Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 222.




 
Giọng của Vương Quế Chi mỗi lúc một cao, ánh mắt hằn lên sự sốt ruột lẫn bực dọc. Bà ta nhìn đứa con gái đang cúi đầu im lặng, chỉ thấy m.á.u nóng dồn lên tận cổ. Nếu không phải thấy nó lớn lên cũng coi như có chút nhan sắc, trắng trẻo hơn đám con gái quê vài phần, bà thật chẳng hơi đâu dẫn nó tới nơi này làm gì cho mất công. Ở quê, chỉ cần gật đầu một cái, khối người sẵn sàng đưa sính lễ cả trăm cân thóc hay mấy con heo béo để cưới con bé. Lúc đó còn có thể tranh thủ kiếm được chút của hồi môn lo cho con trai đang nằm một đống ở nhà.

Chỉ là, tình hình hiện tại của con trai tiền sính lễ đã không còn đủ. chưa đủ.

Hiện tại gia đình họ cần con rể phải có chức có quyền, có thân phận.

Kết quả con bé c.h.ế.t tiệt này đến thì đến rồi, nhưng mặc kệ bà ta nói gì nó cũng không hó hé lấy một tiếng, làm người ta tức c.h.ế.t.

Trần Phỉ nhìn mẹ một cái, trong lòng dường như đã đưa ra quyết định cuối cùng: “Mẹ, nhưng con nghe dì trong viện nói, đội trưởng đó đã có đối tượng rồi, sắp kết hôn luôn, con thật sự làm như vậy thì người khác sẽ nhìn con thế nào?”

Thậm chí cô ta còn có đường sống sao?

Vương Quế Chi tức giận đẩy con gái một cái: “Nhìn thế nào? Nhìn trúng con chứ sao. Mới chỉ là đối tượng thôi, chứ đã cưới hỏi gì đâu mà sợ? Chưa vợ chưa cưới, ai làm trước thì người đó có phần!” Bà ta hừ lạnh một tiếng.
Huống hồ... đàn ông ấy à, lúc nào chả vậy! Đàn ông nào chả thích của lạ, thấy mới mẻ thì bị cuốn theo, chỉ cần biết nắm đúng lúc, khéo một chút, thì có người yêu hay không cũng chẳng quan trọng. Một khi đã ở trên giường thì còn quản đối tượng với chả đối tượng cái gì nữa ?

Thấy con gái lại không nói lời nào, Vương Quế Chi sợ con bé c.h.ế.t tiệt này tự mình có ý tưởng, lại hạ giọng nói: “Phỉ Phỉ, con biết mẹ cũng thương con mà, con xem mẹ cho con học cấp ba, lại lo lót cho con có công việc ở Cung Tiêu Xã, chẳng phải là hy vọng con sống tốt sao? Con xem con mà thật sự nên duyên với đội trưởng đó, sau này chính là sẽ đi Bắc Kinh, sau này mẹ còn trông cậy vào con mà sống mấy ngày tháng an nhàn nữa đó, phải không?”

Trần Phỉ nhìn người mẹ tưởng như hiền từ mà không nói chuyện.

Đọc cấp ba? Đó đâu phải vì thương cô, muốn cô nên người. Rõ ràng là cô thi đậu, là cô tự mình cố gắng mới có được cơ hội ấy. Mẹ đồng ý cho đi học, chẳng qua vì nghe nói con gái có học hành thì sau này lấy chồng dễ được sính lễ cao hơn mới bằng lòng cho cô ta đi.

Còn công việc bây giờ... lo lót cho cô ta ? Cái gọi là lo lót cho cô ta còn không phải vì anh cả không giữ nổi cái chỗ ấy sao? Anh cả không chịu học hành, cũng không biết phấn đấu, cuối cùng đánh mất vị trí. Cô ta bị nhét vào thay, coi như vật thế thân.

Mỗi tháng đi làm, tiền lương vừa nhận đã phải nộp hết về nhà, chẳng được giữ lại đồng nào. Đi làm là vì cái nhà này, đi học là vì sính lễ của chính mình—cuối cùng, tất cả đều không thuộc về cô ta.

Lần này, Trần Phỉ tuyệt đối sẽ không nghe lời nữa. Cô ta đã hai mươi tuổi rồi, chẳng còn là đứa con gái nhỏ dại chỉ biết cúi đầu nghe theo sắp đặt. Dù con đường phía trước có gập ghềnh, cô ta cũng phải tự mình bước đi, tự mình mưu tính lấy tương lai. Cô ta không muốn tiếp tục sống như một cái bóng, để người khác điều khiển, sắp xếp từng bước một.

Dù người kia có là mẹ ruột, cũng không được.

Vị đội trưởng kia kiên quyết không được, nhưng cô ta đã hỏi thăm kỹ rồi, một phó đội trưởng khác là độc thân, hơn nữa người kia còn có anh trai làm quan to ở căn cứ.

Có điều kiện tốt như vậy, lại còn độc thân, cô ta vì sao phải nghe theo tính toán ngu xuẩn của mẹ như thế chứ?!

***

Hôm nay đúng lúc đội chăn nuôi đưa đàn dê ra đồng cỏ. 

Mùa xuân năm nay mưa nắng thuận hòa, cỏ mọc xanh rì, dày đặc và non mướt – rất thích hợp để thả dê ăn. Thời điểm này cũng là lúc đồng cỏ vào độ tốt nhất trong năm, dê ra ăn sẽ nhanh béo, khỏe mạnh.

Nghe nói năm ngoái mùa đông tuyết rơi vừa phải, không quá lạnh cũng không quá khô hanh, đầu xuân năm nay thời tiết lại thuận lợi, ấm áp và ít mưa kéo dài. Nhờ vậy, cỏ ở khu chăn nuôi năm nay mọc tốt hơn hẳn những năm trước, xanh non và dày mượt. So với mười năm trở lại đây, đây có thể xem là vụ cỏ tốt nhất.

Nông trường còn đặc biệt mời chuyên gia từ trường Nông nghiệp đến khảo sát, giúp quy hoạch lại khu nuôi dê cho phù hợp, cải thiện điều kiện chuồng trại và phương pháp chăn thả. Nhờ vậy, đàn dê lớn nhanh, khỏe mạnh, lại ít bệnh tật, tỉ lệ c.h.ế.t trong quá trình nuôi cũng giảm rõ rệt.

Sau khi hoàn thành nghĩa vụ nộp lên cho Nhà nước, số còn lại trong đàn vẫn rất dồi dào. Kéo theo sinh hoạt trong căn cứ cũng sẽ được cải thiện không ít. Đặc biệt là đến vụ thu hoạch sắp tới, các chiến sĩ và công nhân nông trường sẽ không còn phải vừa đói vừa làm gấp như mấy năm trước nữa.

Cho nên hôm nay rất nhiều người trong khu nhà người thân quân nhân đều đi xem dê xuất chuồng ở trại chăn nuôi. Nghe nói đoàn văn công của nông trường còn muốn biểu diễn tiết mục ở đó, coi như chúc mừng vụ thu hoạch.

Phương Tri Ý và cô Đào cùng đi ra ngoài thì khu nhà người thân náo nhiệt vô cùng. Có người nhìn thấy hai người vội vàng nhiệt tình hỏi: “Dạng Dạng, cô Đào, hai người cũng đi xem biểu diễn sao?”

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận