Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 40.




“Dạng Dạng, nếu em có gì không hài lòng thì cứ nói với hai anh, bọn anh sắp xếp lại một lần nữa.” Phương Tri Lễ biết phòng ngủ của em gái nhỏ ở nhà được mẹ trang trí đặc biệt đẹp. Điều kiện ở đây kém hơn một chút, nhưng chỉ cần em gái muốn, anh trai này nhất định sẽ tìm mọi cách mà làm cho bằng được.

Chỉ là một người đàn ông như anh thật sự không biết nên trang trí phòng ngủ của em gái thế nào. Căn phòng này đã là thành quả anh cả và anh lăn lộn cả ngày mới đạt được.

“Anh hai, em đều rất thích, em hài lòng lắm.” Phương Tri Ý nhìn mọi thứ trong phòng. Trừ việc đơn giản hơn một chút, còn lại thì cực giống nhà cha mẹ ở Nam Thành. Cô có thể cảm nhận được tấm lòng của các anh. Được người nhà yêu thương chiều chuộng như vậy, cô còn có gì mà không hài lòng đây?

Phương Tri Lễ nghe em gái nói thích, trong lòng cũng thấy thỏa mãn. Ánh mắt anh chuyển sang tủ quần áo, như nhớ ra điều gì, liền vội vàng mở tủ, ôm ra một chồng vải dệt thật dày.

“Dạng Dạng, em xem, đây là vải dệt anh hai chọn cho em đó.” Tri Lễ vừa nói vừa đặt chồng vải lên giường, “Ban đầu anh muốn tìm người may giúp em vài bộ quần áo, nhưng lại không biết số đo của em, nên cứ chuẩn bị sẵn vải đã. Lát nữa anh hai sẽ đưa em đi may đồ.”

Anh nói xong còn vẫy Phương Tri Ý lại gần: “Dạng Dạng, mau xem có thích không.”

“Em xem này, đây là da dê non anh hai tìm người dân địa phương đổi về đó. Lát nữa chúng ta tìm thợ may làm cho em một cái áo khoác da dê, mùa đông tuyết rơi mặc vào thì ấm áp vô cùng.”

“Đây là vải nhung kẻ, có thể làm áo khoác. Còn có vải cotton hoa nhỏ này, để làm váy dài cho em.” Phương Tri Lễ sợ em gái không tưởng tượng ra, vừa nói một món thì liền cầm món đó lên, đặt trước n.g.ự.c mình ướm thử.

Phương Tri Ý nhìn dáng vẻ anh hai ướm thử vải dệt, trong mắt anh dường như đã hình dung ra mình sẽ may cho cô bộ quần áo như thế nào.

Thực ra anh hai nhìn có vẻ tùy tiện, tính khí có chút trẻ con, nhưng tâm tư lại không kém phần tinh tế. Những loại vải anh chọn cho cô đều vô cùng phù hợp. Cô nghĩ, nếu sau này anh hai có gia đình, chắc chắn cũng sẽ là một người chồng, người cha đặc biệt tốt. Chỉ là, trong cuốn sách kia, người anh hai tốt bụng của cô lại không có cơ hội có một gia đình của riêng mình.

Phương Tri Thư vốn dĩ đang nhìn em trai và em gái bàn chuyện may quần áo, bỗng nhiên anh phát hiện cảm xúc của em gái có một thoáng chuyển biến. Đôi mắt dịu dàng khẽ động, anh nhẹ nhàng hỏi: “Dạng Dạng, em có chỗ nào không khỏe sao?”

Phương Tri Ý nghe anh cả nói, vội vàng thu lại cảm xúc đang bị cốt truyện ảnh hưởng, hướng về phía anh cả cười ngọt ngào: “Không có ạ.” Sau đó chủ động tiến lên kéo tay anh cả và anh hai, khẽ nói: “Em chỉ muốn cảm ơn anh cả, anh hai thôi ạ. Có hai anh thật tốt.”

Tri Thư và Tri Lễ nhìn em gái đang kéo tay mình, đồng thanh mở miệng: “Ngốc quá, khách sáo gì với anh em trong nhà chứ?”

“Vậy sau này em sẽ không khách sáo nữa. Đến lúc đó anh cả, anh hai đừng chê em phiền nhé.”

Nghe em gái nói vậy, Phương Tri Lễ cười phá lên: “Phiền ai thì được, nhưng sẽ không bao giờ phiền Dạng Dạng nhà mình. Hơn nữa, Dạng Dạng nhà mình ngoan thế này mà, làm sao mà phiền được.”

Tri Thư cũng tán đồng gật đầu, sau đó ánh mắt dịu dàng lại dừng trên khuôn mặt em gái. Nhìn cô khi nói chuyện đều mang theo sự ỷ lại vào người nhà, anh càng yên tâm hơn. Em gái từ nhỏ đã tinh tế, vì sức khỏe yếu, em gái so với những người cùng lứa tuổi càng hiểu chuyện hơn, thậm chí còn sợ mình làm liên lụy đến gia đình.

Bởi vậy, dù còn nhỏ tuổi, cô sống mệt mỏi hơn bất kỳ ai. Phương Tri Thư làm anh cả, nhiều lúc vô cùng đau lòng cho em gái nhưng lại không biết phải làm thế nào để em gái buông bỏ những lo lắng không cần thiết trong lòng.

Nhưng cũng bởi vì nhiều tuổi hơn em gái quá nhiều, cho nên thời điểm em gái còn nhỏ xíu, anh đã rời khỏi nhà, kỳ thực tính lên, thời gian bọn họ ở chung cũng không có mấy. Nếu anh tùy tiện khuyên nhủ, an ủi, lại sợ cô suy nghĩ nhiều. Dù Phương Tri Thư anh từ nhỏ đã được khen ngợi, lại là chỉ huy trẻ tuổi nhất của căn cứ, nhưng trong chuyện của em gái, anh vẫn có rất nhiều lúc không biết phải làm sao.

Bởi vậy, khi anh phát hiện em gái vốn hay kìm nén cảm xúc nay đã chủ động bắt đầu thả lỏng, ỷ lại vào họ, bắt đầu bộc lộ sự ngây thơ đúng với tuổi của mình trước mặt các anh trai của mình, anh vô cùng vui mừng, cũng cực có cảm giác thành tựu.

“Vậy anh cả, anh hai, chúng ta có thể ăn cơm chưa ạ?” Phương Tri Ý xoa xoa bụng. Sáng sớm cô chỉ ăn đơn giản một chén canh, lúc này bụng đã đói meo rồi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận