Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 31.




Anh chỉ có thể hạ lệnh:

 

“Nói trước, nếu còn để chuyện tương tự xảy ra lần nữa – em khỏi mơ được lên sóng tiếp!”

 

“Còn nữa, mai ba mẹ về nước. Em tự đi mà giải thích mọi chuyện với họ.”

 

Nói xong anh dập máy.

 

Tả Dữu: “…”

 

Hai ông anh giống nhau y chang, cứ giận là tắt máy ngang.

 

Vừa định đặt điện thoại xuống, nó lại đổ chuông. Là “Anh hai”.

 

“Hồi nãy em bận máy, gọi với ai đó?”

 

Tả Dữu kể lại chuyện bị anh cả giáo huấn.

 

Cô tưởng anh hai hiền lành sẽ an ủi mình.

 

Ai ngờ lần này anh hai cũng cùng phe với anh cả.

 

“Chuyện này quá nguy hiểm. Em là bảo bối duy nhất của nhà mình. Nếu xảy ra chuyện, em nghĩ tụi anh chịu nổi sao?”

 

Tả Dữu đành chịu:

 

“Rồi rồi, em nghe lời mà…”

 

“Mai anh đến đón em. Nhân tiện đưa em đi kiểm tra sức khỏe luôn.”

 

“Biết rồi mà… À nhớ lái xe lớn nhé! Em mua nhiều đồ lắm, không mang hết được đâu!”

 

Anh hai bật cười:

 

“Được rồi, anh hiểu tính em mà. Anh sẽ mang xe tải loại to nhất đến.”

 

Cúp máy xong, Tả Dữu mới yên tâm đi ngủ.

 

Vạn sự đã có anh hai lo!

 

Hôm sau, theo kế hoạch, tổ chương trình cho phép các khách mời nghỉ 2 ngày, rồi mới tập hợp lại để quay tiếp.

 

Buổi sáng, mọi người lục đục kéo vali xuống nhà chờ xe đón.

 

Chỉ riêng Tả Dữu là tay không.

 

Lưu Duyệt thấy thế, tưởng cô quên thu dọn:

 

“Tả Dữu, cậu không thu dọn hành lý à? Cần mình giúp không?”

 

Dù sao hôm qua cô cũng nhận được món trang sức Tả Dữu tặng, nên rất áy náy, muốn giúp lại chút gì đó.

 

Tả Dữu lắc đầu, mặt mày rạng rỡ:

 

“Không cần đâu! Anh hai mình tới giúp rồi!”

 

Lưu Duyệt gật đầu, nhưng vẫn âm thầm chuẩn bị giúp cô dọn phụ nếu cần.

 

Vừa ăn sáng xong, đạo diễn còn chưa kịp công bố lịch quay tuần sau thì ngoài biệt thự bỗng vang lên tiếng động cơ rất lớn.

 

Tiếng xe dừng lại dõng dạc — nghe là biết đại gia xuất hiện.

 

Một lát sau, chuông cửa vang lên. Nhân viên ra mở, liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi, mặc sơ mi trắng, nở nụ cười dịu dàng, đứng trước cửa.

 

Phía sau anh ta là một chiếc xe tải cỡ lớn sơn đen.

 

Anh lễ phép nói:

 

“Chào mọi người. Tôi đến đón em gái tôi – Tả Dữu – về nhà.”

 

 

Trong phòng, mọi người hai mặt nhìn nhau – không ai biết Tả Dục Lẫm là ai.

 

Chỉ có một mình Tả Dữu là vui mừng chạy tới, gọi to:

 

“Anh hai!”

 

Tả Dục Lẫm thấy em gái chạy lại, dịu dàng xoa đầu cô, hỏi:

 

“Đồ đạc thu xếp xong chưa? Khi nào đi được?”

 

Nhìn gương mặt anh hai trước mắt – giống y như đúc với người anh mà cô từng thân thiết trong thế giới cũ – Tả Dữu vui đến suýt khóc.

 

Cô từng nghĩ, sau khi xuyên sách rồi thì sẽ không còn cơ hội gặp lại người thân nữa…

 

Hít hít mũi, cô không kìm được làm nũng như xưa:

 

“Vẫn chưa thu xếp xong... Anh hai giúp em đi mà.”

 

Tả Dục Lẫm bất lực thở dài – em gái thế này, không cưng thì biết làm sao?

 

“Được rồi, để anh hỏi đạo diễn xem có được lên giúp không đã.”

 

Tả Dữu lập tức chạy đi hỏi.

 

Đạo diễn thì lần đầu tiên thấy có khách mời gọi người nhà đến giúp dọn hành lý cuối kỳ quay, đúng là hiếm thấy.

 

Nhưng do chương trình cũng sắp hết, người nhà đến phụ một chút cũng không vấn đề gì.

 

Hắn chỉ nói:

 

“Có thể, đợi lát nữa bọn tôi quay xong đoạn cuối là được.”

 

Tả Dục Lẫm gật đầu tỏ ý hiểu, đứng sang một bên không làm gián đoạn đoàn quay, còn dịu dàng nhắc Tả Dữu:

 

“Mau quay nốt phần cuối, rồi anh lên phụ em dọn.”

 

【Haha buồn cười quá, cảm giác này giống y hồi tiểu học dẫn ba mẹ đi họp phụ huynh.】

 

【Đúng á, hồi mình ở nội trú, ba mẹ lên cũng kiểu vậy luôn, dịu dàng mà buồn cười.】

 

【Mọi người ơi cho hỏi, có ai nghiện gương mặt ca ca nhà người ta giống tui không? Vừa đẹp trai, vừa dịu dàng, mê chữ ê kéo dài luôn!】

 

【Thật sự đó, Tả Dữu mà là em gái tui, tui cũng muốn cưng như vậy á. Sờ đầu sát, dịu dàng đến tan chảy, huhu cho tui một ông anh như vậy đi trời!】

 

【Mà mấy chế nói thiệt đi, ông ca này điều kiện có vẻ không ổn lắm ha? Tới đón em gái mà lái xe tải. Dù gì cũng nên lái tạm cái Santara chứ? Xe tải thấy hơi... mất mặt á?】

 

【Cười chết, Santara? Bà đi mua mười chiếc Santara còn không đổi nổi cái xe tải kia nha. Kiến thức hạn hẹp thì thôi, đừng lên mạng bốc phốt bậy, quê lắm!】

 

Một câu "Santara" khiến không ít người mới chợt nhận ra – chẳng lẽ chiếc xe tải kia rất đặc biệt?

 

Bên kia, đạo diễn nhanh chóng công bố địa điểm quay tiếp theo và thời gian tập trung, sau đó tuyên bố khách mời có thể rời đi, nhân viên bắt đầu tắt camera, ngừng livestream.

 

Đợt ghi hình này chính thức kết thúc.

 

Tả Dữu vừa nghe vậy, lập tức kéo tay anh hai lên lầu.

 

Nhưng vừa đi được mấy bước, Tả Dục Lẫm lại nhìn thấy Ôn Cảnh Hinh đứng bên, liền khựng lại, gật đầu chào.

 

Ôn Cảnh Hinh cũng mỉm cười đáp lễ:

 

“Chào bác sĩ Tả.”

 

Tả Dục Lẫm thoáng nhìn trạng thái của anh ta, hơi bất ngờ:

 

“Hồi trước người đại diện của cậu còn gọi tôi bảo cậu gầy trơ xương, nhìn hiện giờ thì gần đây ăn uống không tệ nhỉ?”

 

Ôn Cảnh Hinh theo phản xạ nhìn Tả Dữu một cái, cười đầy ẩn ý:

 

“Gần đây... nhờ có lý do đặc biệt nên đúng là ăn ngon miệng hơn hẳn.”

 

Có người mukbang đồ ăn ngon lành bên cạnh, món gì ăn cũng thấy ngon.

 

Tả Dục Lẫm gật đầu:

 

“Được rồi, người đại diện của cậu đã hẹn lịch, ngày mai nhớ đến chỗ tôi kiểm tra kỹ lưỡng lại.”

 

“Vâng, cảm ơn bác sĩ Tả.”

 

Dứt lời, anh đi lên lầu cùng Tả Dữu.

 

Lên lầu rồi, Tả Dữu tò mò hỏi:

 

“Anh hai quen Ôn Cảnh Hinh à?”

 

“Ừ, là bệnh nhân của anh.”

 

Bệnh nhân?

 

Tả Dữu sửng sốt nhìn Ôn Cảnh Hinh một cái.

 

Ở chung thời gian qua, cô đâu thấy anh ấy có gì bất ổn trong ăn uống đâu?

 

Ba bữa đúng giờ, ăn uống ngon lành, thậm chí còn hay giành ăn vặt với cô nữa là khác.

 

Thấy em gái cứ nhìn sang bên kia, Tả Dục Lẫm khẽ ho một tiếng, khéo léo đưa tay che tầm mắt.

 

Em gái còn nhỏ, không nên cứ nhìn mấy gã con trai khác như thế.

 

“Đi dọn đồ đi, về sớm một chút, trong nhà còn có bất ngờ cho em đó.”

 

Vừa nghe đến hai chữ “bất ngờ”, Tả Dữu lập tức quên Ôn Cảnh Hinh luôn, hớn hở kéo tay anh chạy thẳng lên lầu:

 

“Đi thôi đi thôi!”

 

Ôn Cảnh Hinh vốn định gọi Tả Dữu lại nói mấy câu, mà thấy cô vô tư như vậy thì chỉ đành bất lực lắc đầu.

 

Đúng lúc đó, người đại diện của anh đến nhắc phải xuất phát.

 

Anh gật đầu rồi rời đi.

 

Trên lầu, Tả Dục Lẫm vừa nhìn vào phòng đã thấy một đống hành lý chưa thu xếp, còn mấy hộp đóng gói nguyên si chưa đụng tới.

 

Anh nhìn cảnh đó mà mặt tỉnh bơ – kiểu gì cũng đoán trước rồi.

 

Thậm chí còn hỏi thêm:

 

“Còn nữa không?”

 

Tả Dữu lắc đầu cười trừ, giơ tay tạo dáng cổ vũ:

 

“Cố lên anh hai, vất vả cho anh hai rồi!”

 

Tả Dục Lẫm bất lực thở dài, bảo cô đứng một bên đừng quấy rầy, rồi tự tay dọn hết đồ xuống xe.

 

Cũng may tuy nhìn mảnh khảnh, nhưng anh tập gym nhiều năm nên thể lực rất tốt, mấy lượt là mang xong đống đồ xuống xe tải.

 

Tả Dữu thì đứng bên cạnh ngoan ngoãn bưng nước, thấy anh khát là đưa ngay, còn lại chẳng quấy rầy chút nào – hoàn toàn là chuẩn em gái mẫu mực.

 

Bên phòng bên cạnh, Hoắc Uyển Uyển cũng đang thu dọn hành lý.

 

Nhưng cô thì đâu may mắn như Tả Dữu.

 

Tuy có trợ lý giúp, nhưng vì sợ bị nói là “chảnh” hay “bắt nạt trợ lý”, cô cũng phải cố gắng làm cùng, không dám lười.

 

Cuối cùng, khi cô và trợ lý dọn xong xuống lầu thì đúng lúc thấy Tả Dữu đang đứng cạnh một người đàn ông đẹp trai, vóc dáng cao ráo – chính là anh trai cô ta.

 

Hoắc Uyển Uyển nhìn Tả Dữu thần thái rạng rỡ, ngẩng cao đầu cõng balo nhẹ tênh – trong khi bản thân thì mệt rã rời, cả người rã rời, trong lòng tức nghẹn.

 

Có gì ghê gớm đâu chứ! Chỉ là có ông anh trai thôi mà, khoe cái gì mà khoe?

 

Nếu anh ta là người nổi tiếng thì thôi đi – đằng này chỉ là... một người lái xe tải?

 

Cái xe kia trông chẳng khác gì xe chở cát trên công trường cả!

 

Hoắc Uyển Uyển đảo mắt, quay sang trợ lý, đột nhiên châm chọc:

 

“Có người á, đem xe công trường chạy đi làm việc riêng, thiệt là thiếu đạo đức nghề nghiệp. Tiểu Lệ, sau này gặp mấy loại đàn ông vừa nghèo vừa vô dụng như vậy, em nhớ tránh xa ra nha! Đẹp trai mà nghèo, cũng đừng để bị lừa!”

 

Trợ lý Tiểu Lệ lập tức gật đầu hùa theo:

 

“Chị Uyển Uyển nói đúng! Mấy người còn đi lái xe công trường chắc chắn là không có học thức, không bằng cấp, nghèo rớt mồng tơi – em tuyệt đối không thèm lấy loại đó đâu!”

 

Tả Dục Lẫm vừa đóng cửa thùng xe, nghe hết đoạn hội thoại châm biếm kia – làm gì mà không hiểu hai người đang đá xéo mình?

 

Nhưng mà…

 

Nghèo? Vô dụng? Không bằng cấp? Lái xe chở bùn?

 

Tả Dục Lẫm nhìn chiếc xe tải mình vừa lái đến, đột nhiên không nhịn được – bật cười thành tiếng.

 

Hoắc Uyển Uyển và trợ lý đều sửng sốt:

 

Hắn... còn dám cười?

 

Tả Dục Lẫm thấy hai người quay lại nhìn, liền lấy tay che miệng, ôn hòa nói một câu:

 

“Xin lỗi, tôi... không nhịn được.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận