"Chú ý an toàn." Phương Tri Thư nhắc nhở, ánh mắt hơi lo lắng nhìn hai đứa em. Anh biết tính em trai mình – nói năng thì nhanh nhảu, làm việc lại hấp tấp – lỡ đâu để em gái bị thương thì không ổn chút nào.
"Anh cả yên tâm đi, em sẽ bảo vệ Dạng Dạng thật tốt." Không đợi Phương Tri Lễ lên tiếng, Bùi Từ đã nhanh nhẹn nhận lời trước.
Mặc dù Phương Tri Lễ là em trai ruột của mình, nhưng trong chuyện này Phương Tri Thư vẫn rất công bằng, so với em trai mình thì Bùi Từ thực sự chín chắn hơn một chút, đừng nhìn bình thường hai người thích đùa giỡn cãi nhau như hai đứa trẻ to xác, nhưng trong chuyện chính sự thì Bùi Từ khiến người ta càng yên tâm hơn.
"Được rồi." Anh đáp, rồi đứng dậy đội mũ, chuẩn bị rời đi tiếp tục công việc. Nhưng vừa đến cửa, lại chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại dặn dò thêm một câu:
"Chiều nhớ về sớm, chuẩn bị một chút. Tối anh đưa Dạng Dạng đến nhà dì Thư chào hỏi."
Dì Thư – tên đầy đủ là Thư Thụy Chi – là phu nhân của thủ trưởng căn cứ. Ít ai biết rằng giữa bà và nhà họ Phương lại có mối nhân duyên từ thời xa xưa. Năm xưa, bà và mẹ của ba anh em, Lý Đoan Ngọc, từng là bạn học tại Trường Cao đẳng Sư phạm Nữ Hải Thành. Hai người cùng yêu thích văn học cổ điển, thích viết thư pháp, và vì tính cách hòa hợp nên sớm thân thiết như chị em.
Tiếc rằng sau này chiến tranh loạn lạc, đường liên lạc giữa đôi bên đứt đoạn. Cho đến khi Phương Tri Thư được điều về công tác tại căn cứ, lần đầu tiên dì Thư gặp anh đã cảm thấy nét mặt có chút quen quen. Sau vài câu trò chuyện dò hỏi, mới hay anh là con trai của người bạn cũ năm xưa. Từ đó, dì Thư luôn coi hai anh em nhà họ Phương như người thân trong nhà mà chăm sóc.
Lần này dì Thư vì chuyện Phương gia đã bận trước bận sau nhiều ngày, nay nghe tin cô con gái út nhà họ Phương, Phương Tri Ý, sẽ tời căn cứ tuỳ quân theo các anh, dì Thư vô cùng mừng rỡ, mong ngóng từng ngày. Hôm qua anh vốn định đưa cô đến chào hỏi, nhưng lo cô mới đi đường xa mệt mỏi nên đành dời lại hôm nay.
"Được."Phương Tri Lễ gật đầu đáp.
"Anh cả, chúng ta có cần chuẩn bị quà cho dì Thư không?" – Phương Tri Ý dè dặt hỏi. Trước khi rời nhà, mẹ đã căn dặn cô rằng dì Thư rất hiền hậu, lại là bạn học cũ thân thiết của mẹ, nếu ở căn cứ có chuyện gì khó nói, thì cứ tìm dì Thư mà chia sẻ.
Đến đây nếu có chuyện gì con gái không tiện nói với anh trai thì có thể đi tìm dì Thư.
Dù trước giờ chưa từng trải qua các tình huống xã giao như thế này, nhưng cô vẫn cảm thấy khi đến nhà người lớn chào hỏi thì không nên đi tay không.
Phương Tri Thư nghe vậy bật cười, ánh mắt đầy trìu mến:
"Dạng Dạng của chúng ta thật ngoan, còn hiểu chuyện hơn cả anh hai của em nữa. Nhưng em không cần lo lắng, anh đã chuẩn bị quà từ trước rồi."
Phương Tri Lễ nghe vậy, mặt lập tức nghệt ra. Định phản bác vài câu nhưng há mồm ngậm miệng lại không biết phản bác thế nào. Dù sao thì ... anh cả nói đâu có sai. Từ trước đến nay đến nhà dì Thư, anh toàn đi tay không, có mang theo thì cũng mang theo đúng… cái miệng.
Sau khi Phương Tri Thư rời đi, ba người còn lại cũng nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị đi chơi. Vì bữa trưa do em gái nấu, Phương Tri Lễ xung phong rửa bát. Tuy nhiên, như mọi lần, anh đinh gọi Bùi Từ phụ một tay, quay ra đã thấy cậu ta đang dẫn em gái ra sân.
Hình như Bùi Từ nói muốn làm cho em gái một cái lồng nuôi thỏ, chuyện này lập tức vượt khỏi khả năng "chuyên môn" của Phương Tri Lễ. Nghĩ đi nghĩ lại, anh chỉ còn cách lặng lẽ đi rửa bát.
Thực ra, nhắc đến cái lồng nuôi thỏ, đối với Bùi Từ mà nói cũng là một kỹ năng sống mà anh từng bị “cưỡng chế” học được—nếu không muốn bị đói meo.
Hồi ấy, anh còn nhỏ, ham chơi nghịch ngợm, một lần vô ý làm hỏng chiếc lồng thỏ bà ngoại nuôi, khiến mấy con thỏ chạy mất. Kết quả là cha anh tức giận, phạt không cho ăn cơm nếu không tự tay sửa lại chiếc lồng.
Tay nghề non nớt tất nhiên chẳng sửa được gì ra hồn. Cuối cùng, ông ngoại vì thương cháu, phải lén giúp sửa lại. Tuy nhiên, từ nhỏ Bùi Từ đã là người không cam chịu thua. Dù hôm đó đã có cơm ăn nhờ ông ngoại âm thầm giúp đỡ, nhưng cậu bé Bùi Từ vẫn quyết chí phải tự tay làm được một cái lồng thỏ cho ra trò.
Từ đó, ngày nào anh cũng vác cái ghế đẩu ra sân, lăn lộn với đống nan tre và dây kẽm, vừa gõ vừa đập, có khi tay sưng vù vẫn không dừng lại. Cuối cùng, sau bao ngày cặm cụi, cậu cũng làm được một chiếc lồng thỏ đàng hoàng – to hơn, chắc chắn hơn, nhìn cũng ra dáng hơn.
Không ngờ rằng, kỹ năng tưởng chừng đã bị bỏ quên ấy, hôm nay lại có dịp dùng đến – để dỗ dành một cô gái nhỏ.
Trong sân nhà họ Phương vẫn còn vài thanh gỗ dùng để làm hàng rào thấp. Bùi Từ xin phép mượn cưa ở trạm hậu cần trong quân khu, rồi lấy thêm ít đinh đóng và vài dụng cụ cơ bản. Đối với một người từng tham gia huấn luyện công binh sơ cấp như anh, việc làm một chiếc lồng thỏ quả thật chẳng có gì khó.
Lúc Phương Tri Lễ rửa bát xong đi ra, thì Bùi Từ đã làm xong một chiếc lồng nhốt thỏ khá gọn gàng. Anh dùng vài sợi dây thừng thừa buộc lại các chốt, vừa chắc vừa đẹp mắt.
“Dạng Dạng, em về phòng chuẩn bị ít nước trước đi, anh quay lại ký túc xá lấy vài món nữa rồi mình có thể xuất phát.”
Phương Tri Lễ thấy mình cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện, liền nhanh nhảu lên tiếng: “Dạng Dạng, em đừng động đậy, để anh lấy nước cho!”