Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 24.




Cả đoàn người đi vào nhà chính, Lưu Tuệ Trân lại cao hứng gọi vào phòng: “Dạng Dạng mau ra đây, chiến hữu của anh trai con đến rồi."

Tiếng gọi của Lưu Tuệ Trân khiến Bùi Từ còn chưa kịp phản ứng. Cô bé bên cạnh này chẳng lẽ không phải "cô gái nhỏ nhà họ Phương" ư?

Bùi Từ còn chưa kịp quay sang hỏi lại thì đã nghe tiếng động khe khẽ từ gác gỗ vọng xuống. Anh theo bản năng ngẩng đầu lên — và rồi… trong khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó như lặng đi trong tim anh.

Dáng người mảnh mai, ngũ quan thanh tú như được gọt đẽo tỉ mỉ, làn da trắng ngần nổi bật dưới mái tóc đen dài được búi gọn gàng sau đầu. Cô mặc một chiếc váy liền thân màu trắng đơn giản, kiểu dáng không cầu kỳ nhưng lại càng tôn lên vẻ đoan trang. Dưới chân là đôi giày da đen đã được đánh bóng cẩn thận, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng, sạch sẽ như chính người mang nó.

Chẳng biết có phải vì nghe thấy nhắc đến anh trai mà vui vẻ, khóe miệng cô khẽ cong, nụ cười không rực rỡ nhưng ấm áp, khiến cả khuôn mặt sáng bừng lên như mặt hồ lặng gió đột nhiên phản chiếu ánh nắng. Cô bước xuống cầu thang gỗ, mỗi bước đều chừng mực, nhẹ nhàng, như một cánh bướm trắng vừa bay ra khỏi kén – không chói lóa, nhưng khiến người ta không nỡ rời mắt.

Ánh mắt Bùi Từ khẽ động.

Thì ra… cô gái nhỏ mà mình phải đón, không phải là đứa bé nhút nhát đang chơi với vải vụn kia. Mà là... người con gái trước mắt này.

Thì ra, vẻ đẹp thật sự có thể khiến người ta bất giác nín thở, lại đến từ một nụ cười nhẹ như thế. Thì ra, trên đời thật sự có những người khiến ta ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã muốn thu lại bước chân, ngẩng đầu nhìn lâu thêm một chút, như thể vừa bất ngờ trông thấy mùa xuân giữa ngày đông lạnh giá.

Thì ra ...

Trong khoảnh khắc ấy, Bùi Từ chợt "giác ngộ" ra: vì sao mỗi lần Tri Lễ nhắc đến em gái mình lại trở nên vừa tự hào vừa cảnh giác đến thế. Nếu là anh, e rằng cũng sẽ giấu kỹ như giữ vật báu – không nỡ khoe ra, càng không muốn để ai tùy tiện chạm tới.

“Dạng Dạng, đây là chiến hữu của anh hai con, đồng chí Bùi Từ.” Lưu Tuệ Trân thấy người xuống lầu liền nhanh chóng giới thiệu.
 

Phương Tri Ý nhìn người đàn ông trước mắt, trên người anh là bộ quân phục không quân, màu xanh lam sẫm chỉnh tề, cổ áo dựng thẳng, hàng khuy đồng ánh lên dưới ánh sáng. 

Màu sắc ấy vốn lạnh và cứng, lại thường khiến người ta liên tưởng đến nghiêm ngặt và khuôn phép, thế mà không hiểu sao, khi khoác lên người anh, lại mang theo một cảm giác rắn rỏi mà thư thái, trầm tĩnh đến độ người ta muốn nhìn thêm lần nữa.

Anh rất cao, dáng đứng thẳng tắp như được đo bằng thước. Bờ vai rộng, eo lưng thu gọn, không cần làm gì cũng thấy được sự dẻo dai được rèn từ thao trường huấn luyện. Ngũ quan anh cứng cáp rõ ràng: lông mày đen rậm, sống mũi thẳng, cằm hơi vuông, thoạt nhìn có phần nghiêm khắc. Thế nhưng... ánh mắt anh lại hoàn toàn khác — là một đôi mắt đào hoa hiếm thấy trong quân đội, đen nhánh, trong suốt, khi nhìn sang phía cô thì như có sóng nước ẩn trong đó, lặng lẽ, ấm áp, không hề sắc lạnh như cô tưởng tượng về một phi công.

Chẳng biết tại sao, Phương Tri Ý chợt cảm thấy lồng ngực mình như bị ai khẽ gõ một cái.

Bộ quân phục ấy, màu lam ấy — bình thường nhìn thì chỉ thấy cứng nhắc, vậy mà giờ phút này lại trở nên đẹp lạ lùng. Giống như nó vốn được sinh ra để dành cho người đàn ông kia mặc vậy.

Cô cắn nhẹ môi dưới, trong lòng nảy ra suy nghĩ: Không lẽ... tuyển phi công bây giờ phải chọn người có gương mặt như minh tinh sao? 

Cô vốn đã thấy anh hai mình là cực phẩm rồi, nào ngờ chiến hữu của anh hai lại còn khiến người ta khó mà dời mắt hơn thế.

“Dạng Dạng?” Dì Lưu Tuệ Trân thấy cô bé mãi chưa phản ứng, giọng gọi khẽ mang theo chút nghi hoặc.

Phương Tri Ý giật bắn người, như vừa bị ai đó kéo về từ một cơn mộng.

Cô chớp mắt, phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh đều đang đổ dồn về phía mình — mà bản thân lại đang thẳng thừng… nhìn chằm chằm người ta một hồi lâu.

Mặt lập tức nóng lên như bị thiêu, đôi tai cũng chẳng kém cạnh, chỉ hận không thể lập tức tìm chỗ nào chui xuống cho đỡ mất mặt. Cô cúi gập người, vội vàng cụp mắt, vừa xấu hổ vừa hoảng loạn.

Mà người đàn ông kia… vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt nơi đáy mắt, nghiêng đầu nhìn cô — ánh mắt ấy như có như không, vừa ôn hòa lại vừa mang chút ý vị trêu ghẹo, khiến trái tim cô bé loạn nhịp thêm mấy phần.

Phương Tri Ý mím chặt môi, sống lưng khẽ rụt lại, bàn tay bất giác siết lấy vạt áo. Trong lòng như có con chim sẻ nhỏ đập cánh loạn xạ.

Ôi ~ mất mặt quá! (╥﹏╥)

Bùi Từ không ngờ, cô gái nhỏ trước mắt khi ngượng ngùng lại càng xinh đẹp đến lạ. Hai gò má ửng hồng, đôi mắt cụp xuống, hàng mi khẽ run nhẹ như cánh bướm vừa đậu — dáng vẻ ấy, nhìn vào chỉ thấy một chữ: ngoan.

Khóe miệng anh bất giác cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng khó tả. Rõ ràng mới chỉ là lần đầu gặp mặt, vậy mà ánh mắt cô bé cứ như đã khắc dấu vào lòng anh từ trước đó rồi.

Phương Tri Ý không biết dáng vẻ này của cô trong mắt mọi người lại là : Cô gái nhỏ lần đầu gặp người lạ, lại còn là nam nhân, cho nên phản ứng như vậy là hoàn toàn bình thường.

Bà Lưu thấy thế, liền cười xòa, bước tới giải vây:

“Bùi đồng chí , Dạng Dạng nhà chúng tôi da mặt mỏng, mong đồng chí đừng để ý.”

Nói xong, bà lại nhỏ giọng nhắc nhở Phương Tri Ý: “Dạng Dạng, ngoan, chào đồng chí Bùi đi con."

Bà ngoại Lưu biết, cậu thanh niên trước mắt này sẽ là người thay họ "hộ tống" cô gái nhỏ ra biên cương, đến bên anh trai, nên dù biết cô gái nhỏ ngượng ngùng, bà vẫn phải nhắc nhở cô tạo ấn tượng tốt với người ta. Dù sao đã là nhờ người ta giúp đỡ thì nói ngọt một chút vẫn tốt hơn.

Phương Tri Ý nghe vậy càng lúng túng. Không ngờ bà ngoại lại trực tiếp chỉ ra chuyện mình còn chưa chào hỏi người ta, chẳng khác nào vạch trần việc cô đang… nhìn người ta đến xuất thần. Mặt cô lại càng đỏ thêm một tầng nữa, cổ nóng ran như bốc hơi.

Hít một hơi thật sâu, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Từ, giống mọi người mà chào hỏi: “Đồng… Đồng chí Bùi, chào anh.”

Giọng nói mềm mại mà trong trẻo, hơi kéo âm cuối theo giọng miền Nam sông nước. Nó không quá ngọt, nhưng mang theo dư vị dịu dàng, khiến người nghe chẳng tự chủ được mà muốn nghe lại thêm lần nữa.

Bùi Từ khẽ nhướng mày. Trái tim bỗng như bị một ngón tay nhẹ nhàng gõ lên, mềm đến mức khiến người ta chẳng dám thở mạnh. 

Bùi Từ lúc này vô cùng ghen tị với Tri Lễ. Sao Tri Lễ lại có thể có một cô em gái ngoan thế này chứ! Anh cũng muốn có một em gái như vậy!

Giọng cô mềm mại như vậy, không dám tưởng tượng được cô bé gọi mình là “anh” thì sẽ hay đến mức nào!

“Dạng Dạng phải không? Anh và anh hai em, Tri Lễ ở trường bộ đội chính là bạn học, sau này lại cùng phục vụ tại một quân khu, là bạn rất thân. Tri Lễ thường gọi anh là Bùi ca, em cũng không cần xa lạ quá đâu.” Bùi Từ hoàn toàn không có vẻ gì là ngượng mồm khi nói dối, ngược lại còn đứng đắn vô cùng: “Em cứ gọi anh là Bùi ca, giống như anh hai em ấy.”

Gia đình họ Lưu không biết rõ Bùi Từ và Tri Lễ thân thiết đến mức nào. Nghe Bùi Từ giải thích một lượt, họ lập tức hiểu ra: Đây chắc chắn là tình bạn sinh tử. Bởi vậy, họ không chút do dự nói: “Dạng Dạng, mau gọi "Bùi ca" đi con.” Nếu đã gánh một tiếng “Bùi ca”, thì giao Dạng Dạng cho cậu thanh niên này, họ cũng yên tâm hơn.

Phương Tri Ý nào biết Bùi Từ nói thật hay không, tự nhiên ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bùi Từ ca.”

Tiếng “Bùi Từ ca” mềm mại, ngọt ngào của cô khiến Bùi Từ lập tức mặt mày giãn ra, mãn nguyện vô cùng. Sao mà lại dễ nghe đến thế! Anh chỉ muốn cô gọi mình là anh cả đời! (^_^)

***Note: Thân thiện nhắc nhở "Bùi ca", một ngày nào đó cậu chắc chắn sẽ muốn đem chính mình ở thời điểm này đánh ch.ế.t ! :)))

Tiếng "Bùi Từ ca" của Phương Tri Ý cứ như gieo một hạt nắng ấm vào lòng Bùi Từ, khiến anh khẽ cong môi, lòng tràn đầy thỏa mãn. Người Lưu gia nhìn cảnh ấy, thấy Bùi Từ tự nhiên như người nhà, lại đối với Dạng Dạng ân cần hệt như anh trai ruột, nỗi lo lắng khi cô đi xa một mình. Họ tin rằng, có Bùi Từ bên cạnh, Dạng Dạng sẽ được chăm sóc chu đáo.

Thế nhưng, yên lòng thì có yên lòng đấy, nhưng bà ngoại Lưu vẫn không khỏi nén tiếng thở dài. Bà ngỡ Bùi Từ đến đây là để đón Dạng Dạng đi ngay, và cái ý nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong tâm trí bà, biến thành nỗi quyến luyến chẳng muốn rời.

“Tiểu Bùi đồng chí, hôm nay cậu phải đưa Dạng Dạng đi ngay sao?” Giọng bà ngoại Lưu hỏi, nghe sao mà nặng trĩu.

Bùi Từ khẽ ngước nhìn. Người Lưu gia, ai cũng như ai, đều thể hiện không nỡ cùng quyến luyến. Xem ra, tình yêu thương mà họ dành cho cô gái nhỏ Phương gia có lẽ còn sâu sắc hơn cả những gì anh từng nghĩ.Cô đứng bên cạnh bà ngoại, tay níu cánh tay bà, cứ như cháu gái ruột vậy, nhìn thân thiết vô cùng.

Lúc mới đến, Bùi Từ chỉ nghĩ đơn giản rằng Lưu gia là hàng xóm tốt bụng giúp đỡ chăm sóc cô gái nhỏ nhà họ Phương. Sau khi hai người làm quen với nhai, anh sẽ lập tức đưa Dạng Dạng về nhà khách cạnh căn cứ để tiện chạy đi chạy lại. Tình cảnh của Phương gia hiện giờ, có người chịu giúp đỡ đã là may mắn lắm rồi, đâu dám mong người ta chăm sóc Dạng Dạng như con ruột.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Bùi Từ phải nghĩ lại. Tình hình tốt hơn anh tưởng nhiều. Vậy thì, để Dạng Dạng ở đây, trong vòng tay ấm áp của Lưu gia, chắc chắn sẽ tốt hơn gấp vạn lần cái sự lạnh lẽo của nhà khách công vụ.

“Dạ không, hôm nay cháu chưa thể đi được.” Bùi Từ mỉm cười, giọng điệu từ tốn, “Cháu còn phải ở lại đây vài hôm để lo xong công việc, rồi mới đón Dạng Dạng đi. Vẫn phải phiền gia đình chiếu cố Dạng Dạng thêm mấy bữa nữa ạ.”

Bùi Từ không chỉ có tướng mạo đường hoàng, lời nói lễ phép, mà lời này nói ra lại giống như anh trai trong nhà. Những lời này vào tai Phương Tri Ý, khiến cô lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh. Tuy rằng cô đối với chặng hành trình kế tiếp của mình có chút lo lắng, nhưng nếu đồng hành cùng người trước mắt này, có lẽ ... cũng không đáng lo đến vậy.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận