Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 4.




Phương Tuấn Khanh gật đầu chậm rãi. Tây Bắc tuy khắc nghiệt, nhưng chí ít vẫn còn con trai ông đang công tác ở đó. Nếu Dạng Dạng đến nơi, có người thân trông nom, lại có điều kiện dưỡng bệnh, dù sao vẫn còn đỡ hơn bị phân về vùng sâu vùng xa, nơi ngay cả thuốc hạ sốt còn là xa xỉ. Con gái ông thể hư từ nhỏ, một cơn gió mạnh cũng có thể khiến nó sốt mê man. Giờ bảo nó tự thân đến nơi xa lạ, không ai giúp đỡ, e rằng chỉ một cơn sốt thôi cũng thành tai họa.
 

“Khi nào đưa con đi?” Lý Đoan Ngọc hỏi, giọng nhẹ như sợ gió thổi tan mất.

“Phải đi sớm.” Phương Tuấn Khanh đáp, rồi ông mở bao công văn cũ nát Chu Thừa Khang vừa đưa ban nãy, lấy ra từ bên trong hai củ sâm được bọc kỹ trong lớp báo cũ, bàn tay khẽ vuốt qua gói thuốc quý, ánh mắt ngập nỗi xót xa.

“Đây là anh nhờ Thừa Khang tìm giúp. Sâm núi lâu năm, nghe nói là nhà kia xưa vốn là địa chủ, sau này bị quy là thành phần bốn loại, gia cảnh sa sút, đành đem sâm quý ra bán. Dạng Dạng thể hư, đến Tây Bắc chỉ cần được dưỡng tốt, chưa chắc không khá hơn.”
 

Từng việc nhỏ ông đều chuẩn bị trước, mỗi một bước đều đã cân nhắc rất lâu. Người ngoài có lẽ không biết, nhưng chính bản thân ông thì rõ ràng, ông lo cho con gái nhiều hơn bất cứ ai.
 

Lý Đoan Ngọc cúi đầu nhìn hai củ sâm núi trên tay, củ nào củ nấy đều chắc mẩy, rễ gân rõ ràng, phẩm tướng hiếm có. So với mấy năm nay vợ chồng ông bà mua được, hiển nhiên quý giá hơn nhiều.
 

Bà lặng lẽ thở ra, nhanh tay bọc lại gói thuốc quý, động tác cẩn trọng như thể sợ hơi thuốc sẽ tan mất trong không khí. Đó không chỉ là thuốc, mà còn là hy vọng, là lòng cha mẹ gom góp cho con từng chút một, là tình thương tận xương tận tuỷ dành cho con cái , chỉ mong con có thể bình an , tồn tại vượt qua sóng gió sắp ập đến .
 

“Đợi con bé tỉnh lại, chúng ta nói rõ ràng với nó,” bà ngẩng đầu, ánh mắt dứt khoát, không còn run rẩy như ban nãy, “Vừa hay vợ chồng lão Trần ở dãy nhà bên cạnh định đưa bọn nhỏ về Dung Thành nghỉ hè. Chúng ta nhờ họ đi cùng con bé một đoạn.”

Bà là người Giang Nam, giọng nói mềm mại, thân thể yếu nhược, nhưng trong lòng lại có một sự cương nghị lặng lẽ. Gặp biến cố có thể hoảng loạn trong chốc lát, nhưng chỉ cần qua một đêm suy nghĩ, là đã biết phải làm gì, sắp xếp đâu vào đấy.

Con gái năm nay vừa tròn mười sáu, chưa từng xa cha mẹ, thân thể lại như tơ liễu trước gió. Nhưng giờ, dù không nỡ, bà cũng không thể giữ lại. Thời thế chẳng chờ ai, cũng chẳng cho lựa chọn. Nếu không đi sớm, e rằng đến khi có lệnh chính thức từ Uỷ ban Cách mạng , có muốn đi cũng đã muộn.

Phương Tuấn Khanh lặng lẽ gật đầu. Vợ ông không nói nhiều, nhưng từng lời đều chạm đến tận đáy lòng. Ông biết, đây là cách tốt nhất — cũng là cách ít đau lòng nhất — cho một quyết định không ai muốn đưa ra.

Trong thời cuộc đầy biến động này, tình thân không còn là chốn bình yên tuyệt đối, mà đã trở thành bức tường cuối cùng chống chọi trước phong ba. Và ông, bà — những người làm cha mẹ, dẫu có phải nuốt đắng nuốt cay vào tim, cũng nhất định phải bảo vệ cho được cánh chim non sắp rời tổ kia — cho đến giây phút cuối cùng.

Phương Tri Ý khẽ cử động mi mắt, chậm rãi mở mắt giữa làn ánh sáng nhàn nhạt hắt qua tấm rèm vải bạc màu. Cơn choáng váng ùa tới khiến đầu óc cô như bị đè nén dưới một tảng đá nặng trịch, thân thể nhẹ bẫng như trôi nổi giữa tầng sương mù, vừa mơ hồ vừa lạnh lẽo. Từng thớ thịt, từng đầu ngón tay đều như mất đi tri giác, mềm nhũn đến mức không chịu nghe sai khiến. Một hơi thở gấp gáp rơi xuống, liền khiến lồng ngực nhói đau.

Cô vốn là người trời sinh thể chất mạnh mẽ, từng là một kẻ kiêu hùng nơi mạt thế – nơi sinh mệnh mong manh như giấy, từng bước đều đạp lên xác chết mà đi dù . Dù ở nơi đó , cô cũng chưa từng chịu qua loại cảm giác hư nhược như lúc này, loại cảm giác khiến cho cô cảm thấy mình giống một con búp bê giấy mềm yếu, chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến vỡ vụn.

Tệ hơn nữa là — trong lúc thần trí mơ màng, một dòng ký ức xa lạ trào lên trong đầu, từng đoạn, từng cảnh như thác lũ.
 

Hình ảnh những bức tường lấm tấm vôi vữa, những tấm biểu ngữ khẩu hiệu đỏ chói, tiếng loa phóng thanh vang vọng giữa xóm làng, xen lẫn là ánh mắt nghi kỵ và lạnh lẽo của con người giữa thời cuộc loạn lạc.

Ban đầu cô còn nghĩ bản thân đang nằm mơ, nhưng khi nhìn thấy trần nhà thấp , bức tường cũ lốm đốm vết thời gian, chiếc giường gỗ dưới thân phát ra âm thanh cọt kẹt mỗi khi cử động… thì trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rõ một điều — đây không phải là mộng cảnh.

Cô, thật sự đã xuyên qua.

Không chỉ xuyên, mà còn xuyên đến một thời đại đầy biến động – vào đúng những năm tháng đất nước còn chìm trong làn khói đỏ của Cách mạng Văn hóa. Càng trớ trêu hơn, nhân vật cô xuyên vào lại là một cô gái mảnh mai, bệnh tật quấn thân, chưa tới mười bảy tuổi đã mất vì bệnh.
 

Bệnh mỹ nhân , danh xứng với thực cái loại này !
 

Hơn nữa , chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt bên lề một quyển tiểu thuyết niên đại văn mà cô từng lật chơi lúc rảnh rỗi.
 

Em gái đoản mệnh của nam xứng !

Cô thật sự chỉ là ngủ một giấc thôi mà ? Làm sao từ mạt thế đại lão thức dậy đã biến thành bệnh mỹ nhân thập niên 70 rồi?

Bằng không ... ngủ lại ?

Còn chưa kịp tiêu hóa chuyện mình từ sát thần cuối thế giới xuyên thành cô nương yếu ớt bị mọi người cưng chiều đến mức cưng như trứng mỏng , phòng ngủ đã truyền đến tiếng gõ cửa khe khẽ.

“Dạng Dạng, con tỉnh rồi sao? Có còn thấy khó chịu chỗ nào không? Mẹ nấu ít nước gừng, có muốn uống chút cho ấm người không?” – Giọng nữ dịu dàng vang lên bên ngoài, mang theo một tia lo âu và trìu mến.

Cánh cửa gỗ mở ra thật khẽ, một người phụ nữ mặc chiếc áo sơ mi trắng đã ngả màu nhưng sạch sẽ bước vào. Dáng người mảnh khảnh, tóc được búi gọn sau gáy, ánh mắt hiền từ mà đượm vẻ mỏi mệt. Gương mặt ấy không còn trẻ, song giữa nét thanh tú đoan trang vẫn toát lên vẻ dịu dàng

Phương Tri Ý khẽ chớp mắt, ánh nhìn lướt qua người phụ nữ ấy rồi khựng lại. Dựa theo những mảnh ký ức mới dung nhập trong đầu, cô nhanh chóng nhận ra — đây chính là mẹ của nguyên chủ, Lý Đoan Ngọc.
 

Lý Đoan Ngọc nhìn cô , mang theo ánh nhìn dịu dàng đến mức khiến người ta nghẹn ngào – ánh nhìn của một người mẹ vừa ẩn nhẫn vừa lo lắng, thương yêu, dè dặt nhưng chân thành, như sợ làm đau một đóa hoa sắp tàn úa.
 

Cô từng là kẻ không tin vào tình thân, sống giữa thế giới mà lòng người thâm hiểm, phản bội là chuyện thường ngày. Nhưng chỉ một ánh mắt ấy thôi, lại khiến cô cảm thấy lồng ngực đau nhói — không phải vì bệnh, mà là vì một cảm xúc quá xa lạ, quá chân thật.
 

Thế giới này tuy xa lạ, nhưng mà, nhìn ... còn khá tốt .

Nơi này ... có người thật lòng lo lắng cho cô .

“Mẹ…” – Giọng nói bật ra, mềm đến mức khiến chính cô cũng giật mình.

Âm thanh kia không còn là chất giọng lạnh lẽo đầy sát khí như khi còn trong tận thế. Nó yếu ớt như sợi tơ liễu đầu xuân, lướt nhẹ qua không khí, khẽ khàng mà dịu dàng, mang theo một tia chân tình mỏng manh giữa cõi nhân gian đầy biến động.

Phương Tri Ý nhìn người phụ nữ trước mặt, hốc mắt hơi nóng lên.

Dẫu có là dị thế, dẫu cả xã hội này đang điên cuồng lật đổ mọi giá trị cũ, thì ít nhất… cô vẫn may mắn có được một điều quý giá.

Thứ tình cảm ấy, dịu dàng như gió xuân, âm thầm mà bền bỉ, không cần lời thề non hẹn biển, không cần lý do để giữ lấy… vậy mà lại khiến lòng cô run rẩy.

Đó là thứ tình cảm mà suốt bao năm giữa mạt thế, nơi con người giẫm đạp lên nhau để sinh tồn, cô chưa từng dám mơ đến — một sự dịu dàng không điều kiện, một ánh mắt không nghi kỵ, một giọng nói không mang theo ý đồ.

Thứ tình cảm ấy, với cô ngày trước, chỉ như một giấc mộng xa xỉ, một ảo ảnh vĩnh viễn không thể chạm tay tới.

Tình thân !


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận