Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 56.




Khi Bùi Từ đến, thấy mọi người trong đội đang tụ tập ở sân huấn luyện, tiếng cười rộ lên từng trận. Anh bước tới, hỏi:

“Có chuyện gì mà vui thế?”

Một chiến sĩ cười hề hề đáp: “Là chuyện của đồng chí Tôn Thành Vĩ ấy mà.”

Vừa nghe tên, sắc mặt Bùi Từ khẽ trầm xuống. Anh không hỏi tiếp, chỉ liếc nhìn về phía Phương Tri Lễ, người đang đứng cạnh đống cát, tay vẫn còn cầm mũ bay.

Phương Tri Lễ nhướng mày, thuận miệng kể lại chuyện ban nãy.

Nghe xong, Bùi Từ chỉ nhíu mày, không lên tiếng.
 

Hai người đi ra khỏi sân huấn luyện, Phương Tri Lễ nghĩ đến chuyện Tôn Thành Vĩ muốn Bùi Từ làm em rể mình, đúng là lòng dạ lang sói, không nhịn được trêu chọc một câu: “Lão Bùi, hay là cậu vì đại cục mà hi sinh đi? Chịu khó ‘nghiêng lòng’ theo ý anh ta một chút, để anh ta đừng suốt ngày chạy tới phi đội bay ‘điểm danh’ nữa.”

Bùi Từ lạnh mặt:

“Ban ngày ban mặt mà nói chuyện như bị ma nhập thế à?”

Phương Tri Lễ "hừ"một tiếng nhìn Bùi Từ, ra khỏi nhà anh thì trở mặt đúng không ? Đúng là không nên quá "nuông chiều" cậu ta !

Bùi Từ không nói chuyện phiếm với Phương Tri Lễ, nghe đến Tôn Thành Vĩ thì vô thức nhắc một câu: "Dù sao anh ta cũng còn chức vụ, nhiều nhất chỉ nói vài câu linh tinh, người phải chú ý đến là mẹ anh ta."

“Mẹ anh ta làm sao cơ?”

Bùi Từ hừ nhẹ, mắt liếc Phương Tri Ý như không tin nổi cô lại quên chuyện động trời đó.

“Quên vụ trạm y tế năm ngoái rồi à?”

Năm ngoái, trạm y tế khu hậu cần điều về hai y tá trẻ mới tốt nghiệp từ trường y quân khu. Một trong hai người có cha là viện trưởng bệnh viện tuyến trên—một vị lãnh đạo đích thực, có quyền có thế, không phải loại dễ đụng vào. Ấy vậy mà chẳng biết bằng cách nào, mẹ của Tôn Thành Vĩ—một phụ nữ nông thôn đặc chất, lại nghe phong thanh được thân thế cô gái kia.

Bà ta lấy cớ "khám bao tử" rồi ngày nào cũng vác cái bụng đến trạm y tế, tay không bao giờ trống: khi thì mấy quả mận chua ngâm đường, lúc lại gói bánh nếp hay mấy cân mứt bí hiếm hoi gom được từ tem phiếu. Đối với thời bao cấp mà nói, đó không phải mấy thứ đưa chơi—là cả tấm lòng và quan hệ người ta gửi gắm trong đó. Cô y tá ban đầu còn tưởng bà ấy thật bụng cảm ơn, nào ngờ chưa đầy một tháng sau thì... “chuyện lớn xảy ra”.

Mẹ anh ta vác sính lễ đến tận cửa, quả quyết tuyên bố với trạm trưởng: “Con bé này đã đồng ý theo tôi về quê làm dâu rồi! Chúng tôi đã coi như hứa hôn.”

Dứt lời còn gọi cả ông chú họ xa từ đại đội sản xuất lên, mang theo gà luộc, rượu ngô, trầu cau, giấy đỏ lềnh kềnh—y như đám hỏi thật sự.

Cô y tá trẻ suýt khóc, trạm y tế rối loạn, cán bộ hậu cần phải báo lên chính ủy.

Hôm đó, chính ủy đích thân xuống xử lý, gọi Tôn Thành Vĩ lên nói chuyện riêng gần nửa tiếng đồng hồ. Nghe nói phê bình cực kỳ nghiêm khắc.

Nhưng sau cùng... chuyện lại chìm xuống như đá ném ao bèo.

Tôn Thành Vĩ chỉ nói nhẹ tênh rằng mẹ mình là phụ nữ nông thôn “thiếu hiểu biết”, lại thương cháu trai đến mù quáng. Bà ta tưởng người ta nhận quà là ưng thuận, còn xoay ngược lời, đổ rằng chính cô y tá có ý “gợi mở”. Kết quả, chính ủy cũng chỉ còn biết thở dài, nhắc nhở hai câu kiểu “cần nghiêm túc răn dạy lại trong gia đình”, rồi cho qua.

Phương Tri Lễ nghe Bùi Từ nhắc đến thì nhớ ra, cô gái đó bị dọa đến mức cuối cùng phải chuyển khỏi trạm y tế.
 

Bùi Từ không tin loại người này có thể thay đổi – vấn đề không phải là “biết sai sửa sai”, mà chỉ là “dám” hay “không dám” mà thôi. Trong mắt anh, những kẻ như thế một khi thấy thời cơ thích hợp là sẽ lập tức giở trò. 
 

Nghĩ đến Dạng Dạng, tuy cô lanh lợi thông minh, có chút to gan, nhưng tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm xã hội hầu như là con số không. Gặp phải loại người dở chiêu hèn kế bẩn như vậy, chưa chắc cô đã đủ tỉnh táo để nhận ra, chứ đừng nói đến việc đối phó.

Huống chi, giờ đây nhà họ Phương đang ở trong tâm bão. Phương đại ca là tham mưu của căn cứ, vị trí này vừa có uy lực, vừa dễ trở thành mục tiêu, cũng như cây cao đón gió lớn. Người ngoài đều cho rằng lúc này nhà họ Phương tuyệt đối không dám gây chuyện, vì bất kỳ sơ suất nào cũng có thể bị quy chụp thành "không giữ vững lập trường chính trị", kéo theo hệ lụy lớn hơn, có thể đủ để khiến cho cả Phương đại ca và Phương Tri Lễ đều bị tạm dừng công tác để điều tra. Trong thời kỳ đặc biệt này, dù là quân khu hay tổng cục đều đặt nặng ổn định nội bộ, nhất là những trường hợp "cán bộ có người nhà dính líu tranh chấp cá nhân".

Trước đây Bùi Từ chưa từng thấy, nhưng mấy năm gần đây, anh đã tận mắt chứng kiến không ít người bị hãm hại bởi những chuyện chẳng đâu vào đâu. Căn cứ vốn được coi là nơi nghiêm ngặt nhất về kỷ luật, mà cũng không thiếu yêu ma quỷ quái cậy quyền, mượn danh nghĩa người thân để thao túng, chèn ép người khác.

Bọn họ nhất định phải nghĩ đến mọi nguy hiểm tiềm ẩn và loại bỏ nó ngay từ trước khi nó còn chưa kịp bén rễ thay cô ấy.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận