Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 75.




Có lẽ đây là một chuyện rất vui, bữa cơm hôm nay đặc biệt thoải mái, Ngoài Phương Tri Thư và Thái Văn Quân, ngay cả Bùi Từ cũng nhận ra điều khác biệt. Nhưng anh không nói nhiều về chuyện này, nhìn cô gái nhỏ ngày càng tốt hơn trong lòng anh cũng rất vui mừng. Thế nhưng, anh vẫn không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần.
Tuổi còn nhỏ mà đã giấu trong lòng một trái tim tinh tế, rốt cuộc là sao lại lợi hại như vậy chứ?

Chỉ có Phương Tri Lễ là hoàn toàn không biết gì cả.
Trong đầu anh lúc này chỉ đang nghĩ cách trút giận thay em gái, thậm chí ngay cả lúc nhai thịt cũng cắn mạnh hơn thường lệ, như thể đang nghiến nát những lời đồn đại độc địa kia.

Phương Tri Ý nhìn thấy, vội vàng gắp một chiếc đùi gà to nhất bỏ vào bát anh, cười nói:
“Anh hai, cho anh, em cố ý để dành đùi gà lớn nhất cho anh đấy.”

Phương Tri Lễ vừa cúi đầu đã thấy cái đùi gà nằm gọn trong bát mình, bao nhiêu người như vậy, cũng chỉ có em gái gắp đồ ăn cho anh.

Anh bỗng thấy sống mũi cay cay.

Em gái anh, rõ ràng tốt như vậy, ngoan ngoãn như vậy—rốt cuộc là tên mù nào còn dám nói cô kéo chân gia đình?
Muốn ép em gái anh đến chỗ c.h.ế.t sao?

Thực ra Phương Tri Ý cũng gắp thức ăn cho anh cả và chị Văn Quân, nhưng hai người họ ăn uống đều rất chừng mực, từ tốn, giữ ý giữ tứ trên bàn ăn, không ăn ngấu ăn nghiến như Phương Tri Lễ, tất nhiên không thể gặm đùi gà được.

Văn Quân nhận lấy thức ăn cô gái nhỏ gắp cho mình mà có chút thụ sủng nhược kinh. Thật lòng mà nói, cô gái nhỏ này chẳng hề giấu giếm sự quý mến đối với cô, thứ tình cảm thuần khiết đến mức khiến cô hơi hoảng hốt, cảm giác như mình không xứng với sự yêu thích trong sáng đó.

Trước kia, những lúc như thế này, Bùi Từ cũng thường được quan tâm. k

Vậy mà hôm nay anh ngồi chờ mãi, nhìn vào bát vẫn trống trơn, đành lén ngẩng đầu nhìn sang cô gái nhỏ đối diện.

Vừa ngẩng đầu lên—quả nhiên, cô đang gắp thức ăn cho anh.
Anh còn chưa kịp mừng rỡ thì sắc mặt lập tức sầm lại: là ớt xanh.

Thứ anh ghét nhất trên đời chính là ớt xanh.

Cô gái nhỏ đang đắc ý nhướng mày nhìn anh, ánh mắt rõ ràng có chút tinh quái.
Anh còn chưa kịp nghĩ xem mình đắc tội gì thì đã nghe thấy tiếng cô vang lên, giọng điệu đầy khiêu khích:

“Bùi Từ, anh ăn hết ớt xanh, thì em sẽ tha thứ cho việc anh nói xấu em.”

Bùi Từ bị sự lanh lợi của cô gái nhỏ chọc cười, cố ý nhướng mày giả vờ tức giận:
“Giờ em không gọi anh là ‘anh trai’ nữa à? Với lại, anh nói xấu em khi nào chứ?”

Người có anh trai chống lưng rồi thì gan cũng lớn hơn hẳn đúng không ?

Phương Tri Ý bĩu môi:
“Lúc em ở trong bếp.”

Bùi Từ ngớ người.
Không ngờ cô lại nghe thấy. Rõ ràng chỉ lẩm bẩm có một câu, vậy mà cũng bị cô bắt thóp.
Mình chọc người ta trước, không thể giận, đành cắn răng ăn hết chỗ ớt xanh trong bát, sau đó ngẩng đầu lên hỏi:

“Bây giờ được chưa?”

Phương Tri Ý gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng:
“Được rồi.”

Bùi Từ thấy cô nở nụ cười hả hê, lại không nhịn được trêu tiếp:
“Thế thì gọi lại đi.”

Phương Tri Thư ngồi bên cạnh, nghe em gái gọi thẳng tên "Bùi Từ", đầu mày khẽ nhíu lại.

Tuy không tiện nói ra ngay, nhưng trong lòng lại thấy có chút không thỏa đáng.
Dù sao, Bùi Từ cũng hơn Dạng Dạng mấy tuổi, lại là người từng giúp đỡ gia đình họ rất nhiều trong thời điểm khó khăn. Với vai vế như vậy, gọi thẳng tên là điều không nên.

Huống hồ, nếu cứ để cô gọi như thế, mà Bùi Từ lại vui vẻ chiều theo, không những dễ khiến người ngoài hiểu lầm, mà chính giữa hai người cũng dễ nảy sinh thứ thân thiết vượt quá mức cần có.

Suy cho cùng, Bùi Từ không phải người trong nhà. Giữ khoảng cách vừa phải, lễ phép đúng mực, vẫn là chuyện nên làm.
Một tiếng "Bùi Từ ca"—không quá khách sáo, cũng chẳng đến mức xa lạ, thân thiết, nhưng vẫn có chừng mực, có trên có dưới, khiến anh nhìn vào thấy yên tâm hơn.

Anh trầm giọng nhắc nhở:
“Dạng Dạng, ngoan, phải lễ phép.”

Phương Tri Ý không ngờ anh trai lại đứng về phía Bùi Từ, nhưng cô cũng không phải người chịu thiệt. Nghĩ một lát, khóe môi cô khẽ cong, ánh mắt cũng lóe lên một tia ranh mãnh. Cô nghiêng đầu, như vô tình liếc sang Bùi Từ, giọng thản nhiên nhưng lại như đang tố cáo: “Là anh trai của em thì phải đối xử tốt với em chứ.”

Bùi Từ bị câu này làm nghẹn trong giây lát, vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh đối xử với em chưa đủ tốt à?”

Cô gái nhỏ này đúng là "bạch nhãn lang", anh đối xử tốt với cô như vậy mà còn bị cô chê trách.

"Đây mà gọi là tốt sao?" Có người mặt dày nói.

Bùi Từ bị cô gái nhỏ nói quả thực không thể tức giận nổi, buông đũa xuống nghiêm túc hỏi:“Thế nào mới gọi là tốt?”

Phương Tri Ý chớp mắt mấy cái, đột nhiên nghiêng người về phía anh, giọng mềm oặt mà đầy ám chỉ:

“Bùi Từ ca, em hết cỏ cho thỏ rồi.”

Bùi Từ: “…”

Hóa ra là ở đây chờ anh? 

Hôm đó anh lên núi, đúng là đã bắt cho cô hai con thỏ. Nhìn thì nhỏ xíu, ai ngờ lại là hai “tổ tông” ăn khỏe như trâu, mỗi ngày đều phải đi ra đồng cỏ bên ngoài cắt co.

“Chiều anh đi cắt cho.” Bùi Từ nghiến răng, gằn từng chữ.

“Cảm ơn Bùi Từ ca ~ Bùi Từ ca đúng là người tốt !”

Bùi Từ: “…”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận