Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 389.




 
Sau khi ra cữ, Phương Tri Ý như sống lại. Khi ra ngoài, cô tình cờ thấy trại chăn nuôi có rất nhiều ngựa. Cô đuổi theo, cưỡi chạy hai vòng. Cô còn muốn Bùi Từ đi cùng, nhưng anh lại từ chối.
 

Phương Tri Ý có chút giận dỗi, trên đường về nhà không nói chuyện với anh.

Bùi Từ thấy vợ giận, liền tranh thủ lúc cô cho tiểu Điềm Điềm bú sữa, khẽ nói: "Hôm nay không phải anh không muốn đi cùng em, mà là vì anh vừa làm một ca tiểu phẫu."

Phương Tri Ý vốn không giận thật, chỉ là nghĩ đã lâu không được vui chơi, mà chồng lại không đi cùng nên có chút khó chịu. Nhưng nghe Bùi Từ nói vậy, cô lập tức căng thẳng. "Phẫu thuật gì? Bùi Từ, anh bị bệnh à? Có nghiêm trọng không, sao không nói với em?"

Bùi Từ nhìn vẻ mặt lo lắng của vợ, khóe môi khẽ nhếch, trong lòng ấm áp. Anh lắc đầu: "Không phải bị bệnh. Anh đi thắt ống dẫn tinh."

"Hả?" Phương Tri Ý trừng mắt nhìn anh, đến khi thấy anh đỏ mặt thì mới cười trêu chọc: "Cái này... không ảnh hưởng đến 'chuyện kia' chứ?"

Người đàn ông đang cười lập tức sụp mặt, không nhịn được mà nghiến răng nhìn cô vợ nhỏ trước mặt: "Dạng Dạng, em thiếu đòn đúng không?"

Phương Tri Ý cười tinh nghịch, nói: "Em đùa thôi mà. Anh đi làm lúc nào vậy? Sao không nói với em? Để mẹ nấu cho anh món gì ngon bổ bổ." Nói rồi, cô định mở miệng gọi người.

Bùi Từ vội vàng bịt miệng vợ lại: "Đừng nói! Có phải phẫu thuật lớn gì đâu mà cần tẩm bổ chứ." Thức ăn trong nhà từ trước đến nay không thiếu, không cần phải tẩm bổ đặc biệt.
 

Anh sẽ không thừa nhận mình có chút ngại ngùng khi nói đến chuyện này. Anh nhất quyết không để vợ hô to, chuyện vợ chồng nói ra người khác nghe thấy thì xấu hổ biết bao.
 

Tiểu Điềm Điềm được một tháng, Bùi Từ bắt đầu nghĩ đến việc làm giấy khai sinh cho con gái. Ở căn cứ này, thủ tục cũng không mấy phức tạp, chỉ cần nộp hồ sơ theo bố mẹ, sau này nếu bố mẹ có điều chuyển công tác thì con cũng đi theo luôn.

Thế nhưng, có một vấn đề nan giải: tên chính thức của tiểu Điềm Điềm.

Vì cái tên gọi ở nhà "tiểu Điềm Điềm" đã quá quen thuộc, cả nhà cứ thế gọi mãi thành ra quên bẵng đi việc phải đặt tên khai sinh cho con. Giờ đến lúc làm giấy tờ, cả hai vợ chồng mới vội vàng cuống quýt.

Suốt hai ngày trời, chuyện quan trọng nhất trong nhà là đặt tên cho tiểu Điềm Điềm. Mỗi người đều suy nghĩ, tìm tòi và đưa ra một cái tên, tất nhiên là đều mang ý nghĩa tốt đẹp nhất. Đến lúc chọn, Phương Tri Ý lại thấy khó xử, thật chẳng biết nên chọn cái nào.

"Hay là chúng ta viết hết tên ra những tờ giấy nhỏ, đợi tiểu Điềm Điềm dậy rồi cho con tự rút thăm đi."

Đây là ý kiến của Phương Tri Ý. Dù sao thì mỗi cái tên đều là tâm huyết của mọi người, đặc biệt là ông bà nội, ông bà ngoại đều tham gia, cách này sẽ công bằng nhất. Hơn nữa, quyền quyết định cuối cùng lại nằm trong tay tiểu Điềm Điềm.

Cả nhà đều thấy cách này hay, thế là đợi tiểu Điềm Điềm ngủ dậy liền thử ngay. Nhưng một bé con mới tròn tháng thì làm sao biết rút thăm. Cô bé chỉ theo bản năng đưa tay ra vồ lấy một cái.

Vô cùng tình cờ, Củ Cải vớ ngay cái tên do ông ngoại đặt: Bùi Nhạc Hi, với ý nghĩa mong con sau này mãi vui vẻ, cũng là niềm hy vọng bé nhỏ của bố mẹ.

Phương Tuấn Khanh nghe được tin cháu ngoại chọn đúng cái tên mình đặt thì vui mừng khôn xiết. Ông mừng đến độ lập tức bao một bao lỳ xỳ thật lớn, chuẩn bị cho cháu gái nhỏ.

Tên con đã định, giấy khai sinh cũng đã hoàn tất, việc tiếp theo chính là chuẩn bị tiệc đầy tháng. Thật ra, Phương Tri Ý vốn không muốn tổ chức rình rang. Nhưng cả mẹ ruột lẫn mẹ chồng đều khẳng định: lễ đầy tháng là nghi thức không thể thiếu. Một là để cầu phúc, mong tiểu Điềm Điềm khỏe mạnh, bình an; hai là cũng thuận theo tình hình thực tế. Từ ngày cô sinh con, cửa nhà lúc nào cũng rộn ràng khách khứa. Người thân, bạn bè, đồng nghiệp nối nhau đến thăm, mang theo quà cáp và lời chúc mừng, khiến căn nhà nhỏ ngày nào giờ hiếm khi có được một phút yên tĩnh. Vì vậy, tổ chức tiệc đầy tháng không chỉ là làm lễ cho con, mà còn là dịp gom góp hết thảy những lời chúc tốt đẹp, gói ghém niềm vui lại trong một ngày, vừa trọn tình thân, vừa hợp lòng người.

Trong khu tập thể quân nhân, tình hàng xóm láng giềng vốn rất tốt. Thời buổi này, tình người còn được coi trọng. Chỉ cần trong xóm có người sinh con, mọi nhà đều ghé thăm, mang theo chút quà, dù chỉ là mấy quả trứng gà hay một gói đường trắng. Cán bộ ở Viện Nghiên cứu cũng đã nhiều lần đến chúc mừng. Quà đã nhận, thì cũng nên mời lại mọi người một bữa cơm, coi như đáp lễ, để khỏi bị chê trách là keo kiệt.

Tống Trinh nghĩ đến lúc con trai lấy vợ, bà không về được, lần này cháu gái đầy tháng, bà phải tổ chức thật tưng bừng.

Bùi Từ lại đưa tiền cho cán bộ hậu cần, nhờ ông ấy sắp xếp một bữa tiệc ở nhà ăn. Đến tối, hai bà mẹ gọi vợ chồng Bùi Từ và Phương Tri Ý lại.

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận