Phương Tri Ý gật đầu, cũng không khách sáo. Cô đi làm để kiếm tiền, đương nhiên phải nhận lương. Dù sao thì sau này, cô còn phải nuôi gia đình nữa.
Nghĩ đến lúc Bùi Từ đưa sổ tiết kiệm và tiền trợ cấp cho cô, anh đã nói đùa rằng sau này phải dựa vào cô mà sống. Anh là một phi công xuất sắc như vậy, nuôi anh cũng cần kha khá tiền đấy.
Dù chỉ là trêu chọc, nhưng Phương Tri Ý hiểu anh đã vất vả hơn cô rất nhiều. Bùi Từ thực sự rất tốt, rất xứng đáng để cô hồi đáp lại tình yêu và sự quan tâm anh đã dành cho cô.
Bữa trưa, nhà ăn đặc biệt nấu riêng những món ăn theo phong cách Dung Thành mà Phương Tri Ý thích.
Chu Giới Nhiên biết tin cô trở về, liền từ xưởng công nghiệp quân sự chạy qua. Vừa nhìn thấy cô từ xa, anh đã dang tay: “Hoan nghênh tổng thiết kế sư của chúng ta khải hoàn trở về!”
Anh đã biết tin chuyến bay thử nghiệm thành công, đặc biệt là khoảng cách cất cánh đạt mức thấp kỷ lục 400m. Đây có thể coi là một cột mốc lịch sử. Và chính cô đã làm được, lại còn làm rất tốt.
“Anh Giới Nhiên, anh đừng trêu chọc em nữa.” Phương Tri Ý bắt tay với Chu Giới Nhiên và cười đáp lại.
Dù cách nói chuyện có vẻ khách sáo, nhưng sự thân mật trong giọng nói của hai người cho thấy mối quan hệ rất tốt đẹp. Ai hiểu chuyện đều biết họ là anh em. Thế nên, khi đồng chí Lý đến, anh ta còn trêu: “Anh Giới Nhiên là anh của cô Phương, vậy vinh dự này anh cũng có một phần đấy nhé!”
Phương Tri Ý vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, lúc trước động cơ phải nhờ đến ánh sáng của viện nghiên cứu của anh đấy. Nếu không có các anh, chuyến bay thử nghiệm lần này đã không thành công như vậy.” Vấn đề về động cơ và nhiều kỹ thuật, vật liệu đều do viện nghiên cứu Bắc Kinh giải quyết.
Giờ đây, Phương Tri Ý nhắc lại chuyện này, cũng coi như kéo Chu Giới Nhiên về "phe" của mình một cách khéo léo.
Chu Giới Nhiên nhìn cô em gái lém lỉnh, chỉ biết lắc đầu bất lực.
Lúc này, Viện trưởng Trương Khâu bỗng nhiên nói: “Nếu vậy thì Giới Nhiên cũng có thể đến viện nghiên cứu của chúng tôi làm việc.”
Viện trưởng Trần Thăng vừa đến, nghe vậy liền trợn tròn mắt: “Hay cho ông Trương Khâu! Tôi còn chưa đào người của ông, ông lại nhắm vào người của tôi à?” Nói xong, ông vội che chắn Chu Giới Nhiên ở phía sau, ý như thể "hôm nay ai muốn đào người của tôi thì phải bước qua xác tôi đã".
Trương Khâu không ngờ Trần Thăng lại về nhanh như vậy, chỉ biết cười gượng vài câu.
Nhưng vì chuyện này, Phương Tri Ý lại nghĩ ra một việc. Cô hạ giọng nói nhỏ: “Anh Giới Nhiên, về loại vật liệu mới, lần này đi căn cứ thử nghiệm, em đã có thu hoạch lớn.” Cô đã nắm được số liệu cần thiết. Rất có khả năng nghiên cứu của Chu Giới Nhiên có thể đưa vào sản xuất vào cuối năm nay. Nếu vật liệu được đưa vào sử dụng, khả năng tàng hình của máy b** ch**n đ** sẽ được cải thiện đáng kể.
Chu Giới Nhiên ngày thường chỉ tập trung vào nghiên cứu, chỉ khi ở trước mặt Phương Tri Ý anh mới giống người bình thường. Nhưng một khi nhắc đến công việc, anh lại trở nên nghiêm túc và tập trung.
“Thật sao? Cần bên anh phối hợp như thế nào?” Viện nghiên cứu Bắc Kinh chủ yếu nghiên cứu những phương diện này. Thế nên, khi nghe Phương Tri Ý nói vậy, Chu Giới Nhiên lập tức hứng thú.
Phương Tri Ý cố tình nói: “Cần anh chuyển công tác về viện nghiên cứu của chúng em!”
Chu Giới Nhiên sững lại một chút. Viện trưởng Trần Thăng lập tức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân: “Dạng Dạng, con muốn lấy mạng già của chú hay sao?”
Ông đã nhìn thấy sự d.a.o động trong mắt Chu Giới Nhiên. Chớ nói Chu Giới Nhiên, ngay cả ông nếu không phải đang gánh vác cả một viện nghiên cứu lớn, chắc chắn cũng đã cuốn gói đi theo. Những thứ cô gái nhỏ nói có sức hấp dẫn quá lớn đối với bất kỳ nghiên cứu viên nào.
Phương Tri Ý vốn chỉ định trêu Chu Giới Nhiên, lại quên mất Viện trưởng Trần vẫn còn ở đây. Sợ làm ông giận mà sinh bệnh, cô vội vàng nói: “Chú Trần, cháu nói đùa thôi. Giờ chúng ta đã có kế hoạch liên kết rồi, sau này đều cùng nhau nghiên cứu, còn phân chia gì chú với cháu nữa ạ.”
Cô gái nhỏ khi nói chuyện rất hay cười, lại luôn mang khuôn mặt tươi tắn. Trần Thăng thấy vậy thì hết giận ngay. Đặc biệt là khi nghe cô nói về kế hoạch liên kết, ông lại tràn đầy tin tưởng.
Sau một hồi ồn ào, Trương Khâu là người vui nhất. Cô gái nhỏ nhìn hiền lành vô hại, nhưng lại lanh lợi giảo hoạt như một con tiểu hồ ly. Chuyện ầm ĩ này làm xong, đừng nói Viện trưởng Trần, ngay cả các viện nghiên cứu khác cũng không dám đào người của cô đi. Thậm chí cô còn có thể đào người của họ về.
Trương Khâu vui vẻ khôn xiết. Thế là, sau bữa trưa, ông gọi Phương Tri Ý vào văn phòng. Lần này, viện nghiên cứu thưởng cho cô 500 đồng cùng với các loại phiếu khác. Tóm lại, ông không để cô chịu thiệt.
Còn phần thưởng của lão thủ trưởng thì ông không cần lo, đồng chí Bùi sẽ tự phái người mang tới.