Phương Tri Ý ban đầu còn đang lâng lâng trong những tưởng tượng ngọt ngào — kiểu như mang cơm cho người yêu, anh cảm động, ôm cô một cái dịu dàng, rồi khen “em giỏi quá”. Ai ngờ, chưa được tận hưởng khoảnh khắc lãng mạn thì đã bị anh kéo vào lòng như... bắt phạm.
Mà cái ôm này, chẳng hề dịu dàng hay ngọt ngào như phim ảnh. Nó nghiêm túc, gò bó và có phần lạnh lùng.
Cô giãy giụa, tức đến mức trừng mắt nhìn anh. Trong lòng không khỏi gào thét: sự lãng mạn mà tôi tỉ mỉ chuẩn bị đâu rồi? Sao lại thành màn diễn tập bắt giữ thế này chứ!
Nhưng trong đôi mắt nghiêm nghị kia, cô lại nhìn thấy sự lo lắng rõ ràng. Phía sau sự cứng rắn đó, là một tấm lòng luôn nghĩ cho cô từng chút. Bỗng dưng, cảm giác tức giận trong lòng cũng xẹp đi không ít, thay vào đó là một thứ gì đó âm ấm len lỏi nơi đáy tim...
Một người đàn ông như thế, sẵn sàng phá hỏng phút giây ngọt ngào để dạy cô cách bảo vệ bản thân — không phải là người đáng tin cậy nhất sao?
Bùi Từ cũng không giữ cô lại lâu, thật ra anh chỉ muốn dọa cho cô gái nhỏ này sợ một chút mà chú ý hơn. Chứ sức của cô thì... chẳng khác gì một con mèo nhỏ giãy đạp, nếu cô mà dám cắn anh thật, thì kiểu gì cũng tự làm đau mình chứ chẳng ăn thua gì với anh.
Anh buông tay ra, giọng chùng xuống, vẫn mang theo chút bất đắc dĩ:
“Dạng Dạng, em nghĩ xem, chuyện này thật sự nguy hiểm lắm. Trời thì sắp tối, dù không gặp phải kẻ xấu thì cũng không nên đi loanh quanh trong rừng. Ban đêm, trong rừng có thể có thú dữ ra kiếm ăn, em một mình chạy tới đây, nếu có chuyện gì thì biết xoay xở ra sao?”
Phương Tri Ý hơi sửng sốt.
Có điều Bùi Từ nói đúng.
Nếu là cô của trước kia—một đại lão mạt thế từng sống sót giữa biển tang thi và chiến loạn, quen với việc ngày nào cũng cầm dao súng, chém giết dị chủng, đấu với người—thì mấy chuyện thế này vốn chẳng đáng bận tâm. Khi đó, cô có thể tay không bóp nát cổ một kẻ địch, chẳng cần để tâm đến ánh mắt hay sự rình rập của bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Cô không còn ở mạt thế nữa, không còn sống trong cái thế giới nơi mạng người rẻ hơn sợi tóc, nơi mà chỉ cần chậm một nhịp thở cũng có thể mất mạng. Thân xác hiện tại chỉ là một cô gái mười bảy tuổi ở thời thập niên bảy mươi—khỏe mạnh thì có, nhưng lại quá mức mong manh nếu so với những gì cô từng quen thuộc.
Không còn dị năng, không có gen cường hóa, cũng chẳng có cơ thể được rèn luyện qua máu lửa và tuyệt vọng. Những kỹ xảo chiến đấu trước kia giờ đây chẳng thể phát huy, thể lực thì cạn kiệt nhanh, phản ứng cũng chậm chạp hẳn đi. Đừng nói đến tay không đánh nhau, đến cả chạy vài vòng sân huấn luyện thôi cũng đã khiến cô thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.
Trước kia, cô từng nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, thể lực khôi phục thì sẽ lại "vô địch thiên hạ" như xưa. Nhưng đến tận bây giờ, cô mới hiểu ra: là cô đã quá ngây thơ.
Thân thể không theo kịp linh hồn. Võ công không phải chỉ nhớ chiêu là đủ, mà phải trải qua khổ luyện trường kỳ. Dù tinh thần lực của cô vẫn còn đó, ý chí vẫn kiên cường như cũ… thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật rằng: thân thể này chưa từng bước qua sinh tử, chưa từng biết thế nào là đau đến run rẩy, lạnh đến muốn chết, hay gắng gượng trong tuyệt vọng.
Cô bây giờ… đã không còn là cô của mạt thế nữa.
Cô phát hiện Bùi Từ thật sự có chút tức giận, biết anh là vì lo lắng cho cô, cô lập tức dịu giọng, rút lui có trật tự:
“Em biết rồi mà… Với lại, anh không phải đang ở đây sao? Có anh ở đâu thì chỗ đó chính là an toàn nhất!”: Một câu nhẹ nhàng mà ấm lòng, lại chẳng khác gì rót mật vào tai. Bùi Từ nghe xong suýt nữa quên mất mình đang giận, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô gái nhỏ trước mặt — đôi mắt long lanh ánh sáng, ngây thơ mà lém lỉnh.
Anh không phải không hiểu, cô gái này đang nói lời ngon ngọt để nịnh anh. Nhưng mà biết làm sao bây giờ — dù có là lời ngọt ngào, hay là bẫy tình thì anh cũng cam tâm tình nguyện mà đón lấy.
Dẫu vậy, ngoài mặt anh vẫnphải làm bộ làm tịch một chút, không để lộ cảm xúc, anh nghĩ cũng không thể tiếp tục hái được nữa, đơn giản là thu dọn đồ vật, lạnh nhạt nói: “Dạng Dạng, chúng ta về nhà.”
Phương Tri Ý nghe được trong giọng nói có sự lạnh nhạt không giồng ngày thường, biết người này còn giận dỗi, nghĩ đến chuyện anh vì mình mà làm, cô cảm thấy cũng nên nhượng bộ một chút, "có qua có lại mới toại lòng nhau sao" đạo lý này cô hiểu.
Cô nhỏ giọng “Ừm” một tiếng, rồi đi sát lại gần anh, có chút lấy lòng nói: “Bùi Từ, anh cúi đầu xuống, em có lời muốn nói với anh.”
Bùi Từ hơi ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ: ở giữa rừng cây tối thui thế này, cô còn chuyện gì mà cũng phải thì thầm? Nhưng ánh mắt cô nhìn anh lại sáng rỡ kỳ lạ, khiến lòng anh khẽ rung lên.
Tò mò thì tò mò, nhưng cuối cùng anh vẫn cúi người xuống, đưa tai sát lại gần mặt cô.
Ngay khoảnh khắc ấy, Phương Tri Ý bất ngờ nghiêng đầu, hôn nhẹ lên má anh một cái, nhanh như chớp, rồi lập tức ngẩng đầu cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như trăng non:
“Bùi Từ, không giận nữa sao! Nha~”