Tống Trinh không để ý đến chồng nữa, quay sang dặn dò con trai: "Sáng mai, con phải đi đón cha vợ cùng Dạng Dạng nhé."
Bùi Từ gật đầu chắc nịch: "Mẹ yên tâm, con biết rồi." Anh làm sao có thể để vợ đi một mình đón người thân được.
Cùng lúc đó, Bùi Minh Tuyên nhớ đến chuyện Bí thư Diêu đã nhắc tới. Ông gọi Bùi Từ vào thư phòng, vừa đi vừa nói: "Con vào đây, đóng cửa lại giúp cha."
Bùi Từ bước vào thư phòng, trong lòng đã đoán ra ba có chuyện cần nói riêng. Anh đóng cửa lại rồi hỏi: "Cha, có chuyện gì sao?"
Lão Bùi chậm rãi thuật lại những lo lắng mà Bí thư Diêu đã bày tỏ.
“Lời đồng chí Diêu nói, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Người ở cương vị như ông ấy, một câu thốt ra đều có căn nguyên. Hơn nữa, ông ấy nắm được tình hình bên ngoài, biết rõ nhân viên nghiên cứu của chúng ta đang là mục tiêu bị theo dõi, bị lăm le.”
Ông dừng lại, nhìn thẳng vào con trai:
“Đây là lý do tại sao những công trình nghiên cứu trọng yếu phải giữ bí mật tuyệt đối. Không chỉ để bảo vệ thành quả khoa học, mà còn để giữ mạng sống cho chính các nhà khoa học.”
“Cha đã hứa với đồng chí Diêu. Sự an toàn của Dạng Dạng phải được đặt lên hàng đầu. Chúng ta không thể coi thường bất cứ nguy cơ nào, dù nó chỉ thoáng qua.”
Ông ho khẽ một tiếng, giọng trầm hẳn xuống:
“Vài hôm nữa, hai đứa phải đi vùng biên cương. Cha đã nhắc nhở Thái Thiệu Hoài, ông ấy sẽ bảo vệ con bé chu toàn. Nhưng, với tư cách là chồng của Dạng Dạng, con phải hiểu rõ: trách nhiệm lớn nhất vẫn đặt trên vai con. Con có gánh nổi không?”
Bùi Từ luôn đặt sự an toàn của vợ lên hàng đầu. Anh nghiêm túc nói:
"Cha yên tâm. Hằng ngày con đều tự mình đưa đón Dạng Dạng đi làm. Nếu con bận, anh cả hoặc anh Kiên Định sẽ thay phiên. Người lái xe là vệ sĩ riêng của anh cả, do chính anh ấy tuyển chọn, luôn theo sát Dạng Dạng, chưa từng rời nửa bước.
"Hơn nữa, sau khi dự án được duyệt, Dạng Dạng sẽ phải ở lại Viện Nghiên cứu một thời gian, công tác bảo vệ ở đó cũng được siết chặt. Ba và mọi người không cần quá lo lắng."
Bùi Minh Tuyên gật đầu, giọng điệu trầm hẳn xuống:
“Tuy con đã chuẩn bị rất chu đáo nhưng tuyệt đối không được lơ là. Con không phải không biết những tổ chức phản động len lỏi sâu đến mức nào. Tên gián điệp bị bắt ở xưởng quân sự lúc đó … cô ta đã ẩn thân bao nhiêu năm trời? Cha tin, trong bóng tối vẫn còn kẻ giống như thế.”
"Cha, con hiểu rồi." Trong những chuyện quan trọng, Bùi Từ luôn nghiêm túc, không hề bông đùa.
Bùi Minh Tuyên nhìn con trai, ông hiểu rất rõ tính tình thằng nhóc này. Bình thường trước mặt ông thì chẳng nói được câu nào tử tế, nhưng hễ ở bên vợ lại tỉ mỉ, chu đáo từ việc lớn đến việc nhỏ. Dù vậy, ông vẫn không nhịn được mà dặn dò thêm một lần, bởi bảo vệ Dạng Dạng không chỉ là trách nhiệm của riêng Bùi Từ mà còn là nhiệm vụ tổ chức giao phó.
“Con phải đảm bảo tuyệt đối an toàn cho Dạng Dạng. Bùi Từ, nhà ta chưa từng có người đàn ông nào không bảo vệ nổi vợ mình.”
“Cha yên tâm, vợ con, con sẽ quan tâm hơn bất kỳ ai.” Bùi Từ tuy giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên một nỗi lo. Anh thầm nhủ, nhất định phải bảo vệ thật tốt cho cô vợ nhỏ.
Bùi Minh Tuyên gọi con trai vào thư phòng cốt là để gây áp lực cho con trai, muốn con trai hiểu rằng việc bảo vệ con dâu là vô cùng quan trọng. Đó cũng coi như là một tầng bảo vệ nữa dành cho cô.
Nếu Dạng Dạng ở gần, ông đã không lo lắng đến vậy. Nhưng giờ đây, khi hai đứa sẽ đi xa, ông chỉ có thể đặt niềm tin và trách nhiệm này lên vai con trai.
Một mặt đốc thúc con trai, mặt khác Bùi Minh Tuyên lại gọi điện thoại cho Thái Thiệu Hoài cách xa hàng ngàn dặm. Cuộc gọi vừa kết nối, ông không quên khoe khoang chiến công rạng rỡ của Dạng Dạng ngày hôm nay.
Thái Thiệu Hoài thì bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao người tài năng ấy đang ở căn cứ của ông, hơn nữa, ông đã chứng kiến dự án này ngay từ những ngày đầu. Và trong quá trình triển khai, với tư cách đại diện của căn cứ, ông cũng tham gia không ít.
Hơn nữa, cô bé đã nói, khi kỹ thuật được hoàn thiện, căn cứ của ông sẽ là nơi đầu tiên được ứng dụng. Thế nên, nghe Bùi Minh Tuyên khoe khoang, ông chẳng ghen tỵ chút nào, thậm chí còn đầy mong chờ.
Không nhận được lời ghen tị từ ông bạn già, Bùi Minh Tuyên có chút ngạc nhiên. Ông đương nhiên phải hỏi cho ra lẽ. Thái Thiệu Hoài cũng không giấu giếm, chuyện này có gì phải giấu, ông liền kể lại những lời Dạng Dạng đã nói.
"Vậy ra là thế!" Bùi Minh Tuyên hiểu ra ngay, "Bảo sao ông lại bình thản đến vậy!." Nhưng ông cũng nghĩ, khi ông bạn già đã chiếm được lợi thế lớn như thế này, thì lời tiếp theo ông nói sẽ càng dễ dàng hơn.
"Thế thì, lão Thái, ông càng phải chăm sóc con bé cho thật tốt nhé."
Thái Thiệu Hoài hỏi lại: "Làm sao vậy?"
Bùi Minh Tuyên liền kể lại nhiệm vụ của Dạng Dạng ở Viện Nghiên cứu và những lo lắng của Bí thư Diêu.
Thái Thiệu Hoài nghe thấy việc này do đích thân Bí thư Diêu dặn dò, trong lòng càng thêm nghiêm túc. Ông khẳng định: "Lão Bùi, ông cứ yên tâm. Tôi tuyệt đối không để kẻ xấu nào có cơ hội tiếp cận Dạng Dạng."