Phương Tri Ý không thích xem những thứ này, Phương Tri Lễ và Bùi Từ thì càng khỏi nói — hai người đàn ông to xác, nào có hứng thú đứng chen chúc giữa đám đông xem múa hát. Ba người liền cùng nhau rẽ lối trở về nhà.
Vừa về đến nơi, Phương Tri Ý cởi áo khoác ngoài, rót cho mỗi người một chén trà rồi ngồi xuống, tiện thể kể lại mấy chuyện nghe được từ cô Đào cho hai người nghe một lượt.
Đối với những chuyện lặt vặt ở khu nhà người thân, cả Bùi Từ lẫn Phương Tri Lễ đều chẳng hứng thú. Tuy vậy, đến đoạn Trần Phỉ muốn chen chân vào chuyện tình cảm của Bùi Từ, Phương Tri Lễ lại cảm thấy cơ hội của mình đã đến. Tuy rằng thực tế chuyện này không liên quan đến Bùi Từ, thậm chí cậu ta còn có thể được coi là người bị hại, nhưng là cơ hội đến mà không biết nắm bắt thì chính là kẻ ngốc : “Dạng Dạng, hay là em suy nghĩ lại xem, em xem Bùi Từ…”
Bùi Từ còn không biết suy nghĩ của Phương Tri Lễ sao? Nhưng cũng không tiện đắc tội ông hai vợ này quá thẳm, chỉ nói: “Ngày mai tôi liền cùng Dạng Dạng đi viện nghiên cứu.”
Ngụ ý: Chuyện này thì liên quan gì đến tôi đâu, bớt gây chuyện với tôi đi.
Nói xong lại không nhịn được bồi thêm một câu: “Tôi thấy Dạng Dạng nói rất đúng, nên cẩn thận là anh hai đó.”
Phương Tri Lễ không ngờ tới chuyện tới nước này rồi mà Bùi Từ còn không quên phản pháo, thấy vẻ mặt đối phương có chút đắc ý của đối phương, anh liền lườm cho một cái rồi quay sang em gái, nghiêm trang mà trấn an:
“Dạng Dạng, em cứ yên tâm, anh hai em không ngốc đâu.”
Anh mà không có chút đầu óc nào thì làm sao có thể làm anh hai của "thiếu nữ thiên tài" chứ?
Dù là nam hay nữ, bị người ta nhắm vào với mưu đồ không trong sáng đều là chuyện khiến người ta khó chịu. Cho nên sau khi nhắc nhở Bùi Từ, Phương Tri Lễ, Phương Tri Ý cũng không quên dặn anh cả một tiếng, trong nhà thì vẫn nên để ý lẫn nhau một chút, tránh để kẻ khác thừa cơ chen vào.
Phương Tri Thư nghe xong phản ứng không lớn, có điều lại có một chuyện khác nảy lên : “Nói đến, Tri Lễ cũng 26 rồi, hôm trước anh nói chuyện với cha mẹ, cha mẹ cũng đang lo lắng vấn đề cá nhân của Tri Lễ, Văn Quân, bệnh viện của các em có nữ đồng chí nào phù hợp không?”
Thái Văn Quân vội nói: “Vừa đúng có một người mới được điều từ bệnh viện Bắc Kinh về đây, cha mẹ cô ấy ở Bắc Kinh cũng là bác sĩ rất có uy vọng, trước kia còn từng khám bệnh cho đại thủ trưởng nữa.”
“Vậy thì em thử dò hỏi ý của nữ đồng chí đó xem, nếu đồng ý thì để Tri Lễ cùng người ta gặp mặt đi!” Phương Tri Thư cũng coi như bị giục cưới đến ám ảnh, hiện giờ cũng không tránh khỏi muốn tìm lại cảm giác cân bằng trên người em trai.
Khổ sở mình phải trải qua cũng phải cho em trai nếm thử mới được !
Quả nhiên, Phương Tri Lễ vừa nghe mặt liền nhăn lại: “Em không đi.” Anh mới không cần xem mắt.
Phương Tri Ý nghe vậy lại có chút hứng thú, trong sách anh hai cũng giống như mình, đừng nói tìm đối tượng, ngay cả mạng sống cũng không còn.
Cho nên cô hoàn toàn không biết anh hai thích kiểu người nào, đương nhiên cô tôn trọng mọi quyết định của anh hai, nhưng vẫn có một chút tò mò, cho nên cô liền hỏi: “Chị dâu, cô gái ở đơn vị của chị như thế nào ạ?”
Thái Văn Quân thấy em gái nhỏ tò mò cũng liền nói: “Cô ấy rất xinh đẹp, nhưng tính tình lại rất lạnh lùng. Vừa mới đến vì gia thế tốt lại xinh đẹp, đơn vị chúng ta còn có không ít người có chút ý đồ, nhưng bất kể là đưa cơm hay tặng đồ đều bị cô ấy lạnh lùng từ chối. Bây giờ cũng không có ai dám thể hiện thiện ý, đều nói cô ấy bất cận nhân tình, không có tình người.”
“Nhưng thật ra ở chung với cô ấy lâu rồi chị phát hiện cô ấy không phải loại người đó, chỉ là không thích cười đùa, người rất tốt.”
Mỹ nhân lạnh lùng? Oa rống, nghe chị dâu miêu tả Phương Tri Ý đã hình dung ra kiểu mỹ nhân tóc đen dài thẳng mặt lạnh rồi. Đó cũng là kiểu chị gái xinh đẹp mà cô thích. Cô lén lút nhìn anh hai mình một cái, phát hiện anh căn bản không để ý cũng không nói thêm gì.
Bất quá có rảnh thì có thể đến đơn vị của chị dâu xem, làm bạn với mỹ nữ cũng được.
Chỉ là tiếp theo Phương Tri Ý liền không rảnh, sáng sớm hôm sau cô liền cùng Bùi Từ rời đi khu nhà người thân quân nhân để đến căn cứ, đại khái muốn ở ký túc xá bên viện nghiên cứu ở nửa tháng, cho nên hai người cũng mang theo đồ dùng sinh hoạt cơ bản cùng một ít quần áo tắm rửa.
Cô ở viện nghiên cứu bên này có ký túc xá, đến nơi trực tiếp đem đồ vật để vào ký túc xá.
Còn Bùi Từ thì được phân tạm một căn phòng trệt gần đó, cũng ngay sát dãy ký túc xá nữ. Dù chỉ là chỗ ở tạm thời trong thời gian công tác, nhưng lại rất tiện cho việc đi lại—sáng cùng nhau đến đơn vị, tan tầm cũng có thể cùng nhau về.
Hai người vốn đã công khai quan hệ yêu đương ở căn cứ, đến viện nghiên cứu này cũng chẳng giấu giếm làm gì. Cho nên Bùi Từ vừa đặt chân đến đã được mấy người gọi đùa là "đối tượng của Phương nghiên cứu viên".
Anh không những không ngại, mà còn rất vui vẻ. Lúc tự giới thiệu với đồng chí trong viện nghiên cứu, cũng chẳng vòng vo:
“Tôi là đối tượng của Phương nghiên cứu viên, Bùi Từ. Cũng là phi công chịu trách nhiệm nhiệm vụ bay thử lần này.”