Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 47.




Ba anh em đi chưa được bao xa, Phương Tri Ý đã trông thấy dưới mái che nắng đằng xa có mấy người phụ nữ đang tụm năm tụm ba, vừa đan len vừa trò chuyện rôm rả.
 

Khu đất trống giữa dãy nhà quân nhân này có chừng bảy tám mái hiên như vậy, đều là do tự tay các chiến sĩ rảnh rỗi dựng lên từ mấy năm trước, vừa để tránh nắng, vừa tiện cho người nhà ngồi hóng mát, gi.ế.t thời gian. Nhìn qua cũng có chút giống đình viện ở Nam Cương, nơi các bà, các cô tụ họp mỗi chiều tà, chuyện trò từ chuyện cơm áo gạo tiền tới chuyện con gà hàng xóm đẻ trứng ít.

Nơi đây trời khô, nắng gắt, người lớn quanh năm không ra ngoài làm việc, rảnh rỗi quá thì thích tụ lại vừa trò chuyện, vừa tranh thủ đan áo len, may khăn tay, tiện thể mang ra chợ đổi lấy xà phòng, vải vóc hay đôi khi chỉ là viên kẹo cho con.

Ba anh em vừa đi ngang, liền có người nhận ra Phương Tri Thư, thân thiện lên tiếng:

“Phương tham mưu, đây là em gái cậu à?”

Phương Tri Thư cười gật đầu: “Đúng vậy, thím.”

Phương Tri Ý cũng lễ phép khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại. Mái tóc đen dài buông xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như sứ non, ánh mắt trong trẻo mà điềm tĩnh – giống như đóa mai trắng nở giữa mùa đông giá lạnh.

Mấy người phụ nữ bất giác sửng sốt, một người thím xuýt xoa:
“Trời đất, em gái cậu đúng là xinh như tranh vẽ! Da trắng như bông bưởi, lớn lên thế này khéo sau này làm cô văn công cũng được ấy chứ!”

Phương Tri Thư cười cười coi như đáp lại.

Đi xa thêm một đoạn, ra khỏi tầm mắt những người hóng mát kia, anh mới dịu giọng dặn dò:

“Dạng Dạng, những người đó đều là người trong khu nhà quân nhân. Anh và anh hai không thân lắm, nhưng sau này em ở đây, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có qua lại cũng là bình thường. Nếu hợp ý thì thân thiết một chút, còn nếu không thì cũng đừng gượng ép, xã giao vừa phải là được.”
 

Giọng anh cả trầm ổn, từng chữ như thể đã cân nhắc từ trước, không quá nặng nề nhưng cũng không hời hợt. Mấy năm nay, anh từng chứng kiến không ít chuyện thị phi lắt nhắt trong khu nhà – lời ra tiếng vào, chuyện nhỏ xé to, nhiều khi chỉ bắt nguồn từ một ánh mắt, một câu nói vu vơ.

“Dạ.” 
 

Phương Tri Ý gật đầu, vẻ mặt không có gì khác thường, nhưng trong lòng lại khẽ cười.

Làm gì có chuyện cô để tâm mấy lời ong tiếng ve đó? Đường đường là đại lão từng một tay dẫn dắt căn cứ mạt thế đi qua bao đợt vây quét của tang thi và phản bội, thì chút mưu mô sân sau trong khu nhà quân nhân thế này, thật sự chẳng đủ để cô bận tâm.

Chỉ là, thân thể này không thể bại lộ. Dù đầu óc có vững vàng đến đâu, cũng phải gồng gánh trong cái vỏ bọc ốm yếu tự ti, phải biết giả vờ khéo léo, nhẫn nại, không gây chú ý tránh ảnh hưởng đến các anh.

Phương Tri Thư thấy cô bé vẻ ngoài yếu ớt lại không yên tâm dặn dò thêm: “Dạng Dạng, em phải nhớ kỹ, nơi nào có hai anh thì đó chính là nhà của em. Ở nhà mình thì không cần phải cố nhịn mà làm chuyện mình không thích. Có chuyện gì nhất định phải nói cho bọn anh biết kịp thời.”

“Đúng vậy, nếu có ai dám bắt nạt em, em cứ nói với anh hai, anh hai sẽ đi báo thù cho em!” Phương Tri Lễ chen lời.

Giọng anh hai đầy khí thế chính nghĩa, làm Phương Tri Ý bất ngờ suýt bật cười. Trong sách viết, hai người anh này yêu thương cô em gái này đến tận xương tủy, nhưng khi thực sự đối diện, cô mới hiểu, thứ tình thân đó không phải là kiểu khoa trương, mà là thứ dịu dàng lặng lẽ, kiên định từng chút một như vậy.

Bảo sao khi nguyên chủ qua đời, hai người anh lại thành ra như thế… Không phải vì họ quá yếu đuối, mà bởi vì họ từng dốc lòng yêu thương một người – rồi không thể tha thứ cho chính mình vì đã lơ là, bỏ rơi em gái khi em cần họ nhất.
 

“Anh cả, anh hai yên tâm đi, em lợi hại lắm! Ai dám bắt nạt em, em khiến họ khóc không ra nước mắt luôn đó!” Phương Tri Ý cười toe, giọng hồn nhiên mà ánh mắt lại lóe lên tia sắc bén.

Không giống với nguyên chủ từng yếu đuối đến mức để mặc số phận, cô, người đến từ mạt thế, chưa từng biết cúi đầu.

Phương Tri Lễ nghe xong thì phá lên cười:
“Ui chao, Dạng Dạng nhà chúng ta lợi hại vậy sao? Vậy sau này em nhớ bảo vệ luôn cả anh hai nhá!”
 

Lời anh chỉ là một câu đùa, nhưng cũng giống như gieo xuống một mầm hạt nhỏ trong vòm trời xanh thẳm nơi biên giới xa xôi này.

Anh không ngờ, chỉ ít lâu sau, chính cô em gái nhỏ nhắn, xinh xắn này lại cứu mình trong một tình huống sinh tử – như thiên thần từ bóng tối bước ra, kéo anh từ tay tử thần trở về.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận