Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 367.




 
“Tốt! Tốt! Tốt!” – ba chữ “tốt” liên tiếp vang lên, đủ thấy lòng ông xúc động đến mức nào.

Nhưng đây mới chỉ là cửa ải đầu tiên. Phía trước, còn vô số khó khăn, vô số thách thức. Dẫu vậy, không ai chùn bước. Trong mắt mỗi người đều ánh lên niềm tin son sắt.

“Phương tiểu đồng chí,” Trương Khâu trầm giọng nói, “tôi mong rằng một ngày nào đó, tất cả những điều này đều trở thành hiện thực.” Với cương vị một viện trưởng, ông hiểu rõ con đường trước mặt tuyệt đối không dễ dàng. Nhưng nhìn vào cô gái trẻ trước mắt, ông lại thấy một ngọn lửa rực cháy. Ông không muốn bộc lộ quá nhiều lo lắng, chỉ sợ làm cô thêm gánh nặng. Ông chỉ mong, một ngày kia, những sự cố từng làm đồng chí ngã xuống sẽ vĩnh viễn biến mất.

Phương Tri Ý nhìn người đàn ông tóc đã hoa râm, nhưng đôi mắt ông lại sáng như lửa. Cô đáp chắc nịch:
“Viện trưởng Trương, nhất định sẽ có ngày đó. Bởi phía sau chúng ta không chỉ có các đồng chí, có nhân dân, mà còn có cả Tổ quốc đứng làm hậu thuẫn.”

Câu nói ấy của Phương Tri Ý khiến hốc mắt Trương Khâu cay xè. Người làm khoa học đều mang trong tim một niềm tin không khuất phục, một tấm lòng nguyện cống hiến cả đời cho Tổ quốc. Ông biết mình đã già, sức lực chẳng còn được như trước, nhưng thế hệ trẻ đã trưởng thành rồi — đó chính là hy vọng.

Dự án mới triển khai vô cùng sôi nổi. Mỗi ngày, trong phòng thí nghiệm lại vang lên những tiếng reo vui. Chỉ cần có một chút tiến bộ, mọi người đều coi đó là một chiến thắng xứng đáng ăn mừng. Trong gió lạnh của mùa đông, ngọn lửa nhiệt huyết ấy vẫn cháy sáng không ngừng.

Thời gian lặng lẽ trôi, thoắt cái đã sang đông. Tuần trước, Bùi Từ hoàn thành nhiệm vụ trở về căn cứ. Công việc của anh luôn gắn liền với bí mật. Dẫu có trở về, ngoài những đồng chí cùng ngành, chẳng ai biết anh đã đi đâu, đã trải qua những gì.

Vừa đặt chân đến căn cứ, bụi đường còn chưa kịp giũ sạch, anh đã vội tìm máy điện thoại, gọi về báo bình an cho vợ.

Phương Tri Ý nhận được điện thoại từ đơn vị của chồng, trong lòng cô như dậy sóng. Gần nửa năm rồi, hai người chưa gặp mặt. Khoảng thời gian ấy dài đến mức cô có cảm giác như đã sống qua mấy kiếp.

Những bản thiết kế trọng yếu cuối cùng cũng đã được đưa vào phòng thí nghiệm. Công việc ở Viện Nghiên cứu tạm thời ổn định, đồng nghiệp trong tổ đều đã trưởng thành, mỗi người có thể độc lập gánh vác một phần nhiệm vụ. Viện trưởng Trương Khâu nghe tin Bùi Từ trở về, liền quả quyết cho cô nghỉ phép, nói: “Đi đi, vợ chồng xa nhau lâu vậy cũng đủ rồi.”

Phía bên kia, Bùi Từ cũng nôn nóng chẳng kém. Ngay khi biết vợ có thể trở về, anh chẳng thèm ghé qua nhà trước mà lập tức lái chiếc xe jeep quân dụng chạy thẳng đến Viện đón cô.

Phương Tri Ý xách túi bước ra khỏi cổng lớn, từ xa đã thấy Bùi Từ. Anh mặc quân phục thẳng tắp, bên ngoài khoác chiếc áo bông xanh rêu của bộ đội, đứng thẳng người dưới trời gió lạnh. Thấy vợ, anh lập tức xuống xe, dang rộng hai tay chờ đợi.

Cô bước nhanh hơn, trong lòng dâng lên niềm xúc động muốn nhào vào lòng chồng. Nhưng khi nhìn dáng vẻ bất động cứng rắn ấy, cô khựng lại, bước chậm rãi tới gần. Vừa vòng tay ôm lấy anh, cô vừa hạ giọng hỏi:

“Bùi Từ… anh bị thương phải không?”

Bùi Từ thoáng sững sờ. Anh vốn tưởng có thể giấu nhẹm đi, ai ngờ chỉ một cái ôm thôi, vợ đã nhận ra. Ngoài đường lớn, anh không tiện để cô kiểm tra, đành khẽ siết chặt vai cô, cố trấn an:

“Không có, em đừng lo lắng.”

Phương Tri Ý ngước nhìn, ánh mắt không giấu nổi lo lắng. Cô khẽ cựa tay, như muốn tìm dấu vết thương tích trên người chồng.

Bùi Từ hoảng hốt, vội giữ tay cô lại, hạ giọng:
“Dạng Dạng, có người… Về nhà anh cho em xem.”

Người lính gác ở cổng Viện Nghiên cứu vốn đã quen mặt nữ khoa học trẻ tuổi này, cũng biết cô và đội trưởng Bùi rất tình cảm. Nhưng cảnh vừa gặp đã “động tay động chân” thế này thì đúng là lần đầu tiên trông thấy. Ai nấy đều ngầm hiếu kỳ, song cuối cùng cũng chẳng được nhìn gì.

Chỉ có một điều khiến họ thấy thú vị: dường như đội trưởng Bùi, vốn nghiêm nghị, trong nhà lại rất sợ vợ.

Lúc đổi ca, một anh lính trẻ nhịn không được bèn thì thào với đồng đội:
“Đội trưởng Bùi nhìn ngoài mặt dữ lắm, không ngờ ở nhà lại lép vế như thế.”

Người còn lại hừ nhẹ:
“Cậu ghen đúng không ? Cưới được người như cô Phương, chưa chắc đã bằng đại đội trưởng Bùi đâu."

Lời này đúng là sự thật. Người lính gãi đầu. Đừng nói là cưới được cô Phương xinh đẹp và giỏi giang như thế,  ngay cả chuyện có vợ thôi, đối với anh cũng còn xa xôi. Ở cái nơi “sói nhiều thịt ít” này, không biết đến bao giờ mới tới lượt mình cưới vợ nữa.

Phương Tri Ý từ lúc trên xe đã luôn lo lắng, sợ trên người Bùi Từ còn có thương tích. Về đến nhà, đồ đạc chưa kịp sắp xếp, cô đã tiện tay ném hết lên sofa, lập tức kéo anh đè xuống giường.

Mùa đông quần áo dày, cúc áo lại khít, nhìn dáng vẻ sốt ruột, lóng ngóng của mình trong gương mắt anh, cô càng bối rối. Bùi Từ vốn định đưa tay giúp, nhưng mới vừa động, Phương Tri Ý đã tưởng anh muốn ngăn cản, lập tức trừng anh một cái đầy cảnh cáo.

Bùi Từ chỉ đành ngoan ngoãn giơ tay lên, áp xuống giường, làm bộ dáng “tùy em xử trí”.

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận