nói: “Không chịu nhận cũng không được, em đã hôn anh rồi, sớm muộn gì anh cũng phải cưới em về nhà.”

Phương Tri Ý lại hừ: “Vậy sớm muộn gì cũng làm anh chịu thiệt.” Dám cho cô viên đạn bọc đường, hừ!!

Bùi Từ: …!

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận