Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 248.




Phương Tri Thư từ đầu đến cuối không chen vào, chỉ khi thấy Bùi Từ ra tay mới thản nhiên quay đầu lại, nghiêm giọng ra lệnh cho những người còn lại:
“Quay lưng. Không ai được nhìn.”
 

Tất cả đều im lặng xoay người, không ai dám dị nghị. Lúc này, không khí trong phòng nặng như chì. Bọn họ là người chấp pháp, có trách nhiệm bắt giữ, nhưng không có quyền xử lý gián điệp tại chỗ. Song, trong lúc bắt giữ, va chạm là chuyện không thể tránh khỏi — đặc biệt khi đối phương không phải con người vô tội, mà là một kẻ đã gây ra tổn thất nghiêm trọng cho an ninh quốc gia.

Chờ đến khi tiếng động phía sau lắng xuống, Phương Tri Thư mới quay lại, nhấc cằm:
“Xử lý xong rồi. Tiếp tục nhiệm vụ.”
 

Vì vậy, khi chuyển giao hai người, gã đàn ông bị đánh như vừa nắm được phao cứu mạng, lập tức cất cao giọng, ngạo nghễ công khai thân phận: hắn không phải người của nước này, yêu cầu được tiếp xúc với cấp trên có thẩm quyền, thậm chí đòi gặp trực tiếp lãnh đạo cấp cao. Hắn chỉ trích Bùi Từ và tổ tác chiến vi phạm quân kỷ, coi thường công ước quốc tế, tra tấn người dân vô tội.

Những lời này vừa vang lên, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng. Các cán bộ tiếp nhận phía bên ta đều khẽ cau mày. Gián điệp bình thường khi sa lưới đa phần hoặc im lặng, hoặc ngoan ngoãn khai báo để giữ mạng. Còn loại như hắn – không những ngoan cố kháng cự đến cùng, mà sau khi thất thế còn ngang nhiên nêu danh xưng và yêu sách – thì cực kỳ hiếm gặp. Loại người này, nếu không phải có địa vị đặc biệt trong tổ chức, thì chính là được huấn luyện để làm “quân bài phản công” ngay cả sau khi thất bại.

Sự kiện ngoài dự liệu ấy khiến bộ phận tiếp nhận không khỏi âm thầm cảnh giác nhưng cũng vô cùng kích động. Một tên gián điệp cấp thấp thì dễ đối phó, nhưng một nhân vật đủ tự tin đòi gặp lãnh đạo cấp cao, nghĩa là trong đầu hắn, rất có thể đang nắm giữ những bí mật mang tính chiến lược. Nếu thẩm vấn thành công, rất có khả năng sẽ khai thác được thông tin tình báo có sức nặng vượt ngoài dự kiến.

Đương nhiên, ngoài mặt thì vẫn phải giữ đúng quy trình. Nghe xong lời cáo buộc, người phụ trách bên bộ phận tiếp nhận liền trầm mặt, nghiêm giọng chất vấn:

“Chỉ huy Phương, chuyện này là sao? Chưa thẩm vấn đã dùng hình, anh định để người ta lấy cớ gây chuyện à?”

Phương Tri Thư vẫn điềm tĩnh, sắc mặt không đổi:
“Không có chuyện đó. Trong quá trình bắt giữ, nghi phạm chống cự quyết liệt, địa hình lại phức tạp, ánh sáng không rõ ràng. Có chút va chạm là điều khó tránh.”

Lời vừa dứt, người đàn ông kia lập tức rướn cổ, định để mọi người nhìn rõ vết thương trên người mình, không quên gào lên:
“Tôi muốn gặp lãnh đạo cấp cao! Các anh vi phạm công ước quốc tế, là quân nhân mà lại coi thường quân pháp, tôi sẽ khiếu nại!”

Nhưng lời lẽ ấy rơi vào tai mọi người lại chẳng có mấy sức nặng. Bởi vì có lời của tổng chỉ huy, những người phụ trách bắt giữ đều đồng loạt gật đầu, thái độ thống nhất. Không ai ngu dại gì mà đi chất vấn mệnh lệnh trong tình huống này.

Chuyện đến đây, rõ ràng đã thành định.
Đã là chiến tranh trong bóng tối, thì làm gì có lý lẽ với kẻ thù.

Đến lúc này, người đàn ông mới hiểu, con đường của mình đã hoàn toàn chấm dứt. Hắn đã sống ở nơi này gần bốn mươi năm, từ khi mới năm tuổi đã bị đưa đến. Nhờ sự chất phác và lòng tốt của dân chúng nơi đây, hắn mới thoát khỏi biết bao lần bị truy bắt.
 

Không ngờ, chuyến hành động cuối cùng lại trở thành kết thúc của đời hắn – bị bắt sống, bị đánh đến thảm hại.

Hắn từng nghe nói, quân nhân ở đây là “đội quân đối xử nhân đạo”. Giờ phút này, hắn thấy đó chỉ là một trò lừa bịp trắng trợn. Hắn muốn hét lên, muốn vạch trần cái gọi là “sự thật” ấy. Nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ còn tiếng thở dồn dập của kẻ thất bại.

Vì vậy, dù bị trùm kín đầu đầu, hắn vẫn không ngừng điên cuồng giãy giụa kêu cứu.

Động tĩnh ấy nhanh chóng kinh động mấy hộ dân gần đó. Thôn trưởng tưởng xảy ra án mạng, vội xách đuốc dẫn người chạy tới.

Lửa đuốc chập chờn soi rõ cảnh tượng: mấy chiến sĩ giải phóng quân đang khống chế một gã đàn ông. Thôn trưởng sững lại, rồi cau mày, nhận ra đây là hành động bắt kẻ xấu.

Người đàn ông kia thấy có dân làng xuất hiện, lòng lập tức lóe lên một tia hy vọng. Hắn biết, họ vốn thật thà, chất phác, chắc chắn chưa hiểu rõ thân phận thực sự của mình. Hắn bèn gào lớn:

— Bộ đội giải phóng ức h**p dân chúng!

Nhưng trong lúc cuống quýt, bản năng lại khiến hắn buột miệng nói bằng tiếng mẹ đẻ. Chỉ một câu ấy, tất cả những hy vọng mong manh lập tức tan biến.

Khi nghe thấy những âm thanh đáng ghét chỉ có trong phim, lại còn bị bộ đội giải phóng bắt, trong lòng thôn trưởng liền càng khẳng định người này là kẻ xấu. Mà đã là người xấu, có bị bắt, bị trị cũng là đáng đời — làm gì còn mặt mũi mà la hét vu cáo ?

Trong lòng phẫn nộ nhưng không muốn để sự oán độc kia chiếm thế chủ động, ông bèn dõng dạc cất tiếng hát bài “Tổ quốc ta”, vừa hát vừa giơ cao ngọn đuốc, tiếng hát liền lan ra khắp đám đông. Chẳng mấy chốc, cả thôn hòa giọng, tiếng hát mạnh mẽ át đi mọi tiếng kêu gào hỗn loạn.

Khi hát đến câu “Bạn bè tới có rượu có thịt, Sài lang tới có họng súng săn đón chờ”, hàng ngũ các chiến sĩ như một khối thép dựng đứng giữa khoảng trời đêm, vai thẳng lưng cứng, tiếng hát rền vang, dội từ vách núi này sang vách núi khác, hòa cùng ánh lửa bập bùng mà cuộn trào như sóng.

Tiếng hát ấy không chỉ lấp đầy sơn cốc trống trải, mà còn như lưỡi dao mài sắc, cắt sâu vào ý chí của kẻ bị trói.

Người đàn ông lúc này hoàn toàn buông xuôi. Trong ánh lửa đỏ rực phản chiếu, hắn nhận ra tất cả đã mất—không chỉ là thân phận, mà là cả thế giới hắn từng tin. Hắn không hiểu rằng, chính tội ác lặp đi lặp lại của những kẻ như hắn đã rút cạn lòng tin nơi những con người hiền lành này. Giữa họ và hắn, giữa những người lương thiện và cái thế lực hắn phục vụ, chỉ có một vực sâu thù hận—vực sâu này sẽ tồn tại đến muôn đời.

Khi Phương Tri Thư và Bùi Từ về tới viện nghiên cứu, sắc trời đã hửng sáng. Vừa đặt chân xuống xe, Phương Tri Thư liền vội cùng đồng đội ăn vội bữa cơm sáng rồi chuẩn bị quay lại căn cứ. Phương Tri Ý biết anh cả sắp đi, trong lòng dâng lên cảm giác hụt hẫng. Hai anh em xa nhau gần một tháng, lần này gặp mặt còn chưa kịp trò chuyện đôi câu đã lại phải chia xa. Cô đành lặng lẽ theo anh ra tận cổng viện nghiên cứu, bước chân chậm rãi như muốn níu kéo thêm chút thời gian ngắn ngủi.

Hai anh em đứng ở trước cổng, ánh nắng vàng rực rải xuống như dát cho mỗi người một lớp viền óng ả. Phương Tri Ý vẫn líu ríu kể với anh cả những nhớ nhung trong mấy ngày qua, vừa hỏi thăm chị dâu, vừa hỏi anh hai dạo này ra sao.

Phương Tri Thư chăm chú lắng nghe, mỗi câu trả lời đều chậm rãi và nghiêm túc: “Chị dâu và lão nhị đều rất tốt, Dạng Dạng yên tâm đi nhé. Còn em, ở đây cũng phải tự lo cho mình, đừng để ai phải bận lòng, nghe chưa.”

“Anh cả, em biết rồi mà. Anh cũng phải tự lo cho mình đấy.” Phương Tri Ý vừa nói vừa vẫy tay, nụ cười chan hòa trong nắng sớm.

Phương Tri Thư nhìn em gái, trong đầu chợt nhớ đến những chuyện anh nghe được về em gái mấy ngày qua. Mỗi câu chuyện đều khiến anh thấy tự hào, nhưng dáng vẻ hồn nhiên như thuở nhỏ ấy lại khiến trái tim anh mềm đi. Nếu cha mẹ ở đây, chắc hẳn họ sẽ mỉm cười mãn nguyện lắm. Nghĩ đến cha mẹ, anh khựng lại rồi nói:

“Dạng Dạng, tháng sau cha mẹ sẽ tới biên giới thăm chúng ta.”
Anh khẽ liếc về phía Bùi Từ, khóe môi nhếch nhẹ: “Nhân tiện gặp cậu luôn.”

Nghe thấy bố mẹ muốn tới, Phương Tri Ý kích động nhảy cẫng lên. Cho đến khi anh cả đã đi rồi, cô vẫn còn kéo Bùi Từ nói không ngừng. Từ khi biết mình là Phương Tri Ý bản nhân, nỗi nhớ cha mẹ càng sâu đậm hơn; giờ lại nghe họ sắp tới, lòng cô chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh.

Trái ngược với niềm háo hức ấy, Bùi Từ vừa mừng vừa bồn chồn:
“Dạng Dạng, anh… hồi hộp quá. Nói chuyện qua điện thoại thì dễ, nhưng gặp ngoài đời, nhỡ họ không thích anh thì sao?”

Phương Tri Ý bật cười, vỗ nhẹ mu bàn tay anh:
“Đừng lo. Con rể xấu xí thì kiểu gì chả phải gặp cha mẹ vợ một lần!”

Bùi Từ: “…” Thà cô không an ủi còn hơn.

Vụ án của Giản Chí Anh nhanh chóng có kết quả, hóa ra cô ta và tên đàn ông kia đều không phải người của nước này, thậm chí cái tên Giản Chí Anh cũng là một cái tên giả mạo.

Nhiều năm về trước, người phụ nữ tên Giản Chí Anh thật sự đã tự sát sau khi chồng và đứa con gặp chuyện. Ả đã phát hiện ra xác chết, rồi cùng nam nhân kia liên thủ xử lý thi thể của Giản Chí Anh. Sau đó, ả lấy thân phận của Giản Chí Anh, rồi mới xuất hiện ở xưởng công nghiệp quân sự.

Ả đến chưa được bao lâu thì gặp ngay lúc các chuyên gia lần lượt rút lui. Hơn nữa, tài nguyên mà ả có thể dựa vào nhờ thân phận này cũng chẳng được bao nhiêu, nên nhiệm vụ tạm thời bị dừng lại.

Những người như bọn ả, một khi không có nhiệm vụ thì chỉ có thể sống giống như người bình thường, mục đích là để không bại lộ thân phận thật.

Sau này mới biết, khi kế hoạch truy bắt được triển khai, người của bọn ả lần lượt bị bắt, kẻ trốn trên tầng lớp cao gần như không ai thoát được. Tin tức từ trong nước dồn dập truyền đến, khiến bọn ả cuối cùng cũng không thể ngồi yên, và bắt đầu ra tay từ những nhân vật nhỏ như ả.

Cuối cùng, bởi vì viện nghiên cứu có sự phòng bị, nên nhiệm vụ của ả thất bại. Bởi vì còn bắt được chỉ huy cấp cao, nên những ám cọc giấu ở trong tối về cơ bản đều bị nhổ sạch sẽ.

Chiến dịch lần này vô cùng thành công, vì vậy cấp trên quyết định công khai đăng tin trên báo chí toàn quốc về vụ bắt giữ, nhằm nâng cao cảnh giác của toàn dân trước những kẻ phản động.

Khi bị thẩm vấn, Tạ Quân vẫn không hiểu mình đã gây ra chuyện gì. Anh ta cứ nghĩ là chuyện thông đồng với Giản Chí Anh lần trước. Dù sao chuyện đó không có bằng chứng, anh ta còn định cãi chày cãi cối: “Xưởng trưởng, tôi và đồng chí Giản Chí Anh thật sự không có gì.”

Trương Võ Sơn cười lạnh một tiếng, rồi khinh khỉnh: “Hừ, lão đây thừa hơi đâu mà đi quản chuyện tào lao của cậu với Giản Chí Anh.”

Tạ Quân nghe vậy thì ngạc nhiên, không phải là chuyện với Giản Chí Anh sao? Chẳng lẽ chuyện anh ta ăn cắp vật tư lao động bị phát hiện? Chắc chắn là Trần Đại Dũng đã tố cáo mình! Nghĩ vậy, anh ta lập tức khai tuột hết mọi việc, thậm chí còn tố cả Trần Đại Dũng cũng ăn cắp không ít.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận