Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 216.




 
 
Giới Nhiên là một đứa trẻ tốt, lại đàng hoàng, chừng mực, thật lòng mà nói, bà không có gì để chê trách. Nhưng tình cảm nam nữ, nào phải cứ một bên có tình, một bên có ý là đủ. Hôn nhân không phải chuyện làm ăn, càng không thể lấy đạo lý hay nợ nghĩa để gượng ép mà nên duyên.

Lý Đoan Ngọc bà, đời này có thể coi là may mắn — được gả cho người mình yêu thương thật lòng, hai người đồng cam cộng khổ đi đến hôm nay. Bà hiểu, để giữ được một cuộc sống như vậy chẳng hề dễ dàng. Cũng bởi từng chứng kiến không ít những cuộc hôn nhân gượng gạo, sống bên nhau mà lòng chẳng có nhau, bà càng không nỡ để con gái mình bước vào con đường như thế.

Con gái bà, từ bé đã được cả nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Được cha mẹ yêu thương, được anh trai cưng chiều, lớn lên yêu kiều, đâu thể để tùy tiện gả đi chỉ vì nợ tình nợ nghĩa. 

Có lẽ người ta sẽ nói bà chọn cao, nhưng làm mẹ, ai chẳng mong con mình được thương yêu như mình từng được. Nếu không thể tốt hơn, thì ít nhất cũng phải bằng. Bà hy vọng con gái có thể gặp được người khiến con không phải thu mình lại vì cuộc sống, không phải tập làm quen với tổn thương. Người ấy phải đủ tốt để con có thể yên tâm mà dịu dàng, mà giữ được sự ngây thơ trong lòng — cái thứ ngây thơ đẹp đẽ mà tình yêu đầu đời đã gieo vào tim con từ thuở còn bé.

Phương Tuấn Khanh nhìn vẻ mặt kích động của vợ, ôn hòa cười cười: “Đó là điều tự nhiên, bọn trẻ có thể thành thì thành, chúng ta không can thiệp quá nhiều.”

Lý Đoan Ngọc nghĩ đến việc con gái đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi, nhất thời có chút cảm khái, phải thúc đẩy ngày đi biên cương sớm lên một chút thôi.

Hai vợ chồng vừa nói chuyện vừa đến văn phòng khu giảng dạy.

Lúc này khu giảng dạy cơ bản không có ai, mọi người đều về nhà ăn cơm nghỉ ngơi, cho nên một văn phòng rộng lớn đều trống rỗng.

Hai người vừa bước vào còn chưa kịp ngồi xuống thì chiếc điện thoại đặt trên bàn làm việc đã reo lên. Vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói vui vẻ của con gái.

Nhưng những lời nói ra lại khiến hai vợ chồng ngẩn người trong chốc lát, con gái nói có đối tượng, thế mà lại là con trai của Bùi lão thủ trưởng sao?

Phương Tri Ý vui vẻ nói chuyện với cha mẹ xong, kết quả trong điện thoại im ắng, có chút lo lắng hỏi: “Cha, mẹ, hai người không vui sao?”

Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc vội vàng phủ nhận: “Không có, Dạng Dạng, cha chỉ muốn hỏi con một câu, con thật lòng thích Bùi Từ sao?” Không trách ông nghĩ nhiều, Bùi gia đã giúp họ quá nhiều, ông lo lắng con gái vì nợ ân tình người ta mà "miễn cưỡng" chính bản thân mình

Phương Tri Ý qua điện thoại gật đầu: “Vâng.” Trong chuyện tình cảm này, nàng cũng sẽ không làm khó mình, không thích thì chắc chắn sẽ không gật đầu.

“Vậy cậu ấy thì sao?”

Đương nhiên là cũng thích, thích đến muốn mệnh.

Phương Tri Ý ngại ngùng nói với cha mẹ, trực tiếp "đưa của khoai lang phỏng tay" cho Bùi Từ: “Anh nói.”

Bùi Từ còn chưa từng chính thức diện kiến nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, ban đầu cứ nghĩ chỉ là nghe điện thoại thì sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, ai ngờ đến khi thật sự cầm ống nghe, bàn tay lại như cầm lấy vật nặng ngàn cân.
Anh nâng điện thoại bằng cả hai tay, lưng thẳng tắp như đứng chào cờ. Vẻ mặt nghiêm trang, ánh mắt kiên nghị, từng lời nói ra đều cẩn trọng đến mức giống hệt như đang tuyên thệ nhập đảng.

Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc nghe xong lời Bùi Từ nói, tuy rằng còn chưa gặp mặt, nhưng nhớ đến tính cách của Bùi lão thủ trưởng Bùi và Tống bộ trưởng , con cái do chính họ tự thân giáo dục chắc chắn không tệ. Hơn nữa, thái độ của Bùi Từ qua điện thoại cũng khiến hai vợ chồng không tìm ra được điểm nào sai.

Sau khi nói chuyện xong, họ lại nói thêm vài câu với lão đại Phương Tri Thư, có được một chút hiểu biết đơn giản về Bùi Từ. Có thể được lão đại khen ngợi, hai vợ chồng cũng coi như yên tâm.

Cúp điện thoại, Bùi Từ cảm thấy sau lưng mình toàn là mồ hôi do căng thẳng, không phải sợ hãi, mà là lo lắng cha mẹ Dạng Dạng không hài lòng về mình. Cũng may họ cũng không làm khó mình, bất quá Bùi Từ vẫn có chút không thể tin được, nhỏ giọng xác nhận với cô gái nhỏ bên cạnh: “Dạng Dạng, cha mẹ là hài lòng với anh đúng không?”

Kết quả vừa nói xong đã bị thưởng một cái lườm: “Ai là cha mẹ anh? Đó là cha mẹ em!”

Phương Tri Ý cảm thấy người này quá không biết xấu hổ, mới nói chuyện điện thoại một lần đã bắt đầu gọi cha mẹ rồi sao?

Bùi Từ hắc hắc cười ngây ngô, sớm muộn gì cũng sẽ gọi, sửa miệng sớm một chút cho quen cũng tốt. Bây giờ anh cũng coi như đã được nhạc phụ nhạc mẫu chấp nhận, thân phận này nói thế nào đây ...

Tuyệt đối vững chắc ?

Đúng vậy, là tuyệt đối vững chắc !

Bùi Từ anh đã ổn định vững chắc danh hiệu đối tượng của đồng chí Phương Tri Ý.

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận