Chu Giới Nhiên nhìn hành động của tiểu Lâm mà không giải thích, cũng không ngăn lại. Kỳ thực, không đóng cửa, anh cũng chẳng bị ảnh hưởng gì mấy.
Anh là người có khả năng tập trung cao độ , chỉ cần bắt tay vào công việc, mọi âm thanh bên ngoài đều tự nhiên mờ nhạt như tan vào khoảng không.
Lúc đó khi anh mới đến viện nghiên cứu, viện trưởng Trần còn nói anh quả thực là nghiên cứu viên bẩm sinh.
Tuy nhiên, đối với sự quan tâm, ưu ái của người khác, dù là nhỏ nhặt nhất, Chu Giới Nhiên cũng chưa bao giờ thờ ơ. Anh luôn biết cách đáp lại vừa đủ, lễ độ, khiến người đối diện không cảm thấy bị lạnh nhạt cũng chẳng thấy bị nịnh hót.
Lúc này, anh áp điện thoại vào tai, giọng đều đều vang lên:
“Cha, cha gọi con có chuyện gì vậy ạ?”
Ở đầu dây bên kia, Chu Thừa Khang nghe giọng con trai vẫn như mọi lần – bình tĩnh, đạm mạc, không cao không thấp, không nóng không lạnh. Cứ như thể chẳng có chuyện gì trên đời có thể làm lay chuyển được tâm trí đứa con trai này.
Chính vì thế, càng khiến cho lão cha như ông cảm thấy sốt ruột.
“Khi nào thì con đi biên cương?”
“Còn mấy ngày nữa.”
Chu Giới Nhiên đáp gọn. Công tác liên quan đến bí mật quốc gia vốn không thể nói rõ ràng, từ khi bắt đầu huấn luyện và học tập, nguyên tắc giữ bí mật đã ăn sâu vào máu – dẫu là người thân thiết nhất, cũng không thể tiết lộ nửa chữ.
Chu Thừa Khang nghe vậy thì không hỏi thêm, trực tiếp đi thẳng vào chuyện chính:
“Dạng Dạng, con còn nhớ không?”
Trí nhớ của Chu Giới Nhiên rất tốt, gần như chỉ cần gặp qua một lần là không quên được, đặc biệt là đối với con người. Mà Dạng Dạng lại là con gái của ân sư, dù chưa tiếp xúc nhiều nhưng ấn tượng vẫn rõ ràng.
“Cha, con không phải trẻ ba tuổi. Dạng Dạng sao vậy? Có chuyện gì thì cha cứ nói thẳng.”
Chu Thừa Khang thầm mắng một câu "vô vị", nhưng cũng đành chịu – ai bảo là con ruột mình chứ, nếu là người khác ông đã sớm bỏ mặc cho rồi.
“Dạng Dạng năm nay cũng đã mười tám tuổi rồi, hiện tại đang làm ở viện nghiên cứu bên biên cương.” Chu Thừa Khang hắng giọng, dừng một nhịp rồi tiếp, “Lần này con qua đó, nếu có thời gian thì trò chuyện với con bé nhiều một chút. Cũng thay cha và chú Phương gửi lời hỏi thăm đến hai anh em nhà Phương gia.”
Tính cách của Chu Giới Nhiên không hẳn là hướng nội, nhưng lại thiên về trầm tĩnh. Khi còn nhỏ, trong khi đám bạn đồng trang lứa đều điên cuồng chạy nhảy nô đùa khắp nơi, thì anh lại thường ở nhà đọc sách, làm những việc mình thích. Dù đôi lúc cũng ra ngoài chơi, tất nhiên là số lần ra ngoài chơi cũng không nhiều lắm, nhưng về cơ bản đều là cùng hai anh trai nhà họ Phương ở cùng một chỗ.
Còn về Dạng Dạng, thật ra anh không gặp nhiều, chủ yếu là cô bé sức khỏe không tốt lắm, anh cũng rất tĩnh lặng, nếu ở chung một chỗ có thể cả ngày đều không nói một câu, anh sợ mình làm người ta càng không thoải mái.
Nhưng vì mối quan hệ tốt đẹp giữa hai gia đình, vào ngày lễ tết cũng sẽ gặp mặt. Đôi khi anh sẽ giúp cô bé chọn vài quyển sách, vốn chỉ là để gi.ế.t thời gian, nhưng không ngờ cô lại đọc rất say sưa.
Sau này, anh cũng thường xuyên đến thư viện mượn sách, và cũng dần tạo thành thói quen mượn thêm vài quyển cho cô. Hai người không có nhiều đối thoại, nếu để mà nói, thì mối quan hệ giữa họ càng giống như quản lý thư viện và người mượn sách.
Nhưng sau này theo tuổi tác lớn dần, Dạng Dạng đi học, mối quan hệ giữa hai người liền càng nhạt phai, rồi sau này anh đi Bắc Kinh, hầu như không còn liên lạc nữa.
Khi nhà chú Phương gặp chuyện, anh cũng đã cố gắng giúp đỡ liên hệ, nhưng anh thật sự là hữu tâm vô lực, chỉ có thể hỏi thăm tình hình Phương gia qua những cuộc điện thoại với cha. Biết mọi thứ đang tốt đẹp trở lại, anh liền toàn tâm toàn ý trở lại với công việc nghiên cứu.
Về tin tức của Dạng Dạng, phần lớn đều nghe được qua điện thoại của cha. Biết cô đi Tây Bắc đến nương nhờ các anh trai, biết sức khỏe cô dần dần tốt lên, không ngờ thoáng cái đã 18 tuổi, lại còn làm việc ở viện nghiên cứu, thế mà lại cùng ngành với anh.
“Được, chờ con đến đó rồi sẽ liên hệ với anh Phương và mọi người.”
“Chủ yếu còn có Dạng Dạng, con không phải ở Bắc Kinh sao?
Con không phải đang ở Bắc Kinh sao? Cửa hàng Hữu Nghị, Bách hóa Đại Lâu, mấy chỗ đó nhất định có nhiều thứ cô bé chưa từng thấy qua. Con tranh thủ mua nhiều một chút, mang sang cho Dạng Dạng.” Chu Thừa Khang vừa nói vừa nhẩm tính trong đầu, Tây Bắc làm sao so được với Bắc Kinh, thứ gì cũng kém hơn mấy phần. Nếu muốn theo đuổi người ta, thì ít nhiều cũng phải bày tỏ thành ý ra một chút.
Ông nghĩ nghĩ lại nói: “Tiền không đủ, cha chuyển cho con chút.”