Thật ra trong một năm này, không phải Lâm Xuyên hoàn toàn không liên hệ với Đường Nguyệt Thư.
Thỉnh thoảng cô bé đó sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình của Lâm Đại Tráng, chính là Lâm Xuyên phiên bản kia.
Cô bé rất nhớ nhung anh.
Trước khi Lâm Xuyên trở về Hong Kong không lâu, sinh nhật 14 tuổi của cô bé đã đến, cậu còn tặng quà sinh nhật qua đó.
Nhưng hiển nhiên, cậu nhân danh Lâm Đại Tráng để tặng.
Khi hành trình làm sinh viên trao đổi kết thúc thì Lâm Xuyên về nước, ngay sau đó cậu lập tức vào Lâm thị để thực tập.
Hành trình xuyên thời không lúc trước giống như một giấc mơ, nhưng cậu có được niềm vui gian lận từ trong mơ.
Cậu đã tìm hiểu được một số biến động của thị trường tài chính trong hơn mười năm qua ở thời không mười ba năm sau, cùng vài cơ hội đầu tư.
Vốn dĩ đa phần các khoản đầu tư đều rủi ro cao, lợi nhuận cao.
Nhưng đối với Lâm Xuyên mà nói, lại không hoàn toàn là như vậy.
Tuy rằng cậu vẫn đi học nhưng trong tay có không ít tiền dư, cậu đầu tư một ít đến lĩnh vực Lâm thị chưa tham gia.
Lúc này Lâm Xuyên đã không còn ở cùng một chỗ với ba mẹ, thỉnh thoảng cậu vẫn trở về sống, nhưng cậu có nhà riêng ở Hong Kong.
Khi cậu thành niên, ba mẹ và ông nội đều tặng nhà.
Một hôm trên đường tan làm về nhà, có người nhắn tin cho cậu.
Cô bé ở phía Bắc xa xôi lâu rồi chưa liên hệ với cậu nói rằng cô bé tính đi du lịch ở Hong Kong, hỏi cậu và Lâm Đại Tráng có rảnh không.
Lâm Xuyên nhìn tin nhắn trên điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên, chủ yếu vẫn là hỏi Lâm Đại Tráng đi, cậu chỉ là tiện thể.
Cậu mới chợt nhận ra rằng lúc này cô bé chắc thi cấp ba xong rồi, đang nghỉ hè.
Vì thế cậu chủ Lâm hơi nghịch ngợm mà trả lời: [Lâm Đại Tráng không rảnh, chỉ có anh rảnh thôi.]
Tính toán của cô bé hẳn đã đổ bể, nhưng cô vẫn đáp lại một câu: [Anh cũng được.]
Cái gì gọi là “cũng được”?
Tóm lại, vào giữa tháng bảy, Đường Nguyệt Thư đi du lịch ở Hong Kong. Lâm Xuyên vốn cho rằng cô bé đến cùng người nhà, kết quả phát hiện chỉ có mỗi mình cô bé.
Vì thế cậu dặn cô bé chờ ở sân bay, cậu sẽ lái xe đến đón.
Cô bé mới bao lớn mà đã dám du lịch một mình khắp thế giới chứ.
Trước kia khi Lâm Xuyên đi du lịch đều hẹn với bạn bè đi cùng. So sánh với cậu thì cô bé to gan hơn hẳn.
Cậu đón người ở sân bay. Cô bé ngồi chán chường ở trên vali chờ cậu.
Khi nhìn thấy cậu, cô bé vẫy tay với cậu.
Lâm Xuyên nhìn thấy Đường Nguyệt Thư cao hơn so với năm ngoái, nhưng trông không béo thêm chút nào.
“Tại sao em tự đi du lịch một mình thế? Người nhà đồng ý rồi à?” Lâm Xuyên hỏi cô bé.
“Tại sao không đồng ý chứ? Ba em không rảnh để tâm đến em đâu.” Nghe cô bé nói chuyện là biết tâm trạng của cô bé không tốt rồi.
Lâm Xuyên khựng lại một chút, hỏi cô: “Có muốn gọi điện về nhà báo bình an không?”
Cô bé đã kéo vali của bản thân đi rồi: “Không gọi.”
“…”
Cậu bước nhanh mấy bước, kéo chiếc vali màu hồng của cô bé. Khi cô bé đang ngồi trên xe thì phụ huynh cô bé gọi điện, hỏi xem đã hạ cánh an toàn chưa.
Lâm Xuyên nghe thấy âm thanh mơ hồ từ chiếc điện thoại. Người đàn ông bên kia nói nhỏ bảo đã sắp xếp người dẫn con gái đi chơi nhưng cô bé không chịu, dặn cô bé phải luôn để điện thoại kết nối.
Khi trò chuyện với ba ruột, cô bé không vui cho lắm. Sau khi nói được một lúc đã cúp máy.
Trước đây Lâm Xuyên cũng chẳng tìm hiểu nhiều về gia đình cô bé. Đường Nguyệt Thư 26 tuổi mà cậu từng gặp hầu như không nhắc đến gia đình. Cậu chỉ biết lúc đó cô đã giữ chức vị không thấp trong công ty gia đình.
“Sao thế? Cãi nhau với người nhà à?”
Cô bé chống cằm: “Không có.”
Nhưng tâm trạng của cô bé bị viết hết lên trên mặt rồi.
Lâm Xuyên không nói gì, một lát sau cậu nghe thấy cô bé hỏi: “Có phải anh cũng cảm thấy gia đình cần có một đứa con trai để thừa kế sự nghiệp gia đình không?”
Lâm Xuyên khựng lại: “Sao em lại hỏi như thế?”
“Em sắp có một đứa em trai sắp sinh.” Cô bé nói.
Từ trong giọng là có thể nghe ra được, cô bé không hoan nghênh đứa em trai này.
Lâm Xuyên nhớ rõ ba mẹ cô bé mới ly hôn không lâu, cô bé lại theo ba, vậy chắc là có mẹ kế.
Động tác nhanh đến nỗi khiến người ta líu lưỡi.
“Ba em nói là em trai sẽ bảo vệ em.” Ánh mắt của Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm con đường phía trước, tiếp đó nói: “Nhưng em cảm thấy nó đến cướp đồ với em.”
Ý thức cạnh tranh khá tốt.
Lâm Xuyên vẫn cảm thấy cô bé trông mềm như bông, khó mà liên hệ đến dáng dấp nữ cường nhân sau này.
Cô bé giống như hầu hết những cô gái được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, khá yếu đuối, ngoại trừ việc cô bé rất cứng đầu.
Khách sạn mà cô bé đặt trùng hợp là sản nghiệp của Lâm thị. Cậu chủ Lâm Xuyên đã giúp cô làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân, nhân tiện nhờ người nâng cấp phòng cho cô bé, thành một phòng suite.
Đường Nguyệt Thư: “…”
“Lâm Xuyên, anh sắp xếp cho em về phòng giường lớn ban nãy đi, phòng quá lớn, em thấy sợ lắm.”
Lâm Xuyên khựng lại, thật ra cậu quên mất cô bé chỉ mới mười mấy tuổi.
Nhưng cậu khẽ nhếch môi: “Bây giờ biết sợ rồi à? Lúc em đến đây một mình sao không biết sợ?”
“Cái đó thì khác.”
“Còn nữa, em gọi anh ấy là anh trai, còn gọi anh thẳng bằng tên.” Cậu duỗi tay kéo nhẹ đuôi tóc của cô bé: “Anh lớn hơn em vài tuổi mà.”
“Gọi là anh trai đi, không gọi anh sẽ không sắp xếp cho em.”
Ấu trĩ ghê.
Cô bé nghi ngờ người nhà bọn họ có phải có chấp niệm gì đó với thân phận “anh trai” này hay không.
“Anh trai.” Cô bé gọi một cách vô cảm.
Cậu chủ Lâm đảm nhận vai trò người phục vụ giúp cô bé kéo vali lên tầng, tiện thể còn dặn dò vài câu, ví dụ như đừng tùy tiện mở cửa cho người khác, v.v…
Sau đó cậu còn đưa Đường Nguyệt Thư đi ăn.
Cậu nên làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.
“Có việc gì thì gọi điện cho anh, ngày mai anh sẽ đưa em đi dạo.” Lâm Xuyên đi lên nói.
Cô bé ngại nghe anh nói nhiều, làm như cô bé là con nít ấy. Nhưng thật ra cô bé thường ra ngoài du lịch, cho dù trước kia là đi cùng với người nhà.
Thật ra Đường Nguyệt Thư không vì sợ hãi mà ngủ không được, trái lại bởi vì quá mệt nhọc nên đến giờ là cô bé buồn ngủ ngay.
Cuối tuần Lâm Xuyên không đi làm, là người Hong Kong, cậu soạn cho cô bé cẩm nang vui chơi ở Hong Kong.
Nhưng đối với người địa phương như cậu mà nói thì không có gì đặc biệt cả.
Cuối cùng Lâm Xuyên đưa cô bé tới sân golf, cô bé không phản đối. Trái lại khi ngồi ở bên trong, cô bé chống cằm nhìn người khác chơi.
Có một người mới tới chưa lâu đã “hole in one”. Những người xung quanh kể cả người nhặt bóng đều hò reo. Cô bé trố mắt nhìn người ta phấn khích chuẩn bị rải tiền cho cả sân.
Người đàn ông ấy trông rất trẻ, rõ ràng là một thiếu gia nhà giàu hơi khoa trương. Chẳng biết anh ta đã chờ ngày này trong bao lâu rồi, tóm lại ngay cả khán giả ngồi xem như Đường Nguyệt Thư cũng nhận được một phong bao lì xì nho nhỏ.
Suy nghĩ của cô bé hơi lệch sang hướng khác, cô bé chỉ muốn biết rốt cuộc hôm nay anh ta mang bao nhiều tiền ra ngoài.
Hay là đổi tiền mặt ngay tại chỗ?
Lâm Xuyên thay bộ đồ khác mới đến đây. Cậu thấy cô bé nhìn chằm chằm người ta, còn rất bình thản nói: “Không có gì hay cả, nhưng dính chút không khí vui vẻ cũng được.”
Sân golf là một trong những nơi hoạt động xã giao điển hình nhất.
Cậu chủ đánh “hole in one” kia có lẽ sẽ khoe khoang điều này trong một khoảng thời gian.
“Anh thử qua chưa?” Cô bé ngẩng đầu hỏi cậu.
Lâm Xuyên cũng thành thật: “Chưa từng.”
Đôi khi “hole in one” chỉ đơn giản là phụ thuộc vào may mắn thôi.
Cậu cũng không chú ý đến người rải tiền kia là ai.
Ở bên kia, cậu thiếu gia nhà giàu trẻ tuổi Lục Kỳ An khoác vai anh em tốt, cực kỳ vui vẻ chuẩn bị đi rải tiền. Anh ta vừa quay đầu đã trông thấy Lâm Xuyên, người mà tối qua anh ta hẹn trước thế nào cũng không mời ra nổi vậy mà giờ lại đang định dắt theo một bạn nhỏ đi chơi golf.
“?”
Không đúng lắm.
Lâm Xuyên bị bắt gặp cũng không chột dạ, sau khi cậu chào hỏi thì mang Đường Nguyệt Thư đi chơi golf.
Lúc này đã gần chạng vạng, trời không còn nóng như thế nữa.
Đường Nguyệt Thư biết đánh golf, nhưng cô bé chơi không giỏi lắm. Vừa nãy cô bé còn nói thầm với Lâm Xuyên rằng cô bé bay đến đây từ xa chẳng qua chỉ để đổi nơi để đánh golf thôi.
Lâm Xuyên làm hướng dẫn viên du lịch cho cô bé hai ngày, đưa cô bé đi dạo các con phố và trung tâm thương mại nổi tiếng ở Hong Kong, cũng đưa cô ra biển ngắm hoàng hôn. Cậu còn dẫn cô bé ăn thử qua nhà hàng quán ăn nổi tiếng ở Hong Kong.
Cậu hỏi khi nào cô bé trở về, cô bé im lặng, sau đó cô bé nói không muốn trở về nhanh như thế.
Kỳ nghỉ hè của cô bé rất dài, cô bé có rất nhiều thời gian.
Mỗi ngày ba của cô bé sẽ trò chuyện với cô bé.
Không phải ngày nào Lâm Xuyên cũng có thời gian đưa cô bé đi chơi. Cậu đề nghị tìm người đi chơi với cô bé nhưng cô bé từ chối.
Trẻ con ở độ tuổi này thật sự có cá tính mạnh.
Lâm Xuyên không quan tâm cô bé nữa.
Cô bé sắp vào cấp ba, cô bé cảm thấy chơi không vui thì sẽ trở về thôi.
Nhưng Lâm Xuyên vẫn dặn dò người trong khách sạn để tâm đến cô bé nhiều hơn, dù sao vẫn là trẻ vị thành niên.
Thẳng đến một tuần sau, cô bé vẫn còn ở lại. Cô bé vô cùng vui vẻ khi chơi một mình.
Tuy rằng cô bé không hiểu tiếng Quảng ở Hong Kong, nhưng dùng tiếng Phổ Thông đã đủ để giao tiếp rồi. Cô bé có thể ăn một ngày ba bữa ở khách sạn, hoặc ra ngoài tìm quán ăn hay quán cafe ở ngõ nhỏ phố lớn cũng không tệ.
Có mấy ông chủ tốt bụng còn nói giọng Quảng Đông hỏi xem cô bé có đi cùng ba mẹ không, đồng thời dặn dò cô bé phải chú ý an toàn.
Cô bé chưa định về Bắc Kinh.
Lâm Xuyên hỏi cô bé muốn tham gia tiệc sinh nhật của cậu hay không.
Cô bé hơi ngạc nhiên: “Sắp đến sinh nhật của anh rồi à?”
Cô bé thầm ghi chú ở trên điện thoại của cô bé.
Lâm Xuyên: “…”
Vào đêm sinh nhật 20 tuổi của cậu, cô bé vẫn đưa cho cậu một phần quà sinh nhật, nó được đặt mua trong thời gian rất ngắn.
Cô bé là khách mà cậu chủ Lâm đặc biệt mời đến. Cô bé mặc một chiếc váy nhỏ phối màu đen trắng rất ưu nhã.
Xét tới việc Đường Nguyệt Thư thường xuyên được tỏ tình ở trong trường, hiển nhiên cô bé là một cô gái rất xinh đẹp.
Cô bé không quen thuộc với nơi này, đương nhiên Lâm Xuyên phải chịu trách nhiệm với khách của cậu.
Sau khi cậu hoàn thành vài màn xã giao cơ bản thì cậu đến bên cạnh cô bé, mang cho cô bé một ly nước trái cây ướp lạnh.
“Nơi này rất nhiều rượu, em cẩn thận đừng để uống nhầm.”
Đường Nguyệt Thư: “Em còn nhỏ tuổi chứ không phải ngốc.”
Dù cô bé không biết thì sẽ biết tự mở miệng hỏi người khác.
“…”
“Tại sao anh không đi nói chuyện với bọn họ đi?” Đường Nguyệt Thư hỏi: “Bên kia có vài chị gái xinh đẹp nhìn anh đắm đuối kìa.”
Lâm Xuyên: “… Em thích thì đi mà nói chuyện với bọn họ.”
“Được cơ à?”
Sau đó cô bé mười mấy tuổi thật sự cầm ly nước trái cây của mình đi đến chỗ những cô chủ nhà giàu ăn diện xinh đẹp ấy để trò chuyện. Cô bé trông như không muốn ở cạnh người khác phái như Lâm Xuyên.
Cậu chủ Lâm: “?”
Cậu sợ cô bé một mình không được tự nhiên, kết quả là cậu tự mình đa tình à?
Hiển nhiên Đường Nguyệt Thư là cô bé được nhân vật chính của tiệc sinh nhật tối nay ưu ái. Tuổi của cô bé rất nhỏ, trông như em gái nhà họ hàng nào đó của Lâm Xuyên, vì thế cô bé rất được mọi người yêu thích.
Những chị gái xinh đẹp đó rất nghiêm túc muốn nghe thông tin về cậu chủ Lâm. Mà Đường Nguyệt Thư thì hỏi thăm bọn họ về thông tin anh trai của cậu chủ Lâm.
“Anh trai Lâm Xuyên, ý em là Lâm Thần à?” Có một chị gái mặc váy tím chỉ tay về một phía: “Là người đó.”
Cô bé vô thức nhìn qua, sau đó mau chóng thất vọng, quay đầu hỏi: “Anh ấy không còn người anh trai nào khác à?”
Đường Nguyệt Thư nhận được đáp án phủ định.
Vậy người cô bé gặp được mấy năm trước là ai?
Sau đó Lâm Xuyên vẫn lại đó kéo cô bé rời khỏi. Cô bé chưa ăn tối đã chạy đến đây tham gia tiệc, cậu mang cô bé ăn chút gì đó.
Bọn họ đi ra sau bếp, ngoại trừ đầu bếp thì không còn ai khác.
“Em nói gì với người ta đó? Tại sao cứ nhìn anh mãi thế?”
Cô bé nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn cậu một cái. Cô bé hừ một tiếng, không thèm nói chuyện.
?
Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, khi bà Trần ăn mặc quý phái bước vào phòng bếp thì trông thấy bọn họ.
Bà ấy khẽ nhướn mày.
Lâm Xuyên nói nhỏ với cô bé một câu: “Mẹ anh đến.”
Vì thế cô bé quay đầu nhìn qua, cô bé thấy được bà Trần được chăm chút nhan sắc rất tốt. Với người phụ nữ như vậy, dù bà ấy có bảo dưỡng đến đâu thì cũng không thể nào có đứa con trai lớn như Lâm Đại Tráng được.
Lâm Xuyên đứng lên, giới thiệu với bà Trần: “Mẹ, đây là bạn của con ở Bắc Kinh, tên là Đường Nguyệt Thư.”
Bà Trần không biết đây là chuyện gì, sau khi nghe thấy hai từ “Bắc Kinh”, đôi mắt bà ấy bỗng sáng ngời. Lúc bà ấy nhìn về phía cô bé, vẻ mặt trở nên hiền hòa hơn.
Bà ấy không chỉ nói bằng tiếng Phổ Thông, tựa hồ còn như muốn nói: “Bé con à, bác biết cháu. Cháu đến Hong Kong chơi à?”
Đường Nguyệt Thư không ngờ mẹ của Lâm Xuyên nhiệt tình như thế, cô bé hơi bối rối chào hỏi.
Bà Trần hỏi tiếp cô bé đi cùng với ai đến Hong Kong chơi, tính ở bao lâu.
Khi biết cô bé đi một mình, bà Trần nhiệt tình mời cô bé đến nhà sống.
Lâm Xuyên nhìn thái độ của mẹ cậu, hơi trầm mặc.
“…”
Rốt cuộc năm ngoái Lâm Đại Tráng đã nói gì với ba mẹ cậu vậy!