Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 42.




Tả Dữu theo phản xạ chọn phòng gần nhà ăn nhất bên phải, lý do: gần đồ ăn, ăn nhanh hơn!

 

Nhưng vừa mới tới cửa phòng thì thấy bên trong có một chiếc vali đặt dưới đất.

 

Lập tức hiểu ra có người chiếm phòng trước rồi, Tả Dữu bước lùi ra sau, miệng xin lỗi:

 

“Xin lỗi nha, tôi không biết trong này có người rồi.”

 

Từ bóng tối trong phòng bước ra một người — nở nụ cười dịu dàng nhìn Tả Dữu:

 

“Không sao đâu.”

 

Là Lan Thanh Vũ.

 

Tả Dữu gật đầu chào lại, nhưng thực lòng chẳng muốn nhìn cái nụ cười giả tạo kia chút nào, quay lưng định đi tìm phòng khác.

 

Nhưng Lan Thanh Vũ lại đột ngột gọi cô lại…

 

“Tả Dữu, chờ đã!”

 

Tả Dữu sững người, ánh mắt khó hiểu nhìn cô ta.

 

Giữa cô và Lan Thanh Vũ cũng chẳng thân thiết đến mức có chuyện gì để nói riêng cả.

 

Nhưng Lan Thanh Vũ lại chẳng thèm để ý ánh mắt cảnh cáo của cô, đi tới với gương mặt đầy áy náy.

 

“Kỳ trước tụi mình hiểu lầm nhau nhiều quá. Bây giờ chương trình quay kỳ mới rồi, hay là mình bắt tay giảng hòa, làm lại từ đầu được không?”

 

Khi nói câu đó, ánh mắt Lan Thanh Vũ rất khéo léo liếc về phía chiếc camera đặt trong phòng.

 

Góc máy kia vừa đúng có thể bắt trọn biểu cảm của Tả Dữu.

 

Vì có máy quay ở đó, Lan Thanh Vũ chắc mẩm Tả Dữu sẽ không dám từ chối lời đề nghị làm hòa của cô ta.

 

Bằng không, dân mạng sẽ chửi cô xối xả cho xem.

 

Chửi vì chuyện gì ư?

 

Đương nhiên là vì Tả Dữu nhỏ nhen, dễ nổi cáu, khó ưa.

 

Mặc dù hiện tại hình ảnh của Tả Dữu trên mạng đã đỡ hơn trước, nhưng nếu bây giờ cô vẫn còn kiêu căng kiểu đó, chắc chắn sẽ lại bị ghét bỏ.

 

Vì thế, ngay sau khi nói xong lời kia, Lan Thanh Vũ chỉ còn chờ Tả Dữu gật đầu miễn cưỡng đồng ý.

 

Nhưng cô ta không ngờ là Tả Dữu nghe xong thì lại nhìn cô ta như đang nghe chuyện nực cười lắm, ánh mắt kiểu: “Cô đang đùa tôi đấy à?”

 

Lan Thanh Vũ đứng hình.

 

Ngay sau đó, Tả Dữu bật cười nhẹ, rồi mở miệng.

 

“Lan Thanh Vũ, cô quên tôi đã từng nói gì với cô à? Giữa chúng ta chỉ là nước sông không phạm nước giếng, miễn cưỡng cùng xuất hiện trong một chương trình thôi, cô lại còn muốn hòa giải gì nữa? Cô muốn hóa giải là chuyện của cô, tôi thì không có hứng.”

 

Tả Dữu hoàn toàn không để tâm tới cái camera trong phòng.

 

“Dù sao nếu cô không chọc vào tôi, tôi cũng chẳng rảnh dây dưa với cô. Nhưng nếu cô lại giở cái giọng trịch thượng, tỏ vẻ thân thiết giả tạo để khiến tôi ghê tởm thì… tôi cũng không chắc đôi tay này có còn nhịn được không nữa.”

 

Vừa nói, Tả Dữu vừa nhấc hành lý lên, cố tình cho Lan Thanh Vũ thấy rõ sức lực của mình.

 

Muốn dùng một câu "chỉ là hiểu lầm" để xóa sạch mọi chuyện cũ à?

 

Nằm mơ!

 

Lan Thanh Vũ thấy cô nhẹ nhàng nhấc bổng vali, mặt biến sắc, theo phản xạ lùi lại một bước.

 

Có một khoảnh khắc cô ta thật sự sợ Tả Dữu sẽ ném luôn vali vào mặt mình.

 

Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Lan Thanh Vũ, Tả Dữu hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

 

Loại người như cô ta mà cũng dám mò tới kiếm chuyện với mình?

 

Thật đúng là tìm đường chết!

 

Cuối cùng, Lan Thanh Vũ chỉ có thể đứng ngây ra tại chỗ, bất lực nhìn bóng Tả Dữu rời đi.

 

Cửa căn phòng kế bên bật mở, nghe thấy tiếng động, Lăng Tiêu vội chạy tới.

 

Thấy sắc mặt Lan Thanh Vũ hơi tái, anh ta không khỏi lo lắng hỏi: “Thanh Vũ, em sao vậy, có chuyện gì à?”

 

Lan Thanh Vũ lắc đầu, gượng cười: “Không sao đâu, chỉ là... vừa rồi em định nói vài câu với Tả Dữu, không ngờ cô ấy lại...”

 

Câu sau còn chưa kịp nói, Lăng Tiêu đã cau có ngắt lời.

 

“Tả Dữu thế nào em còn không rõ à? Sau này đừng tìm cô ta nữa!”

 

Lời anh ta nói quá kích động, giọng điệu còn có phần áp đặt, khiến Lan Thanh Vũ cau mày khó chịu.

 

Cô cảm thấy Lăng Tiêu càng lúc càng khiến cô không thể chấp nhận nổi.

 

Trước kia, anh ta tuy nóng nảy nhưng vẫn là một nam idol vừa điển trai vừa có dáng vóc.

 

Còn bây giờ…

 

Nhìn Lăng Tiêu cứ quanh quẩn cạnh cô càm ràm, Lan Thanh Vũ thật sự cảm thấy chẳng khác gì mấy gã say rượu ngoài đường.

 

Tuy nhiên cô vẫn khéo léo giấu đi sự khó chịu, gượng cười đồng ý.

 

Thực ra, lúc Lăng Tiêu buột miệng nói câu vừa rồi, anh ta cũng biết mình lỡ lời.

 

Nhưng thấy Lan Thanh Vũ không giận, anh lại tưởng cô vẫn dịu dàng, bao dung như trước.

 

Anh ta liếc về phía camera, hạ giọng nói: “Tối nay chờ anh, có chuyện muốn nói với em.”

 

Nói xong liền quay về phòng mình.

 

Lan Thanh Vũ vốn chẳng muốn đi, nhưng lại sợ nếu không gặp thì bên phía Lăng Tiêu sẽ rầy rà thêm, đành miễn cưỡng đồng ý, định tối trễ chút rồi qua.

 

Còn Lăng Tiêu sau khi về phòng thì bất ngờ lấy khăn trùm lên camera, rồi lôi điện thoại ra, mở lại tin nhắn người quản lý gửi từ đêm qua.

 

Đây là tin nhắn đầu tiên từ phía người đại diện kể từ sau vụ anh ta và công ty xảy ra mâu thuẫn.

 

Trong tin nhắn, người đại diện cảnh cáo anh: phải giữ khoảng cách với Lan Thanh Vũ, và cả những khách mời nữ còn lại cũng không được phép tiếp xúc vượt giới hạn.

 

Cái gọi là "giới hạn an toàn", chính là giới hạn nghiêm ngặt công ty và quản lý đặt ra giữa anh và các khách mời nữ.

 

Họ nhắc nhở anh rằng: anh sống nhờ fan nữ, đã vậy thì phải biết giữ quy củ.

 

Ban đầu, Lăng Tiêu không chịu.

 

Nhưng kỳ nghỉ mấy ngày nay, anh chẳng nhận được lịch trình mới nào từ quản lý, trong khi mấy đồng đội vốn không nổi bằng anh lại liên tục có show.

 

Lúc này anh mới hiểu, công ty và người đại diện không hề đùa.

 

Nếu còn tiếp tục phản kháng, anh sẽ bị cắt hết tài nguyên.

 

Sau một hồi dằn vặt, cuối cùng anh đành đưa ra quyết định đau đớn: sẽ giữ khoảng cách với Lan Thanh Vũ trong chương trình.

 

Chỉ mong tối nay khi anh nói ra chuyện này, cô sẽ không quá buồn.

 

Đạo diễn cũng cảm nhận được bầu không khí có phần ngượng ngùng, liền đằng hắng mấy tiếng rồi cất giọng:

 

“Lăng Tiêu, số tiền hôm thứ Năm… Ừm, là số 0.”

 

Trước đó, Lăng Tiêu trước mặt mọi người nghi ngờ Tả Dữu câu view bằng cách cố tình chụp ảnh cùng người qua đường, nhưng cuối cùng bị “vả mặt” ngược, phải bồi thường danh dự cho Tả Dữu.

 

Vì vậy, số tiền một trăm đồng duy nhất hắn kiếm được cũng đưa luôn cho cô.

 

Nên sau cả một ngày bận rộn, kết quả số tiền hắn giữ lại được là... một cái trứng vịt linh hồn.

 

【 Ngượng quá đi mất, ngón chân tôi muốn tự mình đào cái hố biệt thự để chui xuống cho rồi. 】

 

【 Trời ơi, tôi chỉ ngồi trước màn hình thôi mà cũng cảm thấy không khí tại trường quay căng thẳng ghê gớm. Nhất là Lăng Tiêu. 】

 

【 Nhưng mà… nhìn cũng thấy tội. Ai cũng có tiền, ngay cả Tả Dữu còn có một trăm đồng, mình anh ấy tay trắng. Tổ chương trình công khai “dằn mặt” vậy có quá đáng không? 】

 

【 Mắc cười ghê, lại có người bênh Lăng Tiêu? Xin lỗi nha, không phải anh ta bị trừ tiền vì vu khống Tả Dữu trước sao? Làm sai thì phải chịu. Một đồng cũng không đáng có! 】

 

Lăng Tiêu cúi gằm mặt, cảm giác như mọi ánh mắt xung quanh đều đang đổ dồn lên mình — mà toàn là ánh mắt cười cợt.

 

Thấy vậy, đạo diễn liền chuyển hướng nhanh chóng để kéo sự chú ý của mọi người trở lại:

 

“Chúng ta từng nói rồi, đội có tổng doanh thu cao nhất sẽ nhận được phần thưởng. Và bây giờ, đến lúc trao thưởng rồi!”

 

Vừa dứt lời, nhân viên hậu trường liền đẩy ra một cái thùng giấy siêu to, cao tầm một người. Không ai biết trong đó chứa gì.

 

【 Trông có vẻ bí ẩn đấy, nhưng không hiểu sao tôi lại có linh cảm chẳng lành. 】

 

【 Haha, tôi cũng thế. Cái thùng giấy này trông cứ như đang che giấu bí mật gì đó động trời! 】

 

【 Tổ chương trình đúng là “úp úp mở mở” chuyên nghiệp. Dù gì cũng sẽ bật mí, còn bày đặt gói ghém làm gì không biết. Thôi công bố lẹ đi! 】

 

Có vẻ đạo diễn cũng cảm nhận được sự sốt ruột của khán giả, liền bật mí luôn:

 

“Bất ngờ ở trong này! Như chúng ta đã thông báo ở tập trước, phần thưởng chính là quyền ưu tiên chọn công cụ sinh hoạt!

 

Giờ mời hai khách mời đứng đầu tập trước là Lưu Duyệt và Bạch Dữ An lên chọn công cụ đầu tiên!”

 

Vì hai người họ là tổ đội giành được vị trí cao nhất ở tập trước, nên được ưu tiên chọn trước.

 

Lưu Duyệt và Bạch Dữ An nhìn nhau đầy nghi hoặc, rồi đi lên phía trước.

 

Đứng trước thùng giấy siêu to, khi cả hai còn chưa biết nên làm gì, thùng giấy bất ngờ bung ra!

 

【 Hahaha cười không thở nổi, tổ chương trình này đúng là hết nước chấm! 】

 

【 Vô lý hết sức, mở ra kiểu âm phủ như này thì khỏi chơi luôn đi. 】

 

【 Ủa khoan, mọi người nhìn kỹ kìa… trong thùng có gì vậy trời? Tôi không tin nổi mắt mình! 】

 

Khi mọi người nhìn vào bên trong thùng giấy, toàn trường quay im phăng phắc.

 

Bên trong… không phải gì xa lạ, mà là một đống nông cụ thiệt sự!

 

Nào là cuốc, rựa, đòn gánh, xẻng, v.v… đủ loại.

 

Có cả mấy cái giỏ tre xếp chồng lên nhau, trông y chang mấy cái giỏ đựng rau ngoài chợ quê.

 

Các khách mời im bặt.

 

Ngay cả người chậm hiểu nhất cũng bắt đầu đoán được tổ chương trình đang định chơi gì đây.

 

Chẳng lẽ chủ đề tập này là... xuống ruộng làm việc?

 

“Khụ khụ, hai bạn không cần đứng ngơ ra như vậy,” đạo diễn giải thích,

 

“Đây chính là những công cụ sẽ gắn bó với các bạn trong suốt vài ngày tới. Hãy chọn kỹ nha. Ngoài lần cấp phát này, chương trình sẽ không cung cấp thêm bất kỳ công cụ nào nữa. Nếu làm hỏng thì tự bỏ tiền túi ra mà mua.”

 

【 Cướp sạch măng núi rồi hả? Giờ bắt người ta đi chặt tiếp à? 】

 

【 Tội các khách mời, show gì kỳ vậy, ai nghĩ đi show hẹn hò mà bị bắt đi cải tạo nông thôn chứ? 】

 

【 Haha nhưng mà, đúng kiểu work-life balance nè. Tôi thấy vui mà, hóng mấy cảnh các sao nổi tiếng cày ruộng quá trời luôn á! 】

 

Lưu Duyệt và Bạch Dữ An giờ chỉ có thể chấp nhận thực tế.

 

Tuy từng là một tổ ở tập trước, nhưng hiện tại đều đang ở trạng thái "độc thân", nên lúc chọn công cụ cũng chẳng ai phối hợp gì.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận