Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 27.




“Sao thế?” Bùi Từ nghe thấy tiếng động, thu lại nụ cười, quay đầu lại hỏi.

Từ Vệ Dân khoanh tay, đứng tựa vào cửa xe, ánh mắt đầy vẻ ranh mãnh: “Chăm sóc trẻ con vui không?”

“Trẻ con?” Bùi Từ khép cửa xe lại, đi đến cạnh hắn. Nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng đang hóng hớt của đối phương, anh khẽ mím môi cười, giọng bình thản:
“Vui.”

Từ Vệ Dân thiếu điều trẹo cổ vì sốc, trừng mắt nhìn anh một lúc lâu như thể đang xác định lại xem người trước mặt có thật là Bùi Từ hay không. 
 

Đây là lời Bùi Từ nên nói sao? 
 

Trước đây, anh ta không phải chưa từng thấy Bùi Từ trông nom mấy đứa cháu của mình. Trời ơi, kia phải dùng từ "thô bạo" mới đủ để lột tả! Đứa trẻ ham chơi không chịu về nhà ăn cơm, ai trong nhà gọi cũng không được. Bởi là út trong nhà, được cưng chiều, nên tính cách ngang tàng, chẳng sợ trời đất. Nhưng chỉ cần Bùi Từ ở nhà, liền chẳng cần gọi, cứ thế, mặt không đổi sắc, lững thững đi tới, một tay xách một đứa, cứ thế mà lôi về. Từng đứa trẻ con như những chú cún bị túm gáy, tay chân lơ lửng, cựa quậy một chút cùng chẳng dám.

Một người như vậy ....
 

Lại nói chăm sóc trẻ con "vui"? 
 

Bùi Từ có kiên nhẫn với trẻ con như vậy từ bao giờ ? 
 

Từ Vệ Dân chợt thấy có chút đồng cảm với cô gái nhỏ nhà họ Phương. Sao lại gặp phải loại người "không có chút nhân tính" nào như Bùi Từ chứ?

“Em gái nhà họ Phương thấy cậu không bị cậu dọa cho khóc chứ?”

“Đúng rồi, cô bé đó trông đáng yêu không? Có coi cậu là người xấu không? Có hay khóc nhè không? Cậu có biết dỗ trẻ con không?”

Bùi Từ với Từ Vệ Dân quen biết cũng không phải một sớm một chiều, vừa nghe giọng điệu là biết ngay tên kia đang "vui sướng khi thấy người gặp nạn". Anh lười đôi co, dứt khoát quay người đi thẳng về phía phòng huấn luyện của trung đội.
 

Chưa đầy nửa giờ sau, bảng phân công huấn luyện ngày mai liền được cập nhật. Ngoài trừ Bùi Từ ra, cả trung đội, tên ai cũng được anh “tận tay” lại "tỉ mỉ" điền vào danh sách huấn luyện tăng cường.

Từ Vệ Dân vừa xem đến cột “thời gian huấn luyện” liền cứng đờ người, sửng sốt mất nửa ngày mới kịp phản ứng, lập tức hét toáng lên sau lưng anh:
“Bùi Từ! CMN"

Bùi Từ căn bản không để ý đến Từ Vệ Dân, mà lướt qua anh ta, khoát tay như tiễn biệt:
“Muốn giỡn với anh à? Về nhà mẹ cậu luyện thêm ba năm nữa!”
 

Dứt lời, anh bước thẳng vào phòng nghỉ của trung đội.

Lúc ấy, trong phòng vẫn còn chưa ai ngủ. Nghe thấy tiếng bước chân, mấy người lính tưởng Từ Vệ Dân đã quay lại, thi nhau ló đầu ra hỏi:

“Từ phó trung đội trưởng, anh hỏi thử chưa? Trung đội trưởng thấy chăm sóc trẻ con có vui không—”

Câu nói nghẹn lại giữa chừng, vì người đứng ngoài cửa là Bùi Từ.

Không khí thoáng chốc đông cứng.

Mấy người vốn còn đang cười đùa, giờ lập tức đứng thẳng, mặt mày nghiêm chỉnh như gặp lãnh đạo cấp trên.

Bùi Từ liếc một vòng, nhướn mày:
“Quan tâm tôi thế cơ à?”

Không ai dám lên tiếng. Đến cả tiếng nuốt nước bọt cũng nghe thấy rõ ràng.

Thấy mọi người im như thóc, anh gật đầu, giọng ôn hòa đến đáng sợ:
“Vừa rồi tôi về, gặp Từ phó trung đội trưởng. Anh ấy nói đã đi tham quan mô hình huấn luyện của căn cứ Tây Nam. Cảm thấy chúng ta cần nâng cao cường độ hơn nữa. Thế nên, đặc biệt đề xuất với tôi... tăng thời lượng huấn luyện ngày mai. Nếu các cậu thấy ổn, tôi sẽ kiến nghị với đại đội, lấy đó làm tiêu chuẩn mới.”

Giọng anh nhàn nhạt, không nhanh không chậm. 
 

Bùi Từ không giống Tri Thư, ngày thường không hề mang vẻ uy nghiêm. Ngược lại, anh trông đặc biệt vô hại, nói chuyện nghe có vẻ dễ thương lượng, không có chút gì gọi là nạt nộ, càng không giống như đang ép buộc, nhưng thực chất chuyện bản thân đã quyết liền không thể can thiệp được. Ai dám phản bác anh, chắc chắn sẽ có chiêu “độc” hơn chờ đợi.
 

Đám lính nghe xong cả người như thểsắp mềm nhũn ra.

Một người lính không nhịn được, cất tiếng k** r*n:
“Bùi trung đội trưởng! Bọn tôi biết sai rồi!”

Bùi Từ đứng trước cửa, sắc mặt chẳng có gì gọi là tức giận. Ngược lại, còn tỏ vẻ ngạc nhiên rất thành thật:
“Nói vậy là sao ? Ý là Từ phó trung đội trưởng nhiều chuyện à?”
 

Bùi Từ nhìn đám cấp dưới "thống khổ", vẻ mặt vô tội cực kỳ, sau đó lại nhẹ nhàng bỏ thêm một câu: “Các cậu đừng phụ lòng tốt của Từ phó trung đội trưởng nhé.”

Từ Vệ Dân: …… 

Từ Vệ Dân đang đứng hình không nói lên lời.

Một hồi lâu sau mới gằn ra từng chữ:

“Bùi – Từ – cậu – nhớ – cho – tôi!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận