Ra khỏi nhà, bước chân anh như nhẹ bẫng, tựa hồ mỗi cơn gió đêm đều mang theo chút ngọt ngào. Thân phận con rể nhà họ Phương – cuối cùng cũng được chính thức thừa nhận. Trong lòng anh chợt dấy lên một ý nghĩ: Liệu đây có phải là lúc thích hợp để nói với Dạng Dạng về chuyện kết hôn?
Từ ngày hai người xác định mối quan hệ, anh đã muốn rước cô về nhà ngay lập tức. Nhưng rồi anh lại tự ghìm mình xuống. Anh muốn lễ cưới của cô không chỉ là một buổi tiệc, mà phải là kỷ niệm đẹp nhất đời cô, được chuẩn bị chu toàn đến từng chi tiết.
Thế nên, anh vừa nóng lòng như lửa đốt, vừa phải kiềm chế, để chờ cho mọi thứ thật hoàn hảo mới mở lời.
Buổi tối là lúc gia đình Phương náo nhiệt nhất.
Đây là lần đầu tiên cả nhà sum họp đông đủ kể từ khi Phương Tri Thư cưới vợ, ai nấy đều vui vẻ, chuyện trò không dứt. Ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống bàn ăn, tiếng cười xen tiếng muôi đũa khẽ chạm vào nhau, tạo nên không khí ấm cúng hiếm có.
Lý Đoan Ngọc cẩn thận mở một chiếc vali, bên trong toàn là quà bà đã chuẩn bị cho từng người. Ngoài phần quà cho con trai và con dâu, phần lớn là bà dành cho con gái út. Những món đồ đều do chính tay bà làm hoặc chọn lựa kỹ càng, như gom góp cả tấm lòng của một người mẹ gửi gắm vào đó.
Bà lấy ra một chiếc gối tựa lưng, vải bông trắng in hoa nhạt, khâu tay từng đường ngay ngắn. Bà ân cần đưa cho Thái Văn Quân, giọng đầy thương yêu:
"Văn Quân, đây là gối mẹ may cho con. Giờ cái bụng đã lớn, buổi tối nằm chắc hay khó ngủ. Con thử dùng cái này, tựa vào sẽ thấy dễ chịu hơn."
Thái Văn Quân đón lấy, vừa nhìn đã nhận ra sự dụng tâm. Phần giữa gối được may lõm vào, ôm vừa khéo vòng bụng bầu, hai bên lại đủ cao để đỡ lưng. Chỉ cần nghĩ đến cảnh mẹ chồng ngồi dưới ánh đèn dầu, tỉ mỉ khâu từng mũi, lòng cô đã ấm lên.
Cô mỉm cười, giọng chân thành:
"Con cảm ơn mẹ!"
“Con bé này, với mẹ mà còn khách sáo thế!” – Lý Đoan Ngọc nhẹ trách một câu, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh con dâu, giọng vừa ân cần vừa lo lắng – “Văn Quân, dạo này con ngủ có ngon không? Chân có hay bị chuột rút không?”
Bà từng trải qua ba lần mang nặng đẻ đau, thừa biết những tháng cuối thai kỳ là giai đoạn khó chịu nhất. Trong lòng bà vẫn canh cánh lo, sợ con dâu còn trẻ, lại là lần đầu làm mẹ nên chưa biết tự chăm sóc mình.
Thái Văn Quân mỉm cười, đáp thật thà:
"Thỉnh thoảng con cũng bị chuột rút, nhưng vẫn ngủ ngon ạ."
Lý Đoan Ngọc gật gù, dặn dò:
"Lúc nào bị chuột rút thì bảo Tri Thư xoa bóp cho. Giờ là lúc con vất vả nhất, đừng cố chịu."
"Vâng, mỗi lần con bị, anh ấy đều xoa cho con ạ." – Thái Văn Quân nghiêng đầu nhìn chồng, khóe môi hơi cong lên.
Nghe vậy, Lý Đoan Ngọc hài lòng nhìn con trai một cái. Bên cạnh, Phương Tri Ý lập tức giơ ngón tay cái, chọc ghẹo:
"Anh cả giỏi quá, đúng là tấm gương người chồng mẫu mực !"
Vẻ tinh nghịch của cô khiến Lý Đoan Ngọc bật cười, khẽ đưa tay chạm nhẹ vào trán con gái: "Sao mà người càng lớn càng nghịch ngợm thế ? Dám lấy cả anh cả ra trêu đùa."
Nhưng vừa nói, bà lại thấy lòng mình ấm áp. So với những ngày con gái còn ốm yếu, xanh xao, bây giờ tươi tắn, lanh lợi thế này mới là điều bà mong mỏi nhất. Trong ánh mắt bà, sự mãn nguyện lặng lẽ lan ra, như thể mọi lo lắng mấy năm qua đều đã được xoa dịu.
Đêm ở biên cương đến muộn hơn miền Nam. Tuy vậy, để cha mẹ sớm được nghỉ ngơi lấy lại sức, đồng thời không bị sự sai lệch về giờ giấc làm cho mệt mỏi, mọi người vẫn tuân theo giờ sinh hoạt ở quê nhà.
Mấy ngày ngồi tàu đường dài, dù trên tàu đã có giường êm, vẫn khiến hai ông bà mỏi mệt. Khi bước vào phòng nghỉ, họ bất ngờ thấy một lọ hoa tươi đặt ngay ngắn trên bàn, hương nhẹ thoảng khắp không gian. Lý Đoan Ngọc khựng lại một thoáng, đôi mắt như sáng hẳn lên.
Phương Tri Ý lập tức chạy đến, chen vào giữa cha mẹ, giọng đầy háo hức:
"Cha, mẹ có thích không? Tất cả là con tự tay trang trí cho cha mẹ đấy!"
Lý Đoan Ngọc đưa tay khẽ vuốt má con gái, ánh mắt chan chứa yêu thương:
"Thích chứ, thích lắm. Cảm ơn Dạng Dạng của mẹ!"
Phương Tuấn Khanh cũng gật đầu, giọng trầm nhưng ấm: "Cha cũng thích lắm."
Phương Tri Ý nghe vậy thì đắc ý cười, hai má ửng hồng:
"Thích là được rồi! Ngày mai con dẫn cha mẹ đi chơi nhé, biên cương mùa này đẹp lắm. Cha mẹ ngủ ngon nha!"
"Được rồi, Dạng Dạng cũng mau về phòng nghỉ đi." – Lý Đoan Ngọc dặn dò, giọng vẫn dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Tối nay, Phương Tuấn Khanh mới nghe Thái Thiệu Hoài kể lại, những ngày gần đây con gái ở viện nghiên cứu đã phải bận rộn và vất vả thế nào. Ông thấy xót ruột, chỉ mong con có thể nghỉ ngơi cho thật tốt.
"Vâng, vậy cha mẹ ngủ ngon, sáng mai gặp lại nhé!" – Phương Tri Ý mỉm cười chào, rồi khẽ khép cửa lại.