【Không cần đâu anh ơi! Vì sao anh lại phải xin lỗi thay cho Lan Thanh Vũ? Người làm sai đâu phải anh, dựa vào đâu mà anh xin lỗi thay cô ta!】
【Đúng đó! Cô ta đã cho anh uống thứ gì mê hồn thế? Nam nhi phải có khí phách, khí phách của anh đâu rồi? Những lời hùng hồn anh từng nói trên sân khấu giờ bị chó tha hết rồi sao?】
【Chị em tụi này tức chết mất! Lăng Tiêu rốt cuộc là làm sao vậy chứ? Không lẽ thật sự thích Lan Thanh Vũ rồi à? Hồi đó tụi này vất vả ủng hộ để anh ấy debut, đâu phải để thấy anh ấy yêu đương với người khác!】
【Tôi cũng từng tự an ủi rằng Lăng Tiêu làm vậy để giữ hình tượng. Nhưng giờ thì hết nổi rồi, chuyện rành rành thế kia mà anh ấy cứ phải chen vô là sao?】
【Tôi muốn thoát fan! Rõ ràng từng nói lên show này chỉ vì công việc, mà giờ lại khiến tôi thấy anh thật sự rung động với cô ta...】
【Thật đáng sợ. Fan bạn gái của Lăng Tiêu đúng là thảm nhất thế gian rồi, gặp phải chính chủ như vậy.】
【Đây không phải là phong độ quý ông gì cả, mà là mù quáng! Nhưng đổi góc nhìn, anh ấy đúng là yêu Lan Thanh Vũ đến mức si mê ha ha ha...】
Fan bạn gái của Lăng Tiêu hoàn toàn choáng váng trước hành động này của anh, sau đó giận dữ tuyên bố “thoát fan”.
Quản lý của Lăng Tiêu đang xem livestream suýt nữa thì tức đến tăng xông.
Tên ngốc Lăng Tiêu này!
Rõ ràng đã dặn kỹ, đừng rung động, đừng tưởng thật, vậy mà cuối cùng lại thật sự rơi vào bẫy!
Rõ ràng là lỗi của Lan Thanh Vũ, tự cô ta gây ra thì phải tự chịu trách nhiệm.
Vậy mà Lăng Tiêu lại lao ra làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, còn xin lỗi thay cho cô ta?
Không lẽ đầu óc hắn có vấn đề à!
Không phân rõ phải trái thì thôi, lại còn chọc giận fan – chẳng lẽ hắn không biết fan hắn toàn là fan bạn gái à?
Quản lý tức sôi máu, nhưng Lăng Tiêu lại không biết – mà cho dù có biết, chắc cũng sẽ cố chấp làm theo ý mình.
Vì trong lòng hắn, mọi chuyện đều là do hắn mà ra, nên Lan Thanh Vũ mới đi tìm Tả Dữu gây sự.
Nghe những gì cô nói khi nãy, rõ ràng là vì hắn, nếu không cô đâu có đi tìm Tả Dữu nói những lời đó.
Cũng chỉ vì cô ấy quá thích hắn nên mới không kiềm chế được cảm xúc.
Hắn không trách cô được – có người đàn ông nào lại nỡ trách người con gái yêu mình đến vậy chứ?
Trong lòng Lăng Tiêu lúc này rối bời.
Một bên là thương xót Lan Thanh Vũ, một bên lại oán hận Tả Dữu sâu sắc.
Nếu không phải vì Tả Dữu cứ cứng đầu cứng cổ, thì Lan Thanh Vũ đâu đến nỗi bị đẩy vào tình cảnh này, còn bị cảnh sát ép phải xin lỗi?
Hắn hoàn toàn quên mất chính hắn mới là người gọi cảnh sát đến.
Giờ hắn chỉ biết sau chuyện hôm nay, hắn càng thêm chán ghét Tả Dữu – cho dù cô ấy có quỳ xuống khóc lóc xin tha, hắn cũng tuyệt đối không tha thứ!
Còn Lan Thanh Vũ, sau chuyện này, hắn càng quyết tâm phải tốt với cô ấy hơn.
Gương mặt Lăng Tiêu trầm xuống, lời xin lỗi gần như được thốt ra từ kẽ răng:
“Xin lỗi, lần này là tôi sai. Tôi chưa tìm hiểu rõ ngọn ngành đã hiểu lầm cô, mong cô tha thứ.”
Tả Dữu cười nhàn nhạt nhìn hắn:
“Xem như nể mặt anh xin lỗi, tôi tha cho anh đấy.”
“Nhưng tôi khuyên anh, lần sau làm việc đừng có xúc động như vậy. Hành động bốc đồng thường chẳng có kết cục gì tốt đẹp. Gặp người nóng tính thì phiền toái lắm đấy – chứ như tôi đây rộng lượng tha thứ, không phải ai cũng được may như vậy đâu nha.”
Lăng Tiêu nghiến răng cười lạnh:
“Chuyện của tôi không cần cô lo. Cũng mong sau này cô đừng đến gần tôi nữa, như vậy sẽ khiến tôi rất khó xử!”
Tả Dữu gật đầu: “Tất nhiên rồi. Ai mà chẳng từng có lúc mắt mờ chọn sai người. Biết sai sửa lại là được – chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”
Câu đó chẳng phải đang nói việc cô từng thích hắn là một sai lầm?
Mắt Lăng Tiêu trừng lớn – không thể tin nổi!
“Xin lỗi cũng xong rồi nhỉ? Vậy tôi đi đây. Chúc anh và tiểu thư Lan quay được video ưng ý nhé.”
Nói xong, Tả Dữu nhẹ nhàng xoè dù công chúa, tao nhã rời đi.
Mọi người đứng đó đều mang biểu cảm khác nhau.
Trò vui kết thúc, Ôn Cảnh Hình cũng quay sang nói với nhiếp ảnh gia: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Phần hay nhất đã xem xong, ở lại cũng chẳng còn gì thú vị.
Chỉ là... Tả Dữu…
Ánh mắt Ôn Cảnh Hình dừng lại nơi bóng dáng kia.
Nghĩ đến những lời Tả Dữu vừa phản kích Lăng Tiêu một cách sắc sảo, hắn không nhịn được bật cười.
Trước đây hắn đâu nhận ra – thì ra Tả Dữu thú vị như vậy.
Xem ra show lần này không đến nỗi nhàm chán.
…
Sau khi rời khỏi bãi đá ngầm, Tả Dữu đến điểm hẹn với Lưu Duyệt.
Lưu Duyệt nhanh chóng có mặt.
Cô vừa quay xong video gần đó, nên không biết chuyện gì vừa xảy ra – chỉ lờ mờ thấy bãi đá có khá nhiều người tụ lại.
Cô tưởng mấy vị khách mời tình cờ chọn chung địa điểm quay thôi.
Hơn nữa, trên đường về biệt thự cùng Tả Dữu, Tả Dữu cũng không hề nhắc tới chuyện xảy ra khi nãy.
Phải đến khi đi nộp video cho đạo diễn, nghe mấy nhân viên xì xầm, Lưu Duyệt mới biết:
Lan Thanh Vũ cố tình hãm hại Tả Dữu?
Sau đó Lăng Tiêu lại xin lỗi thay?
Chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ mà xảy ra chuyện lớn như vậy?
Lưu Duyệt cau mày, nhớ lại nét mặt bình tĩnh quá mức của Tả Dữu trên đường về, cô đoán liệu có phải cô ấy đang gồng lên để tỏ ra mạnh mẽ không.
Dù sao thì... ai mà không biết Tả Dữu từng thích Lăng Tiêu đến mức nào.
Nghĩ vậy, Lưu Duyệt – với tư cách bạn bè – quyết định đến thăm cô.
Hồi nãy không biết thì thôi, giờ biết rồi thì nhất định phải quan tâm một chút.
Nộp video xong, cô liền lên lầu, chuẩn bị gõ cửa phòng Tả Dữu thì phòng bên cạnh – của Hoắc Uyển Uyển – đột nhiên mở ra.
Thấy hành động của Lưu Duyệt, Hoắc Uyển Uyển khựng lại như muốn nói gì, rồi lại vờ như không thấy gì, quay người đóng cửa.
Lưu Duyệt: “???”
Kỳ lạ thật.
Cô không nghĩ nhiều, gõ cửa. Khi Tả Dữu xác nhận là cô thì mới cho vào.
Mà sau khi Lưu Duyệt bước vào, bên kia – Hoắc Uyển Uyển – đang áp tai nghe lén sau cánh cửa, lúc này mới hé cửa lần nữa.
Nhìn cánh cửa phòng Tả Dữu đã đóng kín, trong lòng Hoắc Uyển Uyển tràn đầy khinh thường.
Ban đầu cô còn tưởng Lưu Duyệt là người thông minh nhất trong đám, không ngờ lại ngốc như vậy!
Đến giờ phút này còn muốn đi an ủi Tả Dữu?
Ha ha, đúng là ngốc hết phần thiên hạ!
Tả Dữu và Lan Thanh Vũ – một người bình thường, một người có chỗ dựa vững chắc là Tả Dục Thăng – chỉ có kẻ thiếu não mới đứng về phía Tả Dữu!
Nghĩ đến tin tức vừa nhận từ phía quản lý, nội tâm Hoắc Uyển Uyển không khỏi phấn khích.
Cô không ngờ – thì ra Lan Thanh Vũ mới là người chiến thắng lớn nhất trong show này.
Cô ấy… lại nằm trong danh sách bạn thân của Tả Dục Thăng!
Tả Dục Thăng là ai chứ?
Có thể với vài người ngoài ngành, anh ta chỉ là một luật sư có chút danh tiếng trong giới luật – một người nổi tiếng bình thường.
Nhưng với Hoắc Uyển Uyển – nhờ có mối quan hệ đặc biệt với người đại diện của mình – cô biết nhiều hơn thế.
Ví như: bên ngoài thì là luật sư, nhưng trên thực tế, Tả Dục Thăng chính là con trai cả của gia tộc giàu có nhất Minh Thành – nhà họ Tả!’
Gia tộc giàu nhất Minh Thành đó!
Nghĩa là đại diện cho tiền bạc, địa vị, và danh tiếng đỉnh cao của giới tài phiệt!
Mà Lan Thanh Vũ lại có thể là bạn thân với kiểu người như vậy, thân phận của cô ta chắc chắn cũng không đơn giản.
Người bình thường vốn dĩ không có tư cách tiếp xúc với Tả Dục Thăng, càng đừng nói đến chuyện làm bạn thân.
Cô ta tám phần là con gái hào môn, thiên kim tiểu thư xuất thân thượng lưu, chỉ vì không muốn bị chú ý nên mới cố ý giả làm “nữ chính bình dân" để tham gia chương trình.
Còn cái cô Tả Dữu kia?
Cô ta chắc chỉ trùng hợp họ Tả mà thôi.
Chỉ dựa vào việc mang trùng họ với nhà họ Tả cũng đủ xem là phúc phận hiếm có rồi.
Hoắc Uyển Uyển hít một hơi thật sâu, cố nén sự kích động trong lòng, sau đó gõ cửa phòng Lan Thanh Vũ.
“Chị Thanh Vũ, em có thể vào được không?”
Lúc này trong phòng của Tả Dữu.
Khi thấy Lưu Duyệt bước vào, khuôn mặt cô vẫn ngơ ngác:
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Nhìn dáng vẻ vô tội, ngây thơ như chú mèo nhỏ chẳng biết gì của Tả Dữu, Lưu Duyệt càng thêm hụt hẫng trong lòng.
“Nếu em thấy buồn, cứ khóc ra đi, chị sẽ không nói với ai đâu.”
Tả Dữu: “Hả?”
Chớp chớp mắt mấy cái, một lúc sau mới hiểu ý Lưu Duyệt, rồi như bừng tỉnh ngộ.
“Chị biết chuyện hồi chiều rồi à.”
Lưu Duyệt nhíu mày, gật đầu.
“Lăng Tiêu căn bản không xứng làm người yêu. Em đừng hi vọng gì nữa.”
Một người đàn ông có thể mù quáng vì cái gọi là "bảo vệ người con gái mình yêu" đến mức không phân phải trái thì đầu óc chắc chắn có vấn đề.
Còn về phần Lan Thanh Vũ…
Lưu Duyệt do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định kể lại chuyện mình tận mắt thấy Lan Thanh Vũ cố ý thêm dầu vào lửa, giở thủ đoạn sau lưng Tả Dữu.
Sau khi nghe xong, Tả Dữu cảm động muốn khóc.
Chỉ có người thật sự xem cô là bạn bè mới nói ra những chuyện đó vì lo cho cô.
Tả Dữu ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Lưu Duyệt.
Lưu Duyệt chợt cứng người – bị ánh mắt ngây thơ mà rực sáng kia nhìn chằm chằm, cả tay chân cũng chẳng biết để đâu cho phải.
“Làm, làm sao vậy —— á?”
Âm cuối còn chưa kịp thoát ra, thì Tả Dữu đã nhào đến ôm cô một cái thật chặt!
Lưu Duyệt: “?!”
“Làm, làm sao vậy??”
Cô sợ sệt hỏi.
Tả Dữu giọng ngọt ngào nói: “Em vui quá!”
Chưa đợi Lưu Duyệt hỏi xem cô có bị sốc chuyện Lăng Tiêu đến phát rồ không, thì đã nghe Tả Dữu tiếp tục nói:
“Chị là người đầu tiên tốt với em như vậy đó! Em vui lắm luôn!”
Mà nói đúng ra, từ khi đến thế giới này, chị ấy là người đầu tiên đối xử thật lòng với cô.
Bất kể là ở đâu, có người thật lòng đối đãi luôn là điều khiến người ta ấm lòng.
Nghe vậy, Lưu Duyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng càng thấy thương cô bé này.
Cô cũng không rõ hoàn cảnh của Tả Dữu, chỉ biết cô ấy – giống như mình – là người bình thường.
Nhưng đang ở độ tuổi sinh viên đại học, vậy mà Tả Dữu đã ra ngoài đi làm, lại mấy ngày rồi chẳng thấy liên lạc gì với gia đình.