Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 25.




Sau cuộc gọi căng thẳng với người đại diện, tâm trạng Lăng Tiêu càng thêm tồi tệ.

 

Cậu ta đá mạnh vào bồn hoa ven đường, trong miệng buông ra một câu chửi thầm.

 

May mà khi nhận cuộc gọi cậu đã kịp tránh khỏi ống kính máy quay, nếu không hình ảnh này mà bị chụp lại rồi tung lên mạng thì chắc chắn lại lên hot search nữa cho xem.

 

Lan Thanh Vũ vốn định tiến lại an ủi Lăng Tiêu, nhưng thấy không khí xung quanh cậu quá căng, nên cũng đứng yên từ xa, không dám tới gần.

 

Cô không biết Lăng Tiêu vừa có mâu thuẫn gì với người đại diện, nhưng bầu không khí đầy rạn nứt ấy khiến cô bắt đầu cảnh giác.

 

Việc cô lựa chọn buộc chặt hình ảnh với Lăng Tiêu chỉ vì anh ta là ngôi sao lưu lượng đang được công ty push mạnh.

 

Nhưng nếu Lăng Tiêu và người đại diện cãi vã đến mức này, liệu công ty có còn muốn nâng đỡ anh ta không?

 

Nếu cả người đại diện lẫn công ty đều bỏ mặc Lăng Tiêu, thì mọi công sức cô bỏ ra bấy lâu chẳng phải sẽ uổng phí sao?

 

Không được. Cô phải tìm cách để Lăng Tiêu làm hòa với người đại diện.

 

Tất nhiên, nếu thật sự không còn cách cứu vãn, thì cô đành phải... đổi mục tiêu buộc chặt thôi.

 

Cùng lúc đó, ở nhà ăn, sau khi Lăng Tiêu và Lan Thanh Vũ rời đi, không khí mới trở lại bình thường.

 

Fan của Tả Dữu và vài người qua đường đã chụp xong ảnh, ông chủ cũng vừa bưng đồ ăn ra.

 

Thấy bọn họ chuẩn bị ăn, những người vây xem cũng dần tản đi.

 

Chỉ là, khi nghĩ lại cảnh Lăng Tiêu đối đầu với Tả Dữu vừa rồi, ai nấy đều không nhịn được mà dặn dò cô:

 

“Về sau lên chương trình nhớ cẩn thận với hai người đó nha! Nhìn là biết không phải người tốt, không khéo sau lưng chơi xấu!”

 

“Đúng đó! Giới giải trí loạn lắm, Gấu Trúc tỷ nhớ phải cẩn thận đó nha!”

 

Tả Dữu nghe mà dở khóc dở cười.

 

Mấy fan này vốn chẳng thuộc giới giải trí, hiểu biết về ngành đều đến từ phim ảnh hoặc mấy nguồn khác, nhưng sự quan tâm của họ lại khiến cô thấy thật ấm lòng.

 

“Được rồi được rồi, em biết rồi. Cảm ơn mọi người quan tâm, sau này em sẽ cẩn thận hơn!”

 

“Vậy nhớ ăn cơm ngon nhé! Hy vọng sau này được thấy em đóng phim truyền hình hay điện ảnh, nhất định bọn chị sẽ ủng hộ!”

 

Họ đều nghĩ nếu Tả Dữu mà tham gia đóng phim võ hiệp chắc chắn sẽ cực kỳ hợp, lại còn đẹp, đánh đấm thật, không dùng thế thân như minh tinh bây giờ thì đúng là "bạo hỏa"!

 

Tả Dữu thì không nghĩ xa đến vậy, nhưng Ôn Cảnh Hình nghe thế thì khẽ liếc cô một cái đầy suy nghĩ.

 

Nếu cô thật sự muốn bước chân vào giới giải trí, thì… hắn cũng có một vai diễn rất hợp với cô.

 

Đám người tản đi, Tả Dữu cuối cùng cũng được yên ổn ăn cơm.

 

Nghĩ đến cảnh mình bị vây kín không thể ăn nổi vừa rồi, cô không khỏi cảm khái:

 

“Thì ra làm minh tinh cũng không dễ như tưởng tượng đâu.”

 

Ôn Cảnh Hình cười đáp:

 

“Ngành nào cũng có vất vả riêng mà người ngoài không thấy.”

 

Nhiều người chỉ thấy vẻ ngoài hào nhoáng của nghệ sĩ, chứ không thấy được những vất vả phía sau.

 

Tả Dữu gật gù đồng ý, rồi bỗng tò mò hỏi:

 

“Vậy còn anh? Anh đã thành công như vậy rồi, sao còn muốn làm minh tinh nữa?”

 

Ý tưởng của cô thực ra rất đơn giản.

 

Nếu đã làm người thì không thể không đi làm, vậy thì người như Ôn Cảnh Hình – một đại lão cấp max trong giới giải trí, tiền có, danh tiếng có, cái gì cũng không thiếu – sao còn chưa bắt đầu tận hưởng cuộc sống?

 

Ôn Cảnh Hình khựng lại một giây.

 

Câu hỏi của Tả Dữu rõ ràng không đi theo lẽ thường, khiến anh không biết nên trả lời thế nào.

 

Thấy anh không nói gì, Tả Dữu hơi lúng túng vẫy vẫy tay:

 

“Xin lỗi nhé, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, anh đừng để bụng.”

 

Cô cứ tưởng câu hỏi của mình khiến Ôn Cảnh Hình khó xử.

 

Dù sao thì vừa rồi cô cũng chỉ tò mò nên mới hỏi vậy.

 

Nhưng Ôn Cảnh Hình nhanh chóng lấy lại tinh thần, lắc đầu, dịu dàng giải thích:

 

“Không sao. Có lẽ đa số mọi người cũng sẽ có suy nghĩ giống em.”

 

Ví dụ như đám đạo diễn, nhà sản xuất từng cộng tác với anh đều từng cười hỏi: kiếm tiền nhiều thế rồi, sao còn không nghỉ ngơi đi, còn muốn lăn lộn trong giới này làm gì?

 

Mỗi lần bị hỏi vậy, anh đều chỉ cười cười nói: “Ai lại chê tiền nhiều bao giờ.”

 

Nhưng chỉ có một người – Tống Hỏi, người quản lý lâu năm biết rõ mọi chuyện về anh – mới hiểu lý do thật sự Ôn Cảnh Hình vẫn ở lại giới giải trí.

 

Lý do ấy rất đơn giản:

 

Anh vẫn chưa lấy lại được tất cả những gì thuộc về mình.

 

Anh còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì bên kia, Tả Dữu đã nhanh chóng đổi đề tài.

 

“À mà này, không biết cái vụ Lăng Tiêu bị trừ một trăm tệ vừa nãy, có thể chuyển qua cho tôi được không nhỉ? Hứ hứ, tôi là người bị tổn thương tâm lý bởi sự vu khống của anh ta đấy. Lấy một trăm tệ đó coi như bồi thường thì cũng hợp lý mà ha?”

 

Ôn Cảnh Hình suýt bật cười trước vẻ mặt “vừa đáng thương vừa đúng lý hợp tình” của cô nàng.

 

Nhưng…

 

“Em nói cũng có lý. Người bị oan uổng thì nên được bồi thường.”

 

Nói đoạn, Ôn Cảnh Hình liếc khẽ sang nhân viên chương trình bên cạnh.

 

Nhân viên: “.....”

 

Làm ơn, đại lão, anh không nói thẳng thì tụi tôi cũng biết anh đang muốn gì mà QAQ

 

Cuối cùng, nhân viên đành liên hệ với đạo diễn.

 

Mà đạo diễn thì còn nói được gì nữa?

 

Ôn Cảnh Hình đã mở lời, tất nhiên là phải chuyển khoản cho Tả Dữu thôi.

 

Thế là Tả Dữu lại kiếm thêm được 100 tệ.

 

Cô cầm trong tay "tài sản kếch xù" 300 tệ, phấn khởi như trúng số độc đắc.

 

Tới lúc tính tiền, cô cũng hùng hổ vô cùng.

 

“Anh đừng trả! Bữa này tôi mời!”

 

Nói rồi cô dứt khoát đập tờ 100 tệ “phi nghĩa” vừa kiếm được lên bàn, mặt đầy tự hào kiểu

 

“Chị đây có tiền lắm”.

 

Sau đó chủ quán đến tính tiền và nhắc nhẹ:

 

“Khụ khụ, bữa ăn này tổng cộng 105 tệ nha cô.”

 

Tả Dữu: “........”

 

Cô nàng tròn mắt như kiểu “Ủa, sao lại lố năm tệ?!”

 

Làn đạn trên livestream cười banh nóc:

 

【 Ha ha ha ha, tưởng đâu 100 là đủ rồi, ai ngờ còn thiếu! 】

 

【 Thất bại thảm hại trong pha ‘giả giàu’. Tả Dữu giờ chắc đang khóc trong lòngmha ha ha 】

 

Ngay cả chủ quán cũng bật cười trước phản ứng ngố tàu của cô nàng, hào sảng vẫy tay:

 

“Thôi được rồi, chầu này tôi mời hai người, khỏi trả gì cả!”

 

Thật ra nhờ Ôn Cảnh Hình và Tả Dữu mà tiệm hôm nay đông khách hẳn, doanh thu tăng chóng mặt.

 

Đừng nói mời một bữa, mời hai bữa nữa ông cũng chịu được.

 

 

Nhưng Tả Dữu là người có nguyên tắc.

 

Cô đã nói là mời thì phải mời cho bằng được.

 

Thế là, dù đau ví, cô vẫn rút thêm 100 tệ nữa, tỏ ra hào phóng đưa 200 tệ cho chủ quán.

 

“Không cần đâu, chỉ là một bữa cơm thôi mà, tôi trả nổi!”

 

Chủ quán còn định từ chối, nhưng Tả Dữu liền nghiêm mặt hỏi:

 

“Chủ quán, anh coi thường tôi à? Tôi giàu lắm đấy!”

 

Nếu không phải chương trình cấm dùng điện thoại, chắc cô đã móc tài khoản ngân hàng ra hù chết ông rồi.

 

Chủ quán cạn lời.

 

Cầm 300 tệ của cô cũng hơi ngại, nhưng mà... thôi vậy.

 

Cuối cùng, cả hai bên nhượng bộ, chủ quán xóa phần lẻ và chỉ nhận đúng 100 tệ.

 

Mới vừa đoạt lại được 100 tệ từ Lăng Tiêu, quay đi quay lại lại bay màu.

 

Nhưng Tả Dữu cũng chỉ đau lòng một chút xíu thôi, vì thật ra đồ ăn của quán này ngon quá trời, ăn xong cảm giác siêu mãn nguyện!

 

Ôn Cảnh Hình thì lần đầu tiên được con gái mời ăn, cảm giác có hơi kỳ lạ.

 

Nhưng mà, nghĩ tới lúc nãy Tả Dữu vung tay "ném" tờ 100 tệ đầy dũng khí, thì kiểu “ăn bám” như thế này... cũng đâu tệ lắm?

 

Hiện giờ hai người còn dư mỗi người 200 tệ.

 

Theo lý thì đủ để làm nhiệm vụ chiều, nhưng Tả Dữu thấy vẫn còn sớm, và để có thể ăn càng ngon, ở lại càng lâu, cô quyết định tiếp tục đi kiếm tiền.

 

Ôn Cảnh Hình không có ý kiến gì, ngược lại còn tò mò không biết cô nàng sẽ mang đến cho mình bất ngờ gì nữa.

 

Thế là hai người tiếp tục lang thang trên phố.

 

Nhưng trưa nắng gắt, Tả Dữu đi được một đoạn đã bắt đầu chịu không nổi.

 

Mắt cô dán vào tiệm đồ uống lạnh gần đó, nước mắt hâm mộ như sắp trào ra khóe miệng.

 

Ôn Cảnh Hình nén cười, cố tình hỏi:

 

“Sao vậy, đi không nổi nữa à?”

 

Tả Dữu chẳng rời mắt khỏi tủ kính.

 

Kem.

 

Thứ đồ ăn thần thánh mà cô chỉ từng thấy trên phim tài liệu!

 

Nhưng bây giờ chẳng phải họ đang đi tìm việc sao?

 

Nếu cô nói mình muốn ăn kem, liệu Ôn Cảnh Hình có thất vọng không?

 

Cô rối rắm tới mức nhăn cả mặt mày.

 

Ôn Cảnh Hình chỉ biết thở dài trong lòng, đành mở miệng trước:

 

“Nắng quá, vào trong tiệm nghỉ mát một lát đi.”

 

Tả Dữu trong lòng hí hửng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ ngại ngùng:

 

“Vậy... cũng được, vào xem thử cũng không sao.”

 

Hai người bước vào tiệm.

 

【 Xong rồi, tôi thực sự cảm thấy Ôn thần đối với Tả Dữu dịu dàng quá mức! Mắt tôi có vấn đề hay gì chứ tôi thấy hai người họ có gì đó rất... ngọt ấy aaa! 】

 

【 Tui hiểu bạn mà tỷ muội! Chính là cái kiểu nam chính kiệm lời lạnh lùng x bà nữ chính ngơ ngơ mà đáng yêu, y hệt tiểu thuyết luôn! 】

 

【 Gì vậy, mới đầu tôi còn bảo không ship Ôn – Dữu, giờ thì xin lỗi nha, thật sự quá thơm!!! 】

 

【 So với cặp Lăng Tiêu – Lan Thanh Vũ, tui thấy Ôn – Dữu mới là kiểu chân thật tự nhiên, không màu mè mà lại cực đáng yêu. 】

 

【 Hy vọng Tả Dữu đừng tái phát ‘bệnh yêu đương’ nữa, như bây giờ thật sự dễ thương ghê. 】

 

Tả Dữu – người không đọc được bình luận – vừa bước vào đã bị ánh sáng chói lọi từ tủ đồ uống và bánh ngọt làm cho choáng ngợp.

 

Toàn bộ những món chỉ từng thấy qua màn ảnh giờ đang lấp lánh ngay trước mắt cô.

 

Lý trí của cô lập tức bay sạch.

 

Cô rút hết tiền còn lại trong tay, vung mạnh:

 

“Tôi lấy cái này, cái này, cái này với cái kia! Mỗi thứ một phần nha!!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận