Xuyên Về 1980 Làm Học Bá

Chương 42: Ước lượng điểm.




Khi Lâm Cảnh Lan vội vã chạy đến lớp thì phần lớn các bạn học sinh đã ngồi vào chỗ, ai nấy đều mang vẻ mặt căng thẳng. Cả phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không một ai lên tiếng.

Cô Hàn thấy Lâm Cảnh Lan đã ngồi vào bàn, liếc mắt một vòng quanh lớp:
“Đủ hết rồi nhỉ? Vậy cô bắt đầu chép đáp án lên bảng.”

Mọi ánh mắt lập tức dán chặt vào bảng như muốn xuyên thủng mặt bảng luôn vậy.

Triệu Ngọc Mai căng thẳng đến mức bóp chặt tay Lâm Cảnh Lan, lực mạnh tới nỗi làm cô hơi đau. Trong lòng Triệu Ngọc Mai, mỗi nét phấn mà cô Hàn viết lên bảng như thể đang khắc vào tim cô.

Trái lại, Lâm Cảnh Lan lại rất tự tin với bài làm của mình, hoàn toàn không hề căng thẳng.

Cứ mỗi lần cô Hàn viết xong đáp án của một câu, lớp lại vang lên những tiếng hò reo và tiếng than trời cùng lúc. Ai làm đúng thì mừng rỡ, ai làm sai thì ủ rũ.

Chỉ có Lâm Cảnh Lan từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Sau khi cô Hàn chép xong đáp án tất cả các câu, cô vỗ vỗ tay phủi bụi phấn rồi nói:
“Cho dù kết quả cuối cùng sai, nhưng nếu bước tính toán trước đó đúng thì khi chấm bài, giáo viên vẫn sẽ cân nhắc cho điểm theo từng bước. Mọi người tự ước lượng điểm đi rồi viết vào giấy nộp lại.”

Cả lớp lập tức lao vào tính toán điểm số của mình một cách luống cuống.

Cô Hàn đang đi về phía Lâm Cảnh Lan thì bị một học sinh kéo lại hỏi:
“Cô ơi, câu bốn em làm như thế này…” vừa nói vừa viết ra giấy giải thích, “Từ đây trở về trước là đúng, nhưng em sai một con số ở bước này, sau đó thì sai hết luôn…”

Viết xong, cậu học sinh ngẩng lên hỏi:
“Cô thấy vậy thì khoảng bao nhiêu điểm ạ?”

Cô Hàn trầm ngâm một lúc:
“Chắc được khoảng ba bốn điểm.”

Học sinh đó xụ mặt:
“Chỉ được ba bốn điểm thôi sao…”

Có người mở đầu, lập tức cả lớp nhào lên vây quanh cô Hàn. Ai cũng thấy mình có chỗ không chắc, hoặc sau khi tự ước điểm xong thì vẫn thấy không yên tâm, muốn cô giúp mình xem lại một lượt cho chắc ăn.

Cô Hàn chăm chú lắng nghe từng người kể lại cách làm bài lúc thi rồi đưa ra ước lượng điểm.

Triệu Ngọc Mai không chen vào đám đông quanh cô Hàn mà quay sang Lâm Cảnh Lan kể lại từng câu cô đã làm.

Lâm Cảnh Lan cẩn thận phân tích từng câu:
“Câu một được trọn điểm… câu hai cũng vậy… câu ba kết quả đúng, nhưng đoạn này của cậu hơi vấn đề, chắc trừ hai điểm. Nhưng nếu người chấm không để ý thì cũng có thể không bị trừ…”

Sau khi tính xong hết các câu, trong lòng Lâm Cảnh Lan đã tổng kết:
“Ước chừng khoảng 84 điểm.”

Triệu Ngọc Mai trợn mắt:
“Tớ cứ tưởng bài thi Toán tớ làm dở lắm, chắc chưa được 70 điểm chứ…”

Lâm Cảnh Lan nhún vai nhìn cô:
“Vừa rồi từng câu đều do tụi mình ước chung, cậu thấy có gì không đúng không?”

Triệu Ngọc Mai lắc đầu.

Lâm Cảnh Lan mỉm cười:
“Vậy là được rồi. Nếu bài cậu làm đúng như cậu nói với tớ thì sai số cùng lắm chỉ chênh khoảng 3 điểm thôi.”

“Cậu thi môn Toán khoảng từ 81 đến 87 điểm.” Lâm Cảnh Lan nói, “Rất ổn rồi.”

Triệu Ngọc Mai gật đầu liên tục:
“Vậy là tớ mãn nguyện lắm luôn…”

Vì quanh cô Hàn đông người quá, nhiều bạn sốt ruột mãi mà chưa đến lượt mình. Quay đầu lại thấy Lâm Cảnh Lan vừa giúp Triệu Ngọc Mai ước xong điểm, nói năng chắc chắn, Triệu Ngọc Mai cũng tin răm rắp, thế là họ cũng tìm tới Lâm Cảnh Lan.

“Học bá, cậu giúp tớ ước điểm với!” Hồng Trạch là người đầu tiên bước tới, đặt giấy nháp lên bàn cô rồi cầm bút bắt đầu viết đáp án.

Nét chữ của Hồng Trạch thẳng tắp, rõ ràng, góc cạnh cứng cáp. Lâm Cảnh Lan nhận ra tốc độ viết của cậu ấy rất nhanh, gần như ngang bằng tốc độ đọc của cô.

Mỗi lần đọc xong một câu, trong lòng Lâm Cảnh Lan lại càng ngạc nhiên thêm vài phần. Đến khi cộng hết điểm lại, cô không giấu được vẻ kinh ngạc:
“Cậu chắc chắn những gì cậu viết giờ giống hệt lúc làm bài thi chứ?”

Hồng Trạch gật đầu:
“Cùng lắm là sai khác mấy từ không quan trọng.”

Lâm Cảnh Lan nói:
“Vậy thì điểm Toán của cậu khoảng 92.”

Hồng Trạch gật đầu, mặt không biểu lộ gì. Lâm Cảnh Lan hiểu ngay — điểm càng cao thì ước lượng càng chính xác, chắc chắn Hồng Trạch cũng đã nắm rõ rồi. Ngược lại, điểm thấp thì khó ước hơn, vì lúc làm bài thường nhớ không rõ mình đã viết gì.

Hồng Trạch cầm lại tờ giấy nháp, hỏi cô:
“Cậu đoán mình được bao nhiêu?”

Mặc dù Hồng Trạch hỏi không lớn tiếng, nhưng lớp học đang ồn ào chợt yên lặng một cách kỳ lạ, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Cảnh Lan.

Cô Hàn cũng quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy chờ mong.

Lâm Cảnh Lan thấy ai cũng tò mò vậy nên cũng chẳng giấu:
“Nếu không có gì bất ngờ thì chắc từ 95 đến 100 điểm.”

Lập tức, lớp học rộ lên tiếng hít khí đầy kinh ngạc. Mọi người vừa sốc vì điểm quá cao, lại vừa cảm thấy rất hợp lý vì là Lâm Cảnh Lan mà.

Phương Vân Đào vỗ đùi một cái:
“Đệt! Toán với Lý của ông cộng lại còn chưa được 95 điểm!”

Cả lớp cười ầm lên, bầu không khí căng thẳng bỗng tan biến sạch sẽ.

Có người hét lên:
“Phương Vân Đào bớt ngây thơ đi, Cảnh Lan nói 95–100 là nói khiêm tốn đó, cậu tưởng thật à?”

“Đúng đấy! Cảnh Lan thi Toán chắc chắn là full điểm rồi!”

Lâm Cảnh Lan mím môi cười, lấy bút chọc chọc vào người Cố Bàn Bàn đứng bên cạnh:
“Đừng đơ ra nữa, tới lượt cậu ước điểm rồi.”

Các môn khác cũng lặp lại quá trình tương tự. Sau Toán là Ngữ văn, Anh, Chính trị, Vật lý, Hóa, Sinh… Các giáo viên lần lượt vào lớp, viết đáp án lên bảng, học sinh thì ngồi ước lượng điểm.

Mỗi môn đều tốn khá nhiều thời gian. Tới tận nửa ngày mới xem hết đáp án. Sau khi đã tính ra tổng điểm dự kiến, ai nấy bất kể điểm cao hay thấp đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như mọi chuyện đã an bài.

Hiệu trưởng đi đến cửa lớp A3, vẫy tay gọi cô Hàn ra ngoài.

Cô Hàn thấy hiệu trưởng thì hơi ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu ra chắc ông tới hỏi tình hình ước lượng điểm của Lâm Cảnh Lan.

Quả nhiên, cô Hàn vừa ra tới cửa thì hiệu trưởng đã hỏi ngay:
“Lâm Cảnh Lan ước lượng được bao nhiêu điểm?”

Cô Hàn cầm cả xấp giấy các bạn đã viết điểm ước đoán, vội vàng lật tìm tờ của Lâm Cảnh Lan.

Hiệu trưởng nhíu mày, lộ rõ vẻ sốt ruột:
“Thôi khỏi tìm!”
Ông cao giọng gọi:
“Lâm Cảnh Lan, em ước bao nhiêu điểm?”

Lâm Cảnh Lan không muốn hô to kết quả của mình, bèn bước nhanh đến cửa lớp, khẽ nói với hiệu trưởng:
“Khoảng 580 điểm ạ.”

Hiệu trưởng sững lại:
“Tổng điểm không phải là 620 sao?”

Lâm Cảnh Lan gật đầu:
“Vâng ạ.”

Hiệu trưởng giật mình, hét toáng lên:
“Em ước được 580 điểm? Chỉ sai có 40 điểm thôi á?”

“Lâm Cảnh Lan, em chắc chắn không tính sai chứ? Tổng cộng bảy môn mà chỉ trừ có 40 điểm?”

Tiếng hét của hiệu trưởng quá lớn, cả lớp nghe rõ mồn một, lập tức nổ tung.

“Chỉ trừ 40 điểm? Trời đất… tớ một môn đã trừ hơn 40 điểm rồi!”

“Chia đều ra là mỗi môn chỉ trừ khoảng 6 điểm, sao giỏi được vậy…”

“Người ta Cảnh Lan toán lý hóa sinh đều có thể full điểm mà! Trừ 40 điểm cũng là bình thường!”

Trời hè nóng nực, các lớp đều mở toang cửa. Tiếng hét của hiệu trưởng khiến cả dãy hành lang nghe thấy, các giáo viên trong lớp cũng đều kinh ngạc bước ra.

Lâm Cảnh Lan che mặt — vừa rồi cô còn cố ý nói nhỏ mà cũng vô ích…

Hiệu trưởng hét một tiếng là cả khối đều biết rồi…

Sau khi xác nhận nhiều lần rằng Lâm Cảnh Lan đã ước lượng điểm chính xác, hiệu trưởng vội vã rời đi, còn ném lại một câu:
“Nhớ chuẩn bị kỹ vào, lúc đó không được làm mất mặt đấy!”

Lâm Cảnh Lan run lên, một linh cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng…


Cố Bàn Bàn quay sang hỏi Ngụy Dĩnh:
“Cậu ước lượng bao nhiêu điểm?”

Ngụy Dĩnh do dự một chút rồi trả lời:
“Khoảng 470…”

Cố Bàn Bàn sửng sốt:
“Trời! Cao vậy luôn? Cao hơn mấy chục điểm so với lúc thi thử rồi đấy chứ?”

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Nếu được 470 điểm thì vượt khá xa điểm chuẩn đại học luôn. Có khi cậu đăng ký nguyện vọng hơi thấp quá rồi?”

Chưa để Ngụy Dĩnh trả lời, Cố Bàn Bàn lại tiếp lời:
“Mà thôi cũng khó trách, xem như thi vượt sức rồi! Cậu ước điểm chắc chưa? Thiệt sự được 470 điểm á?”

Ngụy Dĩnh đáp:
“Chắc là chuẩn…” rồi cúi đầu, né tránh ánh mắt của Bàn Bàn.

Cố Bàn Bàn không nhận ra sự lạ thường của đối phương, tiếp tục hỏi:
“Cậu có hỏi giáo viên chỗ nào không chắc không?”

Ngụy Dĩnh nói nhỏ:
“Không hỏi… nhưng chắc là..."

Cố Bàn Bàn ngắt lời cô, thốt lên:
“Cậu không hỏi? Tớ cũng đâu thấy cậu hỏi Cảnh Lan. Sao vậy? Trong lớp ai cũng hỏi hết mà! Tự mình ước điểm thì sao mà chắc được!”

Ngụy Dĩnh có vẻ khó chịu:
“Không chắc thì sao chứ. Dù gì cũng thi xong, nguyện vọng cũng đăng ký rồi, ước lên ước xuống để làm gì, chẳng thay đổi được gì cả.”

Bàn Bàn bị thái độ đó làm giật mình, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn. Cô quan sát kỹ vẻ mặt của Ngụy Dĩnh rồi hỏi:
“Không phải cậu thi tốt sao?”

Cố Bàn Bàn ngờ vực:
“Sao cậu lại trông có vẻ tâm trạng không tốt vậy?”

“Ước lượng điểm chính xác tuy không ảnh hưởng đến kết quả thi, nhưng ai mà không muốn biết trước chút ít về kết quả của mình chứ… Trước đây mỗi lần thi thử, cậu đều ước điểm rất cẩn thận. Sao lần thi thật lại chẳng bàn với cô gì cả?”

Một ý nghĩ dần hiện lên trong đầu Bàn Bàn, cô chần chừ hỏi:
“Ngụy Dĩnh, cậu nói với tớ là được 470 điểm… thật sự chắc chắn chứ?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận