Trong tiệc sinh nhật lần này của Lâm Xuyên, Đường Nguyệt Thư đã làm quen với ba mẹ anh, hai người lớn tỏ ra vô cùng hiền từ.
Không hiểu sao ánh mắt họ nhìn cô lại khá giống như đang ngắm nghía một chú mèo con hay cún con, tựa như bắt gặp một sinh linh bé nhỏ đáng yêu vậy.
Ngược lại, gương mặt của nhân vật chính buổi tiệc lại có phần cau có, thỉnh thoảng còn nhắc nhở ba mẹ mình rằng như vậy là đủ rồi.
Đường Nguyệt Thư không biết mình có được coi là đã kết bạn với những người lớn tuổi hay không. Sau sinh nhật 20 tuổi của cậu chủ nhà họ Lâm, bà Trần đã liên lạc với cô, ngỏ ý muốn dẫn cô đi chơi khắp Hong Kong.
Có thể thấy, lời mời cô đến nhà ở mà bà đã nói ra không phải là nói đùa.
Tuy cô bé mười mấy tuổi không hiểu tại sao, nhưng rõ ràng ba mẹ của Lâm Xuyên đều là những người rất tốt, không khí gia đình anh tốt đẹp đến mức khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Bà Trần nói với cô rằng, ban đầu bà cũng muốn có thêm một cô con gái vừa thơm tho vừa mềm mại, nhưng vì nhiều lý do mà cuối cùng vẫn không sinh thêm.
Dù vẫn có chút gì đó không đúng lắm, nhưng dường như bà Trần thực sự rất yêu quý cô.
Một tuần sau đó, cô bé trở về Bắc Kinh, ba của Lâm Xuyên đã sắp xếp máy bay riêng để đưa cô về.
Không hiểu sao một người gốc Bắc Kinh như Đường Nguyệt Thư lại có mối giao hảo với gia đình ba người thuộc dòng dõi quý tộc bậc nhất Hong Kong này. Mà khởi đầu của tất cả chuyện này là từ việc năm ngoái cô bị một người đàn ông rất bí ẩn, mang bí danh Lâm Đại Tráng, bắt quả tang trốn học.
Cô bé không ngốc, biết đó không phải tên thật của anh ta.
Nhưng cô cũng không biết rốt cuộc anh ta là ai.
Những ngày sau đó vẫn trôi qua như thường lệ. Quỹ đạo cuộc sống của cô vẫn ở Bắc Kinh. Không lâu sau khi lên cấp ba, cô có thêm một người em trai cùng cha khác mẹ.
Cô không vui, cũng chẳng chào đón, nhưng không thể thay đổi được gì.
Gia đình không thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ, nhưng bạn bè của cô thì khá tốt, họ đều đến an ủi cô.
Sau này, nghe nói cô lại có thêm một người em gái lai cùng mẹ khác cha.
Ngược lại, ba mẹ Lâm Xuyên ở tận Hong Kong xa xôi lại thường xuyên hỏi han, quan tâm cô, thỉnh thoảng còn gửi chút đồ qua. Có lúc là đồ gửi qua đường bưu điện, có lúc là do chính họ hoặc Lâm Xuyên mang đến nhân dịp đi công tác.
Thời gian là một thứ thật kỳ diệu. Lâu dần, cô bé cũng trở nên thân thiết với cả ba người nhà họ.
Cô từng hỏi Lâm Xuyên, tại sao ba mẹ anh lại đối xử tốt với cô như vậy.
Lúc đó, Lâm Xuyên đến Bắc Kinh công tác, tranh thủ mang cho cô ít bánh ngọt do chính tay bà Trần làm.
Đó là vào tháng 12, tuyết vừa mới rơi, gương mặt cô bé ửng hồng, một sắc hồng đáng yêu. Cô nở một nụ cười thật rạng rỡ với anh.
Lâm Xuyên trả lời: “Em cứ coi như họ muốn thỏa cơn nghiện có con gái là được rồi.”
“Họ sẽ muốn có một cô con gái nói giọng Bắc Kinh sao?” Cô bé chỉ biết nói vài câu tiếng Quảng Đông.
Lúc này Lâm Xuyên đã trưởng thành hơn trước một chút, liếc nhìn cô: “Dù em có nói giọng Thái Lan thì họ cũng quý.”
“…”
Lâm Xuyên đã nói trước với ba mẹ, bảo họ kiềm chế một chút, rằng anh khác với Lâm Xuyên kia, tương lai cũng sẽ không phát triển theo hướng đó.
Nhưng họ thật lòng yêu quý cô bé. Bà Trần còn hỏi con trai xem việc nhận cô bé làm con gái nuôi có quá đường đột không.
Thôi xong, thật sự sắp thành em gái rồi.
Nhưng việc nhận con nuôi không phải là chuyện nhỏ, ba mẹ người ta vẫn còn đó, không thể không thông qua ý kiến của họ mà tự ý nhận cô bé làm con gái nuôi được.
Vì vậy chuyện này đành phải gác lại. Đường Nguyệt Thư không hề hay biết, nhưng đoán chừng là cô sẽ không từ chối.
Cô cũng rất quý mến ba mẹ Lâm Xuyên.
Dù ba mẹ ly hôn, cô chủ nhà họ Đường vẫn sống rất tốt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ gặp chuyện không được như ý mà thôi. Những người bạn đồng trang lứa đã có ý thức nịnh bợ cô, thậm chí có người còn muốn bắt đầu một mối quan hệ tình cảm với cô.
Phải biết rằng việc yêu sớm của những người cùng tầng lớp với họ không gọi là yêu sớm, người lớn trong nhà chưa chắc đã phản đối.
Lúc này lão Đường vẫn rất thương con gái. Con gái ông ngày càng xinh đẹp, ở trường lại phát triển toàn diện về mọi mặt, khiến ông ra ngoài cũng thấy nở mày nở mặt.
Diễn biến câu chuyện quả thực khác với một không gian thời gian khác. Ba năm cấp ba, Đường Nguyệt Thư không chỉ thường xuyên liên lạc với gia đình ba người nhà họ Lâm, mà mỗi khi được nghỉ dài ngày thì cô đều đến Hong Kong chơi một chuyến.
Sinh nhật của bà Trần và ông Lâm Triết, cô cũng sẽ có mặt hoặc gửi quà đến.
Thậm chí cô còn gặp gỡ những người khác trong nhà họ Lâm. Về phần Lâm Đại Tráng, anh ta như thể không tồn tại trong gia tộc này. Thỉnh thoảng cô bé cũng muốn hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng rồi lại thôi.
Điều này dần trở thành một bí ẩn chưa có lời giải đáp, chôn sâu trong lòng cô.
Sinh nhật 17 tuổi của Đường Nguyệt Thư rơi vào ngày thường, cô cũng phải đi học nhưng đã xin nghỉ phép.
Lâm Xuyên không có thời gian đến dự tiệc sinh nhật của cô, nên hai ngày trước đó đã mang quà sinh nhật do anh và ba mẹ chuẩn bị đến cổng trường đưa cho cô.
Cô bé mặc đồng phục học sinh. Một thời gian không gặp, dường như cô đã cao thêm một chút. Ngũ quan của cô dần giống với dáng vẻ của cô năm 26 tuổi trong ấn tượng của anh, chỉ có điều trông còn non nớt, rất trẻ trung và hoạt bát.
Đúng giờ tan học, cổng trường khá đông người. Cô bé nhận ra anh giữa đám đông, nở nụ cười rồi chạy lon ton lại phía anh, mái tóc đuôi ngựa đung đưa theo nhịp chạy.
“Anh Lâm Xuyên!”
Đúng vậy, cuối cùng vẫn gọi tiếng “anh” này. Ban đầu còn không quen lắm, nhưng gọi nhiều rồi, một người gọi thành quen, một người cũng nghe thành quen.
Tiếng gọi này đầy khí thế.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ trước nhé.” Lâm Xuyên đưa hai món quà cho cô: “Phần này là của anh, còn phần này là của ba mẹ anh.”
Nhận quà là một việc vui vẻ.
“Vậy tối nay em về sẽ gọi video cho hai bác.” Cô bé vui vẻ nói.
Lâm Xuyên trơ mắt nhìn cô và ba mẹ mình ngày càng thân thiết. Năm ngoái, khi nghỉ đông, cô nói muốn đi du lịch châu Âu. Bà Trần cảm thấy để cô và mấy người bạn gái đi một mình không an toàn, tìm người đi cùng cũng không yên tâm lắm, cuối cùng chính bà Trần đã dẫn họ đi.
Tình mẫu tử dạt dào của bà Trần không thể hiện được trên người con trai, nhưng với cô bé thì lại khác. Quả nhiên bà vẫn cảm thấy tiếc nuối vì không có con gái.
Lâm Xuyên có đầu tư ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng anh sẽ qua đây công tác. Mỗi lần qua, anh đều sẽ gặp Đường Nguyệt Thư. Ban đầu phần lớn là do ba mẹ nhờ vả, sau này thì thành thói quen.
Học kỳ một năm lớp 12 của Đường Nguyệt Thư, có một lần anh qua thì cô vẫn đang trong giờ học. Sau khi đăng ký ở cổng trường, Lâm Xuyên đã đi vào trong.
Trường học vẫn giữ lại tiết thể dục cho học sinh lớp 12.
Bây giờ là thời gian hoạt động tự do. Đường Nguyệt Thư lười vận động nên tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Bỗng một bóng đen phủ xuống trước mắt. Một nam sinh cao gầy với vẻ mặt căng thẳng đứng trước mặt cô. Cậu ta có gương mặt thanh tú, hai má hơi ửng đỏ.
“Đường Nguyệt Thư, tôi, tôi thích cậu.”
Đường Nguyệt Thư bình tĩnh nhìn nam sinh trước mặt. Cô biết cậu ta, là học sinh lớp bên cạnh, gia cảnh không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi.
Đương nhiên chuyện này không liên quan đến gia cảnh.
“Cậu có biết học kỳ sau chúng ta thi đại học rồi không?” Cô hỏi.
Nam sinh ngẩn ra một lúc: “Biết.”
“Vậy bây giờ cậu tỏ tình với tôi, là mong tôi yêu sớm rồi thành tích sa sút hả?” Cô bé cất lời chất vấn thẳng thắn: “Cậu thích tôi hay là muốn hại tôi?”
Nam sinh lại ngẩn ra, nói năng cũng lắp bắp theo: “Tôi, tôi tưởng năm sau cậu định đi du học, tôi định đi du học ở Anh.”
Đường Nguyệt Thư: “Đó chỉ là cậu tưởng thôi.”
Đây không phải lần đầu tiên cô được tỏ tình, cũng không phải lần đầu tiên từ chối người khác. Chỉ là cô vừa từ chối xong, định đổi chỗ khác thì lập tức nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cách đó không xa, không biết đã nhìn qua đây bao lâu.
“…”
Lâm Xuyên bước tới, nhìn cô rất nghiêm túc: “Không được yêu sớm.”
Quả nhiên, cảm giác tự trông nom đứa trẻ lớn lên suốt hai ba năm nay thật khác biệt. Lâm Xuyên cảm thấy có con heo nào đó sắp xông vào luống cải trắng nhà mình rồi. Đừng nói là anh, ba mẹ anh cũng không đồng ý.
Đường Nguyệt Thư bất ngờ bị nghẹn họng.
Nhưng nhìn thấy anh vẫn là một chuyện vui.
“Sao anh lại đến đây?”
“Đến Bắc Kinh công tác, lát nữa đón em đi ăn cơm. Mẹ anh dặn nhất định phải xem em học lớp 12 có gầy đi không.”
Thực tế, cô bé đúng là như trổ giò vậy. Hai năm nay cô vẫn đang cao lên, bây giờ đã 1m68, là một cô gái có tỷ lệ vóc dáng và mọi phương diện đều ưu tú. Ngoài cổng trường, thậm chí còn có người săn tìm ngôi sao muốn dụ dỗ cô đi làm minh tinh.
Cô đã ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp, duyên dáng.
Đương nhiên Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên rất thân thiết, bình thường hai người cũng hay trò chuyện trên mạng.
Bây giờ Lâm Xuyên đã 22 tuổi, cũng rất ưa nhìn. Anh trẻ trung, đẹp trai, năng lực xuất chúng, là mục tiêu của không ít cô chủ ở Hong Kong.
Thường ngày có không ít cô gái trẻ chủ động bắt chuyện với anh. Tuy cậu chủ nhà họ Lâm không có hứng thú, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tiếp xúc với người khác giới. Gia thế của anh đã định sẵn anh không thể tránh tham gia một vài buổi xã giao.
Các cô chủ xung quanh theo đuổi đàn ông một cách thẳng thắn và nồng nhiệt, ngược lại, anh lại không để ý đến những ánh mắt có phần kín đáo.
Cho nên anh không hề nhận ra ánh mắt của cô em gái khác cha khác mẹ này đã dần thay đổi khi nhìn mình.
Mãi sau này Đường Nguyệt Thư mới từ từ nhận ra tình cảm của mình dành cho Lâm Xuyên không giống bình thường.
Bạn bè xung quanh có người còn trẻ đã là tay chơi tình trường. Gia thế và ngoại hình của Đường Nguyệt Thư đã định sẵn cô sẽ rất được chào đón.
Chỉ là những nam sinh chủ động tiếp cận cô, cô đều không mấy hứng thú.
Có một lần người khác hỏi cô, chẳng lẽ không có người khác giới nào khiến cô cảm thấy đặc biệt sao?
Lúc theo bản năng lắc đầu, cô đột nhiên nghĩ đến Lâm Xuyên.
Sau đó là một quá trình suy nghĩ dài đằng đẵng. Vấn đề tình cảm còn khó tìm ra đáp án hơn cả bài toán.
Nhưng thực ra, từ khi cô bắt đầu suy nghĩ thì đã có nghĩa là có điều gì đó không ổn rồi.
Đương nhiên Đường Nguyệt Thư biết đây không phải là vấn đề cô nên suy nghĩ vào lúc này, nhưng rung động trong lòng thật khó kiềm chế. Cô phát hiện ánh mắt mình sẽ không tự chủ được mà dừng lại trên gương mặt anh.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Đường Nguyệt Thư đón lễ tuyên thệ một trăm ngày trước kỳ thi, sau đó lại đến sinh nhật 18 tuổi của cô.
Lần này Lâm Xuyên đã có mặt.
Cả nhà anh cùng đến.
Bà Trần và ông Lâm Triết cũng tham dự.
Danh tiếng của nhà họ Lâm ở Hong Kong cũng có giá trị tương tự ở Bắc Kinh. Ngay cả ba của nhân vật chính buổi tiệc cũng ngạc nhiên khi biết con gái mình có mối giao hảo với gia đình ba người họ.
Sự hiện diện của gia đình ba người này hoàn toàn là vì nể mặt một cô gái vừa mới trưởng thành.
Đó là mối quan hệ của chính Đường Nguyệt Thư.
Dù có chút cáo mượn oai hùm, một vài người cũng sẽ phải cân nhắc lại vị trí của cô trong nhà họ Đường.
Sau buổi xã giao, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên nói chuyện trên một ban công nhỏ ở tầng hai. Cô mặc một chiếc đầm dạ hội cúp ngực màu xanh lam, đôi vai tròn trịa lộ ra giữa không khí, tà váy rất rộng, trông cô như một nàng công chúa.
Những cậu ấm trẻ tuổi tối nay đều đang nhìn cô.
“Quà mừng tuổi trưởng thành cho em.” Lâm Xuyên đeo một chiếc vòng tay kim cương lên cổ tay cô.
Đường Nguyệt Thư giơ tay lên ngắm nghía những viên kim cương lấp lánh trên đó, nghe thấy Lâm Xuyên nói: “Anh cũng nhân tiện mang nó đến chùa khai quang rồi, hy vọng em thi đại học thuận lợi.”
Anh mặc một bộ vest trang trọng, nhưng không đeo cà vạt, áo khoác vắt trên cánh tay. Dưới ánh đèn, anh cụp mắt nhìn cô bé.
Lâm Xuyên không hề biết dáng vẻ này của mình quyến rũ đến nhường nào.
Đường Nguyệt Thư đối diện với ánh mắt anh, đôi mắt cô sáng long lanh. Đột nhiên cô nói một câu chẳng ăn nhập gì: “Góc này của anh đẹp trai thật đấy.”
Lâm Xuyên đã quen với việc có thêm một cô em gái khác cha khác mẹ như vậy. Anh có chút thành kiến từ trước, không nhận ra điều bất thường. Việc anh trông khá ưa nhìn có lẽ nên được coi là một sự thật khách quan.
“Cảm ơn?” Anh đáp lại như vậy.
Nhân vật chính của buổi tiệc: “…”
Nhưng điều này không khiến cô cảm thấy nản lòng.
Tháng sáu thi đại học. Ban đầu lão Đường cũng định cho con gái đi du học. Với khả năng của Đường Nguyệt Thư, cô có thể xin vào những trường rất tốt.
Nhưng khi có kết quả thi đại học, cô đủ điểm vào trường tốt nhất Bắc Kinh.
Sau khi có kết quả, Đường Nguyệt Thư cũng báo tin vui cho ba mẹ Lâm Xuyên ở Hong Kong. Đương nhiên Lâm Xuyên là người biết đầu tiên.
Bà Trần rất hào phóng, tặng cô bé một chiếc xe hơi, coi như khích lệ cô học lái xe.
Lão Đường tặng con gái căn nhà thứ hai.
Đầu tháng bảy, Đường Nguyệt Thư lại đến Hong Kong chơi.
Hong Kong gần như đã trở thành quê hương thứ hai của cô. Trước đó bà Trần còn hỏi cô có hứng thú đến Hong Kong học đại học không.
Lúc này, Lâm Xuyên đã vào làm việc ở Lâm thị được vài năm, anh được coi là một người rất bận rộn.
Đường Nguyệt Thư thì rất rảnh rỗi, thỉnh thoảng lại hẹn anh đi ăn cơm, tặng chút quà nhỏ để dỗ dành người ta vui vẻ.
Tuy cô chủ nhà họ Đường không có kinh nghiệm gì trong việc theo đuổi đàn ông, nhưng khi thích một người thì tự nhiên sẽ muốn đối xử tốt với người đó theo bản năng.
Không phân biệt nam nữ, tư thế của bên theo đuổi lúc nào cũng phải hạ thấp một chút, tức là phải chủ động.
Đường Nguyệt Thư chưa từng thấy ai kiêu ngạo mà theo đuổi được đối tượng cả.
Tuy nhiên, dường như Lâm Xuyên không nhận ra điều này. Anh có chút chậm chạp. Đường Nguyệt Thư chưa từng thấy người đàn ông nào có thể chậm chạp đến mức này. Rõ ràng Lâm Xuyên không phải là kiểu con trai thiếu tinh tế, không hiểu gì cả.
Vậy thì chỉ có thể giải thích bằng một điều, anh hoàn toàn không coi cô là đối tượng khác giới trong phạm vi cân nhắc của mình.
Thật lòng mà nói, điều này rất khiến người ta nản lòng.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy mình đã rất xinh đẹp rồi.
Thậm chí cô còn làm quen với một vài người bạn của Lâm Xuyên. Cô cảm thấy thực ra bạn bè xung quanh anh đều có thể nhìn ra tâm tư của cô, chỉ riêng anh là không hề động lòng.
Cuối tháng bảy là sinh nhật 23 tuổi của Lâm Xuyên.
Đường Nguyệt Thư cũng có mặt. Cô tặng anh một chiếc đồng hồ, thuộc dòng sản phẩm “Tỏ tình” của một thương hiệu xa xỉ.
Nếu đến nước này mà anh vẫn không nhận ra, cô cũng không còn gì để nói.
Đường Nguyệt Thư đã trưởng thành. Trong những dịp như thế này, cô cũng không còn uống nước trái cây nữa. Thực tế, cô cũng không phải đợi đến khi trưởng thành mới bắt đầu uống rượu.
Chỉ là cô đang duy trì hình tượng trước mặt Lâm Xuyên mà thôi.
Nhân vật chính của buổi tiệc là Lâm Xuyên cũng rất nể mặt cô. Anh không chỉ nhận được một chiếc đồng hồ, nhưng ngay tối hôm đó đã đeo chiếc đồng hồ Đường Nguyệt Thư tặng lên cổ tay.
Khi ngồi cùng đám bạn của anh, có người đưa mắt nhìn đến cổ tay anh, ối chà một tiếng, hỏi anh đây là đồng hồ của người theo đuổi nào tặng.
“Người theo đuổi?” Lâm Xuyên ngẩn ra.
Người đó trực tiếp mở trang quảng cáo của chiếc đồng hồ này ra cho anh xem, người ta tiếp thị chiếc đồng hồ này là “Tỏ tình”.
“…”
Tiệc tùng đến nửa sau, có một vài người ở lại chơi thâu đêm, đều là những người trẻ tuổi.
Lâm Xuyên tìm thấy cô bé say rượu ở một góc. Cô ở đây coi như khá an toàn, mọi người đều biết cô là khách của Lâm Xuyên.
Anh dìu cô lên lầu nghỉ ngơi.
Phần lớn trọng lượng cơ thể cô đều dựa vào người anh. Mùi nước hoa trên người hai người thoáng quyện vào nhau, sự mập mờ nảy sinh.
Nhưng thực ra không phải vậy, tâm trạng Lâm Xuyên hơi phức tạp.
Anh dìu cô vào phòng. Cô ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Lâm Xuyên, ánh mắt mơ màng, nhưng lại mỉm cười với anh.
Trong không gian chỉ có hai người họ. Cuối cùng Lâm Xuyên cũng muộn màng nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt cô. Anh khá bực bội vì sự chậm chạp của mình.
“Anh Lâm Xuyên.” Cô bé khẽ hỏi: “Anh có người yêu chưa?”
Lâm Xuyên có linh cảm cô sẽ nói ra những lời khác.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống rồi đặt vào tay cô, giọng rất nhẹ: “Lời chúc sinh nhật anh nhận rồi, món quà này thì không nhận nữa.”
Anh đã hiểu, và cũng khéo léo từ chối.
Đường Nguyệt Thư ngơ ngác nhìn chiếc đồng hồ nam trong tay, nước mắt bất ngờ rơi xuống, lã chã trên mu bàn tay Lâm Xuyên vẫn chưa kịp rút về.
Mu bàn tay nóng rực.
Anh vô thức giơ tay lên định lau nước mắt cho cô, nhưng rồi lại khựng lại.
“Lát nữa anh cho người lên chăm sóc em.” Lâm Xuyên đứng dậy.
Theo lý mà nói, anh nên an ủi cô vài câu, nhưng lại sợ tạo cho cô ảo tưởng. Cách xử lý lạnh lùng là phù hợp nhất.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Đường Nguyệt Thư nhìn chiếc đồng hồ trên tay, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Lời từ chối ôn hòa này lại mang theo một sự kiên quyết không nói nên lời. Thậm chí anh không hề cân nhắc, đã từ chối cô ngay trong đêm.
Mối tình thầm kín này đến đây là kết thúc.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy rất đau lòng.
Đêm đó, cô chìm vào giấc ngủ trong nước mắt.
Sáng hôm sau, mắt cô sưng húp.
Cô không hề mất trí nhớ, nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường thì lập tức nhớ lại tất cả.
Tâm sự của thiếu nữ chỉ là một mớ hỗn loạn của riêng cô, không nên trách người khác.
Lâm Xuyên không có ở đó, nhưng đã sắp xếp người đến đưa cô về khách sạn nơi cô ở ban đầu.
Anh không ở đó, trên điện thoại cũng không có tin nhắn.
Đường Nguyệt Thư biết, anh đang giữ khoảng cách với cô.