Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 40.




Tả Dục Kiệt nghe vậy cũng chỉ “ừ” một tiếng, rồi thuận miệng bảo:

 

— Vậy thì em nhớ tự lo cho mình nhé.

 

Nói xong, anh liền kéo tay Tả Dữu đi về phía bãi đậu xe.

 

Sau lưng, Tiêu Nhã Tình nhìn theo bóng hai người họ rời đi, đến khi không còn thấy nữa mới xoay người bước đi.

 

Tả Dữu vừa ngồi vào xe đã quay đầu nhìn lại phía sau, thấy Tiêu Nhã Tình lúc này mới rời đi, cô khẽ tặc lưỡi cảm thán:

 

Xác nhận rồi, cô nàng này chắc chắn là fan cứng của anh ba mình.

 

— Em tặc tặc cái gì thế? Không lo ăn uống đàng hoàng à?

 

Tả Dục Kiệt vừa xoay vô lăng vừa châm chọc cô em gái.

 

Tả Dữu lười đôi co với tên đầu đất này, chỉ sâu xa buông một câu:

 

— Đúng là người ngốc có số hưởng.

 

— Gì cơ? Ý em là đang chửi anh ngu hả? Đợi về nhà anh méc ba mẹ!

 

Tả Dữu trợn trắng mắt:

 

— Trẻ con.

 

Hai anh em cứ thế cãi nhau chí chóe trên đường về nhà.

 

 

Về đến nơi, Tả Dữu hào hứng kể với ba mẹ việc mình thử vai thành công.

 

Ba Tả và mẹ Tả nghe xong cũng mừng rỡ không kém.

 

Ba cười ha hả:

 

— Ba biết ngay con gái ba thể nào cũng làm nên chuyện. Thấy chưa, vai đó nhẹ nhàng là vào tay luôn rồi còn gì!

 

Mẹ Tả thì sờ sờ mặt mình, mặt mày đầy tự hào:

 

— Thấy chưa, đúng là được thừa hưởng gương mặt đẹp của mẹ. Ai mà không chọn con thì chắc chắn là có vấn đề về mắt!

 

Tả Dữu nhào vào nịnh nọt ba mẹ liên tục, hai ông bà được con gái nói ngọt mà cười suốt không dứt.

 

Bên cạnh, Tả Dục Kiệt thấy chẳng ai thèm để ý đến mình, lại càng nghi ngờ mình không phải con ruột, chắc là được nhặt ngoài thùng rác về.

 

Nghĩ vậy anh lặng lẽ lên phòng ngủ sớm.

 

Không lâu sau, anh hai Tả Dục Lẫm cũng về tới.

 

Ba mẹ thấy anh về sớm bất ngờ thì không giấu nổi ngạc nhiên:

 

— Sao hôm nay con tan làm sớm vậy?

 

Bình thường giờ này anh vẫn còn ở bệnh viện, có hôm đến tận 11-12 giờ đêm mới về.

 

Tả Dục Lẫm mỉm cười:

 

— Chắc là hôm nay bệnh nhân ít nên mọi việc trôi chảy hơn.

 

Ba Tả lập tức nghiêm mặt hỏi:

 

— Bệnh nhân hôm nay, vẫn là Ôn Cảnh Hinh?

 

Tả Dục Lẫm gật đầu:

 

— Vâng, là cậu ấy.

 

Do chương trình gameshow nghỉ vài ngày nên Ôn Cảnh Hinh mới tranh thủ được thời gian đi trị liệu.

 

Anh hai liền sắp lịch mấy hôm nay dành riêng cho cậu ấy.

 

Nhưng dù Ôn Cảnh Hinh rất hợp tác, thì vẫn khiến Tả Dục Lẫm phải đau đầu — vì cậu ấy bị đau dạ dày nặng, rất kén ăn, thậm chí cả thuốc bổ cũng khó nuốt nổi.

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh hai bất giác liếc sang Tả Dữu đang ngồi xem TV trên sofa.

 

— Bưởi Bưởi, em giúp anh chuyện này được không?

 

Tả Dữu rời mắt khỏi TV, mơ màng hỏi:

 

— Gì thế anh hai?

 

Anh hai vẫy cô lại gần, đưa cho cô một cuốn tạp chí hiếm có có bài phỏng vấn thần tượng nổi tiếng.

 

Tả Dữu lập tức mắt sáng rỡ, đang định hỏi thì anh hai nói tiếp:

 

— Em với Ôn Cảnh Hinh còn quay ba tập nữa đúng không? Anh muốn nhờ em giúp anh để ý nhắc cậu ấy uống thuốc trong lần quay tiếp theo.

 

Tả Dữu lúc này chỉ chăm chăm nhìn vào tờ tạp chí nên gật đầu lia lịa, căn bản không nghe rõ nội dung nhờ vả là gì.

 

Dù sao thì, dù có bắt leo núi hay lặn biển, chỉ cần là anh hai nhờ, cô đều đồng ý hết!

 

— Không thành vấn đề! Để em lo!

 

Anh hai thở phào nhẹ nhõm.

 

Tuy chưa chắc Tả Dữu giúp được việc thật, nhưng dù sao cũng là người quen, có khi Ôn Cảnh Hinh sẽ dễ hợp tác hơn.

 

Chuyện coi như xong, Tả Dữu hào hứng đi chuẩn bị hành lý.

 

Tối đó, trong cuốn sổ tay tiện lợi của mình, cô còn cẩn thận ghi chú một dòng:

 

“Nhớ nhắc Ôn Cảnh Hinh uống thuốc!”

 

Sáng hôm sau, Tả Dữu lên đường đi quay chương trình.

 

Lần này, ngoài anh cả vì bận công việc không đi được, thì cả nhà đều tiễn cô ra sân bay.

 

Đến khi cô qua cửa an ninh rồi, mọi người mới yên tâm rời đi.

 

Địa điểm quay lần này là một thị trấn nhỏ nằm giữa vùng núi, phong cảnh hữu tình, cực kỳ nổi tiếng với khách du lịch.

 

Vừa xuống sân bay, Tả Dữu đã thấy một người giơ bảng tên cô đứng đợi ở cổng ra.

 

Cô tưởng là nhân viên tổ chương trình nên đi thẳng tới.

 

Ai ngờ vừa lại gần, người đó nhìn cô như hóa đá, lắp bắp:

 

— Tả… Tả Dữu? Là Tả Dữu thật sao?

 

Tả Dữu gật đầu:

 

— Vâng, là tôi. Không đi à?

 

Cô còn đang định hỏi xe của tổ quay phim đỗ ở đâu thì bất ngờ có một bàn tay kéo mạnh cô lại.

 

Tả Dữu giật mình định phản ứng, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt lấp ló dưới vành nón kia, cô lập tức nhận ra người đó.

 

— Ôn Cảnh Hinh?! Sao anh lại ở đây?

 

Lúc này Ôn Cảnh Hinh đội mũ rộng vành, đeo khẩu trang che kín mặt, nếu không phải Tả Dữu có khả năng “nhận dạng thần tượng cực mạnh” thì chắc cũng nhận không ra.

 

Anh khẽ nói, giọng hơi nghẹt qua lớp khẩu trang:

 

— Đi với tôi đi, tổ chương trình nhờ tôi tiện đường đón em.

 

— Hả? Vậy còn người kia...? — Tả Dữu quay sang nhìn người đàn ông đang giơ bảng tên cô.

 

Ánh mắt Ôn Cảnh Hinh sắc lạnh nhìn sang người đó.

 

Người đàn ông kia tuy không nhận ra anh là ai, nhưng bị ánh mắt ấy chiếu tới cũng sợ xanh mặt, lùi mấy bước.

 

— Tôi… tôi không làm gì cả, tôi chỉ là… chỉ muốn gặp cô một chút thôi! Tả Dữu, tôi thật sự là fan của cô mà!

 

Fan?

 

Tả Dữu lúc này mới ngộ ra: hóa ra là fan ruột đến sân bay đón thần tượng!

 

Cô vốn rất dễ thương với fan, đang định mỉm cười nói vài câu thì Ôn Cảnh Hinh siết chặt tay kéo cô về phía mình.

 

Tả Dữu không kịp phản ứng, cả người đổ nhào vào ngực anh.

 

Ôn Cảnh Hinh thoáng khựng lại, sau đó lập tức lùi nửa bước, buông tay ra, nghiêm giọng:

 

— Em đối với người tự nhận là fan đều không cảnh giác như vậy à? Làm sao cậu ta biết được lịch trình chuyến bay của em, em có biết không?

 

Tả Dữu đang định đáp là “vì fan yêu quý em mà”, nhưng nghe đến đây thì sững người.

 

Cô nhanh chóng nghiêm mặt nhìn người đàn ông kia:

 

— Đúng rồi, sao anh biết được thông tin chuyến bay của tôi?

 

Anh ta cuống cuồng đáp:

 

— Tôi… tôi trả tiền mua từ một tay cò vé… tôi không có ý gì xấu, chỉ muốn nhìn cô một cái thôi! Tả Dữu, tôi thật sự thích cô mà!

 

Đám đầu cơ vé không đơn giản chỉ bán vé đâu, tụi nó còn làm nhiều trò mờ ám khác.

 

Ví dụ như bán địa chỉ nhà của idol hoặc hot streamer, cả thông tin chuyến bay nữa.

 

Chỉ cần tụi nó nghe được cái gì là lôi ra bán hết.

 

Nghe có người âm thầm điều tra thông tin riêng tư của mình, mặt Tả Dữu lập tức lạnh hẳn xuống.

 

Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua người con trai đang nắm chặt chiếc túi hàng hiệu có ghi tên cô, cuối cùng vẫn không làm gì, chỉ nghiêm túc nói:

 

“Mình không thích kiểu này, cũng không thích ai can thiệp vào cuộc sống riêng. Hy vọng cậu đừng làm mấy chuyện thế này nữa.”

 

Nói xong, Tả Dữu kéo hành lý, gọi Ôn Cảnh Hinh rời đi.

 

Ôn Cảnh Hinh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, “Ừ”, rồi dắt theo cô ra bãi đậu xe.

 

Trên đường đi, anh nhận ra tâm trạng Tả Dữu bị chuyện lúc nãy ảnh hưởng không nhẹ, cả người rầu rĩ thấy rõ.

 

Lúc lên xe, người quản lý – Tống Hỏi – đã ngồi sẵn.

 

Thấy Tả Dữu vừa bước lên, suýt nữa anh ta buột miệng gọi “Công chúa nhỏ”, may mà Ôn Cảnh Hinh kịp trừng mắt cảnh cáo nên dừng lại đúng lúc.

 

“Hehe, chào Tả tiểu thư, lâu rồi không gặp ha.”

 

Tả Dữu uể oải chào lại một câu, sau đó ngồi vào ghế sau, trầm ngâm như đang suy nghĩ cuộc đời.

 

Tống Hỏi nghi hoặc liếc nhìn Ôn Cảnh Hinh, nhỏ giọng hỏi:

 

“Anh lại làm gì công chúa nhỏ nhà tôi rồi? Lỡ ba ông anh nhà cổ mà chạy tới tính sổ thì anh chết chắc đó!”

 

Ôn Cảnh Hinh liếc anh ta một cái, lười phản ứng với câu hỏi ngớ ngẩn đó.

 

Tống Hỏi hiểu tính nghệ sĩ nhà mình, biết chắc anh không bao giờ cố ý bắt nạt mấy bé gái.

 

Nhưng không khí trong xe giờ nặng nề quá, anh chỉ đùa tí mà cũng chẳng ai hưởng ứng.

 

Làm người quản lý, đúng là nghề mệt mỏi nhất thế giới.

 

“Đừng làm phiền cô ấy, để cô ấy tự suy nghĩ lại đi.” – Ôn Cảnh Hinh dặn một câu rồi cũng lên xe.

 

Rõ ràng ghế sau, bên phải là chỗ ngồi quen thuộc của Ôn Cảnh Hinh, vậy mà hôm nay anh lại bỏ chỗ đó, lên ngồi ghế trước chung với Tống Hỏi?

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?

 

Tống Hỏi nghĩ hoài không ra, đành nhủ: “Kệ đi, lát nữa hỏi tiếp vậy.”

 

Sau khi mọi người ổn định chỗ, tài xế bắt đầu lái xe.

 

Do địa điểm quay nằm ở vùng quê, từ sân bay chạy xe mất gần hai tiếng.

 

Ba người vừa lên xe đã im lặng, chẳng ai nói gì, nên chỉ một lúc sau, Tống Hỏi đã gật gù ngủ mất tiêu.

 

Ôn Cảnh Hinh liếc nhìn qua, xác nhận Tống Hỏi ngủ thật, rồi bất ngờ mở miệng:

 

“Sau này, nếu còn gặp tình huống như hôm nay, em biết phải làm gì rồi chứ?”

 

Trong không gian yên tĩnh của xe, giọng nói của anh vang lên khiến Tả Dữu ngẩn người hai giây mới phản ứng kịp.

 

Hiểu ra Ôn Cảnh Hinh đang nói với mình, Tả Dữu cúi đầu, nhỏ giọng đáp:

 

“Biết rồi.”

 

Bình thường thì cô ngang bướng thật đấy, nhưng một khi đã nhận ra mình sai, cô luôn sẵn sàng thừa nhận và sửa đổi.

 

Đó là thói quen tốt mà cô vẫn giữ từ trước đến giờ.

 

Giọng nói nhỏ nhẹ ấy còn mang theo chút ấm ức không diễn tả được, nghe xong khiến Ôn Cảnh Hinh cũng thấy hơi áy náy.

 

Anh chợt cảm thấy có khi mình quản hơi nhiều thật.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận