Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 7.




Lý Đoan Ngọc nhẹ lắc đầu, giọng nói tuy ôn hòa nhưng không thiếu phần kiên quyết:

“Cha mẹ không thể đi cùng con được, Dạng Dạng à. Đơn vị vẫn còn công việc, không thể rời khỏi lúc này. Đợi mọi việc thu xếp ổn thỏa, mẹ sẽ nhờ các anh đưa con về.”

Một câu “đưa về” nghe qua tưởng chỉ là lời dỗ dành, nhưng rơi vào tai Phương Tri Ý lại như tiếng chuông báo động vọng giữa đồng hoang vắng. Cô biết rõ đây là một quyển sách, một kịch bản đã được sắp sẵn — mà kết cục lại là bi thương tan nát. Nếu không thể nghịch chuyển, nếu vẫn bước theo vết xe đổ như trong nguyên tác… vậy tai họa liệu có ập xuống ngay trên con đường trở về ấy?

Ý nghĩ ấy như lưỡi dao mảnh, lạnh lẽo, cứa vào đáy lòng khiến cô bất giác rùng mình.

Lý Đoan Ngọc nhận ra thân thể con gái khẽ run lên, trong lòng thắt lại. Bà siết chặt tay con gái, nghĩ rằng con sợ vùng Tây Bắc xa xôi. Cũng phải thôi, trong nhận thức của người dân lúc bấy giờ, Tây Bắc là nơi gió cát mịt mù, khí hậu khắc nghiệt, đồng hoang rừng thẳm, thiếu ăn thiếu mặc, là nơi mà bao thanh niên trí thức bị hạ phóng đều e ngại.
 

Bà dịu dàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán con, trong ánh mắt thoáng qua một tia xót xa, nhẹ giọng trấn an con :
 

“Dạng Dạng, ngoan , đừng sợ. Các anh sẽ chăm sóc con thật tốt. Khi con còn nhỏ , anh trai từng tự mình lặn xuống sông Nam Thành để bắt cá bồi bổ cho con đấy. Con còn nhớ không ?”
 

Phương Tri Ý mím môi, gật đầu. Cô xuyên thư, thay thế vị trí của nguyên chủ trong câu chuyện này, đồng thời cũng kế thừa mọi thứ mà cô ấy có . Thân thể bệnh tật này , tình cảm ấm áp này , và còn ... toàn bộ ký ức của nguyên chủ .
 

Trong ký ức , cha mẹ yêu thương cô đến tận xương tủy.
 

Trong ký ức , các anh trai tuy đi lính xa nhà , mỗi năm không về nhà quá vài lần , nhưng đối với cô em gái duy nhất này , đều là cưng như cưng trứng mỏng , cũng giống như cha mẹ , đều dốc hết tâm lực mà yêu thương chiều chuộng , liều mạng tẩm bổ cho thân thể yếu ớt này của em gái.
 

Thậm chí, kể cả khi người không ở nhà , đồ gửi về cũng là ùn ùn không dứt , chỉ cần là đồ bổ , có lợi cho em gái , có thể gửi đường xa, liền vơ vét gửi về nhà , thư từ cũng toàn là hỏi thăm bệnh tình của em gái .
 

Nhưng mà, Phương Tri Ý cũng không phải là sợ Tây bắc gió cát , hay sợ các anh chăm sóc không chu đáo , mà là ...

Vận mệnh !
 

Phương Tri Ý chưa từng được yêu thương như thế này .

Ở mạt thế, nơi con người vì một miếng lương khô cũng có thể cầm dao rạch mặt nhau, khái niệm “gia đình” chưa từng tồn tại trong cuộc đời cô. Mỗi ngày đều là giành giật sự sống giữa đống hoang tàn. Bây giờ, cô đột ngột có được tất cả — tình thân, yêu thương, quan tâm, chiều chuộng... Bảo cô rời xa họ, sao có thể?

Đôi tay nhỏ nhắn, mang theo chút run rẩy rất khẽ, chậm rãi kéo lấy cánh tay của Lý Đoan Ngọc, Phương Tri Ý ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp trong veo mang theo quyến luyến , giọng nói mềm nhẹ như tơ lụa quấn quanh lòng người , lại mang theo ý cầu xin khó có thể chối từ :

“Mẹ , con... có thể ở nhà bầu bạn với hai người không?”

Nếu cha bị đưa đi cải tạo lao động, cô cũng muốn theo cùng.

Lời vừa dứt, đôi mắt cô ánh lên tia hy vọng mong manh, tựa như ánh lửa leo lét trong đêm đông gió lớn. Phương Tri Ý không phải không hiểu tình hình trước mắt — cô biết, thời buổi này, một khi bị đưa đi cải tạo lao động hay hạ phóng về nông thôn, điều kiện sinh hoạt sẽ vô cùng kham khổ. Ăn không đủ no, mặc chẳng đủ ấm, làm việc thì nặng nề gian khổ.

Cha mẹ đã nhiều tuổi, thân thể chẳng còn như xưa, nếu nay phải vác cuốc ra đồng, mai lại húp cháo loãng thay cơm, sức khỏe liệu còn chống đỡ được bao lâu?

Cô có không gian. Có đồ ăn sạch, thuốc men đầy đủ. Cô có thể âm thầm giúp họ vượt qua những tháng ngày thiếu thốn.

Thân thể này, dù bệnh nặng đến đâu, cũng có thể nhờ vào thực phẩm trong không gian mà dần dần khôi phục. Nhưng thân thể cha mẹ thì không đợi được lâu như vậy — bọn họ không có thời gian để hao mòn thêm nữa.

Nếu cô có thể đi cùng , dẫu không thể gánh vác tất cả, nhưng ít nhất... có thể để họ ăn ngon một chút, uống ngụm nước ấm, đỡ đần được phần nào nhọc nhằn.

Mắt cô ánh lên tia kiên định, không hề giống một đứa trẻ yếu ớt đang sợ hãi chia ly, mà giống như một người từng nếm qua khổ tận cam lai, giờ đây chỉ muốn giữ lấy chút ấm áp cuối cùng nơi cõi đời này.

Chỉ cần để cô đi cùng, dù không thể chia sẻ mọi khổ cực với cha mẹ , ít ra có thể giúp cha mẹ ăn tốt một chút , uống ngụm nước ấm một chút . Một chút cũng là gánh vác, là an ủi.

Chưa đợi Lý Đoan Ngọc mở miệng, Phương Tuấn Khanh đã từ ngoài phòng bước nhanh vào, tay còn dính nước, rõ ràng là vừa rửa chén xong. Thấy con gái thần sắc đã khá hơn đôi phần, ngữ khí ông cũng mềm hẳn đi:

“Dạng Dạng ngoan, cha mẹ dạo này bận rộn nhiều việc, thật sự không thể chăm con chu đáo. Con đến chỗ các anh trước, đợi cha mẹ xong việc, sẽ lập tức đón con về. Được không?”

Ông nói rồi nửa quỳ xuống, như năm xưa mỗi lần dỗ dành con gái bé bỏng. Bàn tay to, thô ráp vì năm tháng, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, ánh mắt tràn đầy chân thành, nghiêm túc:

“Bé ngoan, cha hứa — chỉ cần thu xếp ổn thỏa, cha sẽ đến đón con về nhà.”

Giây phút ấy, Phương Tri Ý hiểu.

Cô không phải không chuyện gì đang diễn ra , dựa vào những gì cô đọc được về giai đoạn này , cùng với ký ức của nguyên chủ , cô biết rằng : Những ngày gần đây, sắc trời chính trị đang chuyển lạnh, ai nấy đều thận trọng từng lời ăn tiếng nói. Phong trào phê đấu chưa dứt, khắp nơi đều sục sôi khẩu hiệu và đấu tố. Cô cũng biết, những gia đình như Phương gia — từng là trí thức, từng có chút tiếng tăm — rất dễ rơi vào tầm ngắm. Lúc này rời đi, e là đã là kết cục sớm định.

Cô không phải người yếu đuối. Càng không phải kẻ cứng đầu.

Trải qua tận thế tang thương, cô hiểu rõ hơn bất cứ ai — đôi khi, thuận theo mới là cách để giữ vững căn cơ. Nếu không thể thay đổi ngay lập tức, vậy thì từng bước từng bước xoay chuyển cục diện.

Nếu đã không thể trốn tránh, thì cô sẽ đối mặt. Cốt truyện? Vận mệnh? Chỉ cần cô còn sống, cô sẽ khiến cho vận mệnh bị định sẵn không bao giờ có thể ràng buộc những người thân yêu của mình được nữa !

Phương Tri Ý nhẹ gật đầu:
“Vâng, con nghe lời cha mẹ . Con sẽ đến chỗ các anh trai .”

Hai vợ chồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Dạng Dạng của họ vẫn vậy — ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chưa từng khiến họ phải nhọc lòng. Chẳng cần nói ra, nhưng trong lòng họ đều biết rõ: con gái đã nhận ra điều gì đó. Mà vẫn không oán, không giận, càng không hoảng loạn — đứa nhỏ này… không biết từ bao giờ , đã âm thầm trưởng thành thế này .
 

Hơn tất cả những gì họ vẫn mong chờ .


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận