Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 195.




 
Không thể không nói, lần nào Bùi Từ cũng bị những lý lẽ nghe có vẻ thuyết phục của cô thuyết phục, thậm chí có chút á khẩu không trả lời được. Anh ngậm ngùi gật đầu, trong lòng vẫn có chút không cam chịu.

“Vậy… không cần chờ đến lúc thử nghiệm bay kết thúc được không?” – Anh dè dặt hỏi "Anh làm quen xong thông số máy bay thì công khai được không?”

Thử nghiệm bay lần này kéo dài quá lâu, anh vốn định chờ cho mọi chuyện tạm ổn rồi mới bàn bạc đàng hoàng với hai bên cha mẹ, đường đường chính chính thưa chuyện. Như thế, dù chưa công khai trước mặt toàn đơn vị, thì cũng coi như đã danh chính ngôn thuận.

Huống hồ, thật sự, bản thân anh mà nói, anh chờ không kịp.

Không phải vì không nhẫn nại, mà là vì… anh không dám tiếp tục để mọi chuyện giữa hai người cứ nhập nhằng trong bóng tối. Lỡ đâu có ai tình cờ phát hiện, lời đồn truyền đi, người bị tổn thương đầu tiên chắc chắn sẽ là cô bé. Anh thì chịu được, tên tuổi, thể diện, thậm chí là lời ra tiếng vào cũng chẳng là gì. Nhưng còn Dạng Dạng? Cô còn nhỏ tuổi, nếu để cô phải nghe những lời gièm pha xấu xí, chỉ e sẽ khiến cô đau lòng và khó xử.

Nghĩ đến đây, Bùi Từ không khỏi nhớ lại những ngày đầu cô mới đến đơn vị. Khi đó, đã có người sau lưng nói cô yếu đuối, ảnh hưởng đến tương lai của Phương đại ca và Tri Lễ. Anh nghe mà tức đến sôi gan, nhưng vẫn cố nén. Một phần vì không muốn làm lớn chuyện, một phần là vì anh sợ rằng mình làm như vậy sẽ bị cô cho là lấy lý do 'quan tâm', 'chăm sóc', hay 'bảo vệ' để tiếp cận cô, chen vào cuộc sống của cô, cô sẽ nghĩ anh đang lợi dụng tình cảm – hoặc tệ hơn, cố ý kiểm soát cô. Mà điều đó, lại đi ngược hoàn toàn với sự độc lập mà cô vẫn luôn trân trọng.

Vậy nên, anh chỉ có thể nhịn – nhịn đến mức lòng như lửa đốt, nhưng cũng tuyệt không làm điều gì trái với ý cô. 

Nếu lúc này Phương Tri Ý biết được trong lòng Bùi Từ vẫn luôn suy nghĩ cho cô, sợ là đã cảm động đến mức rưng rưng nước mắt. Nhưng cảm động thì cảm động, nguyên tắc cô đã đặt ra từ đầu, không thể cứ nói đổi là đổi.

Dù vậy, đề nghị của anh không phải là không có lý. Làm quen thông số và tính năng kỹ thuật của máy bay chỉ mất chừng hai tuần, hai tuần này cả hai đều phải ở viện nghiên cứu hàng không của quân khu, vừa kín đáo vừa tiện để không bị dị nghị. Đợi đến khi trở về đơn vị, cô sẽ thẳng thắn công khai mối quan hệ. Coi như là một món quà nho nhỏ cho anh.

Cô biết rõ Bùi Từ là người nghiêm túc, phân rõ việc công việc tư, chưa bao giờ để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Nhưng đã là người yêu của anh rồi, sao cô có thể không để tâm đến cảm xúc của anh cho được? Chuyện này dù sao cũng phải căng giãn vừa phải.

Phương Tri Ý cũng không trực tiếp gật đầu, sợ người này lại hô to gọi nhỏ mất mặt: “Em suy nghĩ xem sao?”

Quả nhiên không có câu trả lời xác định, Bùi Từ vẫn rất tủi thân.

Phương Tri Ý thực hành lý thuyết một tay một viên đường, đại phát từ bi đưa tay mình qua: “Này, tuy rằng chúng ta còn chưa công khai, nhưng em đã là đối tượng của anh rồi nha, cho anh nắm tay một chút, đừng buồn nữa.”

Không thể không nói Phương Tri Ý vẫn rất biết cách xoa dịu, không đúng, cũng không phải cô rất biết, mà là Bùi Từ người này lại cứ ăn bài này của cô.

Bàn tay cô mềm mại, ấm nóng. Bùi Từ siết nhẹ, môi khẽ cong lên thành nụ cười khó giấu, rồi như trẻ con tìm được món đồ chơi yêu thích, anh không nỡ buông, còn nhè nhẹ vuốt từng ngón tay của cô, như đang ghi nhớ trong lòng từng đường vân tay bé xíu.

Chỉ là, "ngày vui ngắn chẳng tày gang".

Anh còn chưa kịp đếm xem hôm nay đã được chạm vào tay cô mấy lần, thì cô đã mím môi, nghiêng đầu nói tỉnh bơ:

“Được rồi, đội trưởng Bùi, anh mau về ký túc xá nghỉ ngơi đi. Em cũng phải về nhà rồi.” Dứt lời, cô rút tay mình về như thể chưa từng trao đi chút dịu dàng nào.

Bùi Từ nhìn bàn tay trống rỗng, nhìn lại bóng lưng vui vẻ của cô, cảm giác tủi thân lại ùa về. 

Cô… thậm chí không buồn quay đầu lại lấy một lần.

Đúng lúc ấy, một giọng nói nhẹ vang lên phía sau:

“Đội trưởng Bùi, chuẩn bị về ký túc xá à?”

Đào Quế Vân mấy ngày nay chân không thoải mái vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, hôm nay khó khăn lắm mới đỡ hơn một chút, bà liền tự mình chống gậy định ra ngoài đi bộ một vòng, vừa ra đến nơi liền nhìn thấy Bùi Từ đứng dưới cây lê cách sân nhà mình không xa.

Biết cậu thanh niên này quanh năm suốt tháng đều ở nhà họ Phương nên bà cũng không cảm thấy việc Bùi Từ xuất hiện ở khu nhà quân nhân có gì lạ, chỉ là tối nay ... sao Bùi Từ lại đứng ở cửa nhà bà ? Chẳng lẽ tìm bà có việc?

Nghĩ vậy cho nên bà chủ động hỏi một câu.

Bùi Từ nghe tiếng gọi thì vội giấu đi vẻ mặt buồn buồn, quay sang lễ phép chào hỏi:

“Cô Đào, chân cô đỡ hơn chưa ạ?”

“Cảm ơn cháu quan tâm. Con bé Dạng Dạng dạo này hay mang thuốc với đồ ăn tới, nhờ thế mà cô đỡ hơn nhiều rồi. Mà sao cháu lại đứng đây ?”

Đào Quế Vân thấy Bùi Từ chưa có ý định rời đi, bà liền mời Bùi Từ vào sân ngồi một lát.

“Không…” Bùi Từ chưa nói xong đột nhiên khựng lại, hỏi một câu:

"À cô Đào, hôm trước Dạng Dạng lên núi phía sau nông trường là để hái quả gì vậy ạ?”

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận