Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 355.




 
Trần Thăng cảm động không thôi. Nhưng khi ăn cơm, ông vẫn không quên dặn dò cô bé trước mặt cũng phải chú ý an toàn.

Nếu lúc đó không phải Chu Giới Nhiên phản ứng nhanh, có lẽ tính mạng già này của ông đã bỏ lại ở đó rồi.

Phương Tri Ý vốn là người cẩn thận, nên cô không có gì phải lo lắng.

Bùi Từ thấy chỉ có người của Viện Nghiên cứu đến chăm sóc ông Trần cũng không tiện, anh liền bỏ tiền thuê một người chăm sóc riêng cho ông.

Thời kỳ này, việc thuê người chăm sóc không quá phổ biến, nhưng nhà nào cũng có lúc gặp khó khăn. Để không làm người nhà lo lắng, ông Trần cũng không báo cho vợ. Người chăm sóc tuy không phải là nhân viên bệnh viện, nhưng đã có kinh nghiệm lâu năm, lại quen biết với các bác sĩ trong bệnh viện nên có chuyện gì cũng tiện hơn.

Trần Thăng không từ chối, vợ ông có tiền sử bệnh tim không tốt. Đây cũng là lý do sau khi ba mẹ ông qua đời, ông đã khuyên vợ đưa con cái về sống với bố mẹ vợ ở Đông Thành.

Bản thân ông vốn bận rộn, không thể chăm sóc gia đình. Hiện tại trong nhà ông còn mẹ vợ, tuổi đã cao, anh vợ và gia đình cũng là người tốt bụng. Vợ ông ở đó ít nhiều cũng có người chăm sóc, tránh lúc ông đi công tác mà vợ lại ốm đau không ai hay biết.

Ông bị thương, đương nhiên không thể để vợ biết, sợ bà lo lắng mà bệnh tim lại tái phát.

Rời bệnh viện đã là buổi chiều. Thời tiết lúc này rất nóng, chiếc xe bị phơi nắng lâu, bên trong như một cái lồng hấp.

Bùi Từ lái xe đến chỗ râm mát, rồi đi mua hai que kem. "Dạng Dạng, em ra đứng dưới gốc cây này cho mát. Ăn kem xong rồi chúng ta đi."

Phương Tri Ý sợ nóng nhất, cô không chút do dự nhảy xuống xe, cầm lấy que kem và cắn một miếng lớn. Cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Lúc này, mặt trời chói chang, mọi người đều đi làm hoặc đi học nên trên đường không có mấy người đi bộ. Có cảm giác như nhựa đường cũng đang bốc hơi, đến bánh xe lăn qua cũng như sắp tan chảy.

Phương Tri Ý đột nhiên hỏi: "Bùi Từ, chú Trần không có con cái sao?" Viện trưởng Trần cũng không còn trẻ, viện trưởng Trương còn có vài đứa con. Chú Trần không có con ư?

Bùi Từ đáp: "Có chứ. Chú ấy có một trai, một gái. Con gái làm ở Viện Nghiên cứu ở thành Tây, tham gia một dự án quan trọng nên không thể tự ý rời khỏi. Chú ấy có chuyện gì cũng không muốn làm phiền con gái."

"Còn con trai thì sao?"

"Từ mặt rồi."

"Hả? Sao lại thế?"

"Con trai chú Trần không phải con ruột. Ngày xưa dì Chu sức khỏe không tốt, rất khó có con. Mẹ của chú Trần thấy hai người không có con thì sốt ruột, nên từ họ hàng xa nhận một đứa trẻ về. Mặc dù không phải con ruột, nhưng dì Chu cũng nuôi dưỡng nó như con đẻ, cuộc sống trong khu tập thể không hề thua kém những đứa trẻ khác. Nhưng ba năm sau, dì Chu lại có thai. Kể cả khi sinh con gái, gia đình vẫn đối xử với cả hai đứa như nhau."

"Mọi chuyện vốn dĩ vẫn tốt đẹp, nhưng sau này cậu con trai đó thi trượt đại học, rồi đổ hết oán hận lên chú Trần và dì Chu. Ban đầu, chú Trần đã nhờ cha anh sắp xếp cho cậu ta vào quân đội, nhưng hắn nói đi bộ đội khổ nên không đi. Dì Chu lại mua cho hắn một chân làm việc ở cửa hàng bách hóa. Tưởng rằng hắn sẽ ổn định, nhưng chưa được hai năm thì con gái chú Trần thi đỗ đại học. Hắn lại nói rằng vì ba mẹ thiên vị, đối xử tốt với con gái, đốc thúc nó học hành... Tóm lại là gây ra một trận ầm ĩ. Dì Chu đã phải đưa cho hắn không ít tiền để xoa dịu. Nhưng đến khi con gái chú Trần sắp tốt nghiệp, hắn đột nhiên bán công việc, đăng báo từ mặt chú Trần, rồi cuỗm hết tiền của cả nhà về tìm cha mẹ ruột của hắn."

"Hả?" Đây chẳng phải là điển hình của một "bạch nhãn lang" sao? Phương Tri Ý nghe xong mà cảm thấy bất bình thay cho gia đình viện trưởng Trần.

Sao người tốt mà lại gặp phải loại người gì thế này ?

Bùi Từ nhìn vẻ mặt tức giận của vợ, anh mỉm cười: "Em có biết vì sao sau tất cả, năm đó hắn lại gây ầm ĩ rồi từ mặt chú Trần không?"

"Vì sao ạ?"

"Bởi vì hắn sợ bị liên lụy. Giai đoạn đó đúng là lúc cấp trên gây rối, rất nhiều giáo viên và nhân viên nghiên cứu bị gán mác và phải đi lao động cải tạo. Lúc đó, phó viện trưởng đã bị bắt đi. Hắn nghĩ chú Trần cũng sẽ bị như thế, sợ bị liên lụy nên vội vàng cầm tiền, đăng báo từ mặt để cắt đứt quan hệ."

"Trời ơi!" Phương Tri Ý là người ngoài cuộc mà nghe cũng tức. Dù thế nào thì viện trưởng Trần cũng nuôi lớn hắn, vậy mà hắn có thể làm ra hành động như vậy, đúng là làm lòng người băng giá. 

Bùi Từ thấy que kem trong tay vợ đã hết, sợ cô tức đến nổ tung. Cô vợ nhỏ của anh là người rất có tinh thần nghĩa hiệp, làm sao có thể chịu nổi loại người như thế này. Anh vội vàng hỏi: "Còn nóng không? Không nóng thì chúng ta về nhà. Trong nhà có quạt điện, mát hơn nhiều."

"Về đi." Phương Tri Ý bẫy bực xua tay, không muốn nghe thêm về chuyện của con bạch nhãn lang đó nữa.

Hai người vừa về đến nhà, Bùi Từ dọn quạt điện ra và c*m v** ổ cắm. Dì giúp việc từ sân sau đi vào, thấy Bùi Từ, vội nói: "Dạng Dạng, Tiểu Từ, hai đứa về rồi à? Trong nhà có dưa hấu, có muốn ăn không?"

Phương Tri Ý xua tay: "Không cần đâu dì, cháu vừa ăn kem xong. Lát nữa ăn dưa hấu ạ."

Dì giúp việc không nài ép, quay sang Bùi Từ: "À, Tiểu Từ này, vừa nãy có người tự xưng là công an ở phố Trường Nhai đến, nói có chuyện cần nói với con, dặn con về thì gọi lại cho họ."

Phố Trường Nhai? Chuyện của chú Trần đã có kết quả rồi sao?

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận