Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 49.




Phương Tri Ý ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ mềm mại lặng lẽ ngồi xuống một bên. Chiếc ghế cô đang ngồi là do một chiến sĩ trẻ trong phòng liên lạc vừa đưa tới. Khi đó cô còn chưa kịp mở miệng cảm ơn, thì người ta đã như một làn gió xoay người chạy mất.

Lúc này, phương tiện liên lạc trong xã hội vẫn còn rất lạc hậu. Không phải nhà nào cũng có điện thoại bàn, càng đừng nói đến chuyện thông tin di động. Ngoại trừ một số đơn vị quan trọng được trang bị điện thoại cố định, thì người dân bình thường muốn liên lạc với thân nhân đều phải tới bưu điện. Đặt cuộc gọi xong, nhân viên tổng đài mới lần theo số, nhắn cho người nhận đến đúng nơi, đúng giờ mới được nghe.

Còn trong quân đội, tuy có tổ chức chặt chẽ và sinh hoạt tập trung, nhưng mọi thứ vẫn phải dựa vào sổ sách, ghi chép. Bất kể là người nhà nhắn gửi tin tức, hay có cuộc gọi từ hậu phương chuyển đến, đều phải cẩn thận ghi tên họ, thời gian, địa điểm, sau đó treo lên bảng thông báo để người được nhắn chủ động tới nghe.

Công việc tuy lặp đi lặp lại nhưng không hề đơn giản. Phòng liên lạc có một chiến sĩ chuyên phụ trách công tác ghi nhận này, trách nhiệm nặng nề, sai sót một dòng cũng có thể khiến đồng đội bỏ lỡ tin quan trọng từ quê nhà.

Phòng liên lạc không lớn, chật hẹp và đơn sơ. Một chiếc bàn gỗ đã phai màu, hai máy điện thoại quân dụng loại quay số nặng trịch, mấy chồng hồ sơ dày như gạch ép sát tường. Ngoài ra chỉ có đúng hai chiếc ghế dùng để chiến sĩ trực thay phiên nghỉ lưng đôi chút.

Hiện giờ, chiến sĩ ghi chép đã nhường một trong hai chiếc ghế đó cho cô. Mà vì thế, chính anh ta lại phải đứng suốt từ nãy tới giờ, tay không ngừng viết, thi thoảng cúi đầu nghe rồi lại ngẩng lên đối chiếu từng con chữ.

Viết xong, anh ta vừa định treo bảng lên, ngẩng đầu vô tình bắt gặp ánh mắt của Phương Tri Ý.

Vừa lúc này, chiến sĩ trẻ viết xong thông tin, định treo bảng đen lên cửa sổ phòng liên lạc, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt của Phương Tri Ý.

Cô gái đang ngồi bên ghế gỗ nghiêng nghiêng đầu, đuôi mắt cong cong, đôi đồng tử đen láy mang theo ý cười, cô hướng anh khe khẽ gật đầu.

Chiến sĩ trẻ nhìn thấy cô gái xinh đẹp vốn đã căng thẳng, cô lại hướng bản thân cười một cái, mặt anh ta bỗng chốc đỏ bừng, lan tràn sang tận cổ và mang tai, uống cuống treo bảng đen, ngay cả đi cũng đá trái đá phải.

Phương Tri Ý thấy bộ dáng luống cuống của anh ta , không nhịn được cười to hơn, cô còn tưởng nam đồng chí nơi này đều giống Bùi Từ, mặt dày mày dạn, không ngờ còn có người chất phác như vậy, chỉ cười với anh ta một cái đã đỏ mặt như thế?

Cô lại quay đầu nhìn sang người còn lại trong phòng. Người này rõ ràng đang sắp xếp giấy tờ, vậy mà chỉ một ánh nhìn của cô lia qua, đã khiến anh ta như bị bỏng, lập tức cúi gằm đầu, mặt đỏ phừng phừng như tro bếp bị quạt gió. Hai tay vụng về lật đi lật lại mấy tờ giấy, động tác vừa thừa vừa rối, bận rộn đến mức không biết rốt cuộc đang bận cái gì.

Phương Tri Ý nheo mắt, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười khó giấu.

Ở thế giới trước kia, tang thi không có cảm xúc. Dù có bị nhốt trong lồng sắt, chúng cũng chỉ lặp lại hành vi đơn điệu: đâm đầu vào lưới, cào cấu vô hồn. Những ngày sống sót trong chiến hào đổ nát, cảm xúc trở thành thứ xa xỉ, còn biểu cảm con người thì bị bóp nghẹt bởi sinh tồn.

Nhưng giờ đây, chỉ một cái gật đầu của cô, chỉ một ánh mắt mỉm cười... lại có thể khiến người ta đỏ mặt luống cuống. Phản ứng đó, với cô mà nói, vừa mới lạ... vừa thú vị.

Có điều, cô vẫn rất biết điều. Dù sao người ta cũng nhường ghế cho mình, nếu cô cứ nhìn chằm chằm nữa thì thật sự không lịch sự.

Vậy nên, Phương Tri Ý khẽ thu lại ánh mắt, cúi đầu giả vờ nghịch gấu tay áo, song trong lòng lại âm thầm nở hoa. Cô cố gắng nghiêm mặt, nhưng khoé miệng vẫn không ngừng cong lên. Chỉ cần nhớ lại dáng vẻ tay chân thừa thãi của mấy người trong phòng là muốn bật cười ngay.

Thế là, cô lại nghĩ đến Bùi Từ.

Chẳng trách ở Dung Thành, người kia cứ xuất hiện là lại trêu chọc cô.

Có điều, cô phát hiện ra chỉ cần bản thân không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác, sau này nếu Bùi Từ còn dám trêu chọc cô ... Hừ !

Trên tàu hỏa chẳng phải anh đã bị trêu chọc đến tức giận mà không thể làm gì được sao.

Phương Tri Ý ngồi nghiêng người, một tay đặt nhẹ trên đùi, ánh mắt như có như không bay theo dòng suy nghĩ.

Cô thật sự xinh đẹp. Dù đứng hay ngồi, dáng vẻ đều khiến người ta chẳng nỡ rời mắt.

Sống mũi cao mà nhỏ, đường nét mảnh mai tinh xảo, đôi mắt hạnh to tròn, ánh nhìn khi thì ngoan ngoãn thuần khiết, lúc lại mang chút sắc lạnh như phủ sương mai. Mỗi khi cô không cười, cả người mang theo một vẻ yên lặng như tiên nữ ẩn cư, chỉ thiếu làn khói trắng vấn quanh. Nhưng một khi khoé môi cong lên, mày mắt cũng cong cong theo, nụ cười vừa tinh quái vừa tươi sáng, làm người khác nhìn vào không khỏi tim đập một nhịp lỡ làng.

Một dung nhan như thế, đặt trong quân khu nhiều nam đồng chí hơn lá mùa thu, quả thật là "lưỡi dao sắc bén".

Không chỉ có mấy chiến sĩ trong phòng liên lạc thỉnh thoảng liếc trộm, mà hàng dài chiến sĩ bên ngoài đang xếp hàng đăng ký thông tin, người nào cũng viện đủ lý do để ngoảnh đầu nhìn vào một cái.

Có người vờ như lau mồ hôi, có người giả bộ hỏi chiến hữu chuyện... cục gạch sau lưng, có người tay cầm sổ đăng ký nhưng mắt lại nhìn vào bóng dáng cô gái bên trong như bị hút chặt cho nên cuốn sổ trên tay ngược hay xuôi đều trở nên không quan trọng.

Ngay cả khi Phương Tri Thư đã thở dài mấy lần, cố ý đứng chắn trước mặt em gái, sống lưng thẳng như cột cờ, thì cũng chẳng thể ngăn nổi những ánh mắt như sóng trào kia.

Bùi Từ và Phương Tri Lễ đi vào , vừa vặn bắt gặp cảnh tượng ấy.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận