Tô Ý đưa ngón tay thon dài gõ nhẹ cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Không biết cơ hội đoạt lấy không gian trồng trọt của nữ chính có cao không nhỉ?
Dù sao cô vẫn thích ăn thực phẩm tươi mới hơn.
[Chủ nhân, suy nghĩ này rất nguy hiểm đấy.]
9981 bất lực thở dài.
Chẳng phải cục cưng của nhân vật phản diện và nữ phụ là một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu sao?
Tô Ý càng nghĩ càng thấy có khả năng thực hiện.
Thích quá đi mất!
Dù không bằng không gian tùy thân ở nhà cô, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.
Hệ thống 9981: [….]
[ Chủ nhân, nhiệm vụ của chúng ta là sống sót đến hồi kết, tôi cũng sẽ ngẫu nhiên tạo ra nhiệm vụ theo bối cảnh thế giới này. Hoàn thành sẽ nhận thêm nhiều vật phẩm sinh tồn.]
[Vậy nên… bỏ cái suy nghĩ nguy hiểm kia đi được không?]
Phải biết rằng, tiểu thế giới luôn có sự ưu ái đặc biệt dành cho nam nữ chính.
Quả cầu sáng 9981 có chút ủ rũ, cảm thấy chủ nhân này hơi cứng đầu, không chắc lắm, đành chờ xem thế nào đã.
[Thôi được rồi, tôi nên tôn trọng ý kiến của cậu, dù sao tôi cũng là một ký chủ lương thiện, am hiểu lòng người mà.]
Tô Ý thảnh thơi lấy hộp sữa tươi vừa bỏ vào không gian ra, nhấp một ngụm nhỏ.
Haizz… cô cũng chỉ mới nghĩ ngợi chút thôi mà.
[Nếu nữ chính xinh đẹp, tôi sẽ không tranh giành nữa.]
Hệ thống: [?]
[Nếu mà xinh đẹp thật, vậy thì người lẫn không gian, tôi cướp hết !]
Tô Ý chống cằm, ánh mắt mơ màng, vẻ mặt đầy khao khát. Từ trước đến nay, cô luôn rất khoan dung với những thứ đẹp đẽ.
Hệ thống: [!]
[Chủ nhân không phải đã nhận được ký ức của nguyên chủ sao? Phải biết rõ nữ chính trông thế nào rồi chứ…]
[Không bàn nữa!]
Tô Ý đung đưa đôi chân trắng trẻo, thích thú nhìn từng cái bóng đen lần lượt rơi xuống bên ngoài ban công, chậm rãi nhấp một ngụm sữa trong tay.
Ký ức của nguyên chủ là nguyên chủ, phán đoán của cô là của cô.
Tuy nhiên, cô lại thấy hơi kỳ lạ.
Trong ký ức của nguyên chủ, dường như chỉ có những mẩu chuyện và thông tin rời rạc, hoàn toàn không kèm theo bất kỳ cảm xúc nào — không giận dữ, không ghét bỏ, cũng chẳng có yêu thích.
Cứ như thể cô đã xuyên vào một khúc gỗ vậy.
Tình huống này hơi khác với những gì ba mẹ cô từng nói.
Chẳng lẽ vì cô không đi theo quy trình xuyên sách thông thường, mà là bị đá một phát rơi thẳng vào đây?
Thôi, nghĩ nhiều đau đầu lắm.
Bên ngoài, từng bóng đen vẫn đều đặn rơi xuống, thậm chí khoảng cách giữa chúng còn rất đều nhau.
Cho đến khi một bàn tay thối rữa, xám xịt đặt lên lan can bạc ngoài ban công — một con zombie hói, mặc váy ngủ ren, đang cố bò lên.Tô Ý nhìn chằm chằm vào cái đầu gần như trụi lủi, chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc của nó, cùng tấm thảm lông cừu trắng trên ban công giờ đã bị dịch mủ nhầy nhụa làm bẩn, lông mày cô không khỏi giật giật.
Hệ thống 9981 thì như đang hừng hực khí thế chuẩn bị ra trận.
[Chủ nhân, xông lên đi! Tôi cổ vũ hết mình! Biết đâu trong đầu nó lại có tinh hạch đấy!]
Gương mặt Tô Ý lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc. Khi con zombie lao tới định đập vỡ cửa kính, cô nhanh như chớp phóng thẳng vào bếp.
“Bạn trai đẹp trai ơi, có thứ xấu xí trèo lên ban công kìa!”
Còn không dùng người đẹp mình vừa mang về lúc này thì đợi khi nào?
Hệ thống: […]
Đây chỉ là một con zombie bình thường thôi mà…
Cùng lúc đó, người đàn ông vừa trượt từ tầng mười xuống ban công khẽ run lên.
Xấu xí?
Ai dám nói xấu về tiểu gia đây — một người phong lưu phóng khoáng, tuấn tú tiêu sái, đẹp như hoa nở giữa mùa xuân thế này?!
Đúng là mắt mù, không biết thưởng thức gì cả!
“Khẹc khẹc—”
Ngửi thấy hơi thở của con người, con zombie lập tức quay đầu, lao thẳng về phía người đàn ông đang đeo chiếc ba lô đen.
Người này bất đắc dĩ rút cây gậy bóng chày ra, chặn ngay cổ họng con zombie, ngăn nó lại.
Giọng nói vang lên trong trẻo, nhưng lại đầy vẻ tiếc nuối:
“Haizz… Tôi biết mình rất có sức hút. Nhưng cho dù biến thành zombie rồi mà cô vẫn si mê tôi thế này, cũng thật khó xử quá đi!”
“Yên tâm đi, tiểu gia đây sẽ nhanh chóng giúp cô thoát khỏi khổ đau này!”
Cây gậy vẽ một đường cong trên không, cái đầu vốn đã hói lại còn thối rữa của con zombie lăn lông lốc xuống khỏi ban công.
Lúc này, Vân Yến vừa đeo tạp dề, tay cầm cái xẻng nấu ăn, mặt mày chẳng chút cảm xúc, bị Tô Ý đẩy ra đứng chắn phía trước.
Còn Tô Ý thì co ro trốn phía sau, thò đầu ra nhìn, vẻ mặt đầy ngơ ngác.
Cái gã ngốc này là ai vậy?
Người đàn ông kia vuốt lại mái tóc đỏ rượu bóng mượt, nở nụ cười tự nhiên như quen thân lắm.
“Chào hai người đẹp! Tôi là Lâu Thượng — ở tầng trên, trên nữa, rồi lại trên nữa của hai người. Gọi tôi là Lâu thiếu gia cũng được!”
Vân Yến & Tô Ý & Hệ thống 9981: …