Thực ra cô bé 18 tuổi cũng có những khao khát về tình yêu, và cô cũng đủ thẳng thắn.
Cô còn rất trẻ, tương lai có thể sẽ gặp được những người khác.
Chỉ là lúc này đây, ai cũng khó lòng thoát khỏi tình cảnh khó khăn tạm thời về mặt tình cảm này.
Lần đầu tiên Đường Nguyệt Thư biết được cảm giác khi thích một người, cũng là lần đầu tiên nếm trải cảm giác yêu mà không được đáp lại.
Chuyện không như ý trên đời không chỉ có vậy, yêu mà không được đáp lại cũng chỉ là một chuyện hết sức bình thường mà thôi.
Cô chìm trong u uất mấy ngày liền ở khách sạn.
Lâm Xuyên không chủ động nhắn tin cho cô nữa.
Ngược lại, sau đó bà Trần vẫn rủ cô bé đi mua sắm. Tâm trạng Đường Nguyệt Thư không tốt, nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài.
Mối giao hảo của cô với vợ chồng bà Trần không đến mức phai nhạt vì sự từ chối của Lâm Xuyên, nhưng Đường Nguyệt Thư hiểu rằng vẫn nên có chừng mực.
Dù vậy, cô vẫn luôn cảm thấy có chút ấm ức.
Trước khi về lại Bắc Kinh, Đường Nguyệt Thư vẫn gặp Lâm Xuyên một lần. Địa điểm là gần công ty Lâm thị. Cô không hẹn trước mà gọi điện cho anh vào khoảng thời gian tan làm.
Lâm Xuyên bắt máy, cô bé nói: “Em đang ở ngoài công ty anh, có thể làm phiền anh vài phút được không?”
Mấy ngày không gặp Lâm Xuyên, ở công ty anh ăn mặc rất chỉnh tề. Họ gặp nhau ở một quán cà phê gần công ty, thậm chí nơi này còn có khả năng chạm mặt đồng nghiệp của Lâm Xuyên.
“Nguyệt Thư.” Giọng điệu Lâm Xuyên gọi cô vẫn như trước đây, cũng khác biệt so với thái độ của anh đối với người khác.
Thú thật, Đường Nguyệt Thư cảm thấy anh đối xử với mình rất tốt, đôi khi hành động của anh sẽ khiến người ta có không gian để tưởng tượng xa xôi.
Có điều, điều này cũng càng chứng thực một trong ba ảo tưởng lớn nhất của đời người: Anh ấy thích mình.
Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm vào mặt anh vài giây, sau đó bưng ly Americano đá của mình lên uống một ngụm. Đắng quá, đắng như tình yêu của cô vậy.
“Em muốn xác nhận với anh một chuyện.” Vẻ mặt cô bé rất nghiêm túc: “Anh thật sự không thể nào thích em được sao?”
Cô là một người bướng bỉnh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Lâm Xuyên khựng lại. Anh vẫn nhớ chuyện của mấy năm về trước. Nhờ chuyến du hành thời không ngắn ngủi đó, anh đã gặp Đường Nguyệt Thư năm 26 tuổi, sau khi trở về cũng gặp được cô khi còn là một học sinh cấp hai.
Thật lòng mà nói, cô bé lúc đó hoàn toàn không có nhiều nét tương đồng với hình ảnh của cô sau này, nhưng tương lai của một người sẽ phát triển ra sao, quỹ đạo thật khó mà định trước.
Đường Nguyệt Thư 18 tuổi đã có ngoại hình rất giống với sếp Đường trong ấn tượng của Lâm Xuyên.
Cô thật sự đã lớn rồi.
“Nguyệt Thư, em còn nhỏ tuổi, nên đi ra ngoài khám phá thế giới nhiều hơn, hoặc có lẽ nên qua lại với những người bạn đồng trang lứa.” Lâm Xuyên nói: “Ở bên anh không công bằng với em. Sau này em sẽ hiểu, đa số mọi người chỉ là khách qua đường trong cuộc đời em mà thôi.”
Lâm Xuyên nói rồi dừng lại một chút, một lát sau bổ sung: “Anh vẫn luôn coi em như em gái mà chăm sóc.”
Nói cách khác, cô quả thực không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.
Đường Nguyệt Thư đã hiểu.
Cô im lặng một lát, không lập tức mở miệng, sợ rằng vừa cất tiếng thì nước mắt sẽ lại tuôn rơi.
Cô vẫn cảm thấy rất buồn.
Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: “Xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh rồi.”
Cô là một người rất có giáo dục, cũng đồng tình với những lời Lâm Xuyên nói. Cô quả thực còn nhỏ, tương lai có nhiều chuyện không thể nói trước được.
Lâm Xuyên nghe vậy định mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe cô bé nói tiếp: “Sau này không có chuyện gì quan trọng em sẽ không liên lạc với anh nữa. Với lại, sau này em sẽ không gọi anh là anh trai nữa, em có anh trai của riêng mình rồi.”
“Tối nay em về Bắc Kinh.”
Lâm Xuyên: “…”
Dù đã lường trước được tình huống này, nhưng anh vẫn phải đối mặt.
Thôi xong, công sức nuôi nấng mấy năm, coi như đổ sông đổ bể.
Có điều, cách làm này của Đường Nguyệt Thư không được coi là tuyệt giao, mà cho dù có là tuyệt giao thì cũng chỉ là tuyệt giao đơn phương nhắm vào Lâm Xuyên mà thôi.
Một thời gian sau khi Đường Nguyệt Thư về Bắc Kinh, Lâm Xuyên phát hiện ba mẹ mình và cô bé vẫn liên lạc thường xuyên. Anh về nhà ăn cơm, thấy mẹ mình đang mở quà Đường Nguyệt Thư gửi tới, nói là cô đi du lịch rồi gửi quà cho hai ông bà.
“…”
Hiển nhiên, chỉ có anh là mất đi một cô em gái, còn ba mẹ anh thì không mất đi cô con gái nuôi.
***
Mặt khác, kỳ nghỉ hè của cô chủ nhà họ Đường vẫn trôi qua rất vui vẻ.
Nỗi buồn thất tình chỉ là tạm thời. Cô thi đại học đạt kết quả tốt, lão Đường không bắt buộc cô phải đi du học. Gia đình đã tổ chức một bữa tiệc mừng đỗ đại học rất hoành tráng.
Sau đó, cô cùng bạn bè đi chơi khắp thế giới.
Từ nhỏ những đứa trẻ xuất thân từ gia đình như cô đã được tiếp xúc với môi trường giáo dục khác biệt. Khi đi du lịch nước ngoài, ngôn ngữ không trở thành rào cản. Nếu thực sự không được thì thuê một phiên dịch viên đi cùng, không thiếu chút tiền đó.
Sau một kỳ nghỉ hè vui chơi thỏa thích, Đường Nguyệt Thư đã đăng không ít ảnh đẹp lên bảng tin của mình.
Tất cả đều chặn Lâm Xuyên.
Nhưng anh cũng biết chuyện này. Nguyên nhân là trong bữa cơm, bà Trần cầm điện thoại ngắm nhìn những bức ảnh xinh đẹp của cô bé, khen không ngớt lời. Lâm Xuyên liếc nhìn sang, sau đó lại nhìn điện thoại của mình thì lập tức hiểu ra.
Tháng chín tân sinh viên nhập học, Đường Nguyệt Thư bắt đầu cuộc sống đại học của mình.
Có lẽ do ảnh hưởng từ Lâm Xuyên, chuyên ngành đại học của cô là về Tài chính.
Không phải Tiếng Pháp.
Người xinh đẹp và ưu tú dù ở đâu cũng sẽ nhận được nhiều sự chú ý. Không lâu sau khi nhập học, trong buổi tiệc chào tân sinh viên, cô chủ nhà họ Đường đã lên sân khấu biểu diễn guitar và hát, trực tiếp giành được quyền ưu tiên lựa chọn bạn đời trong suốt bốn năm đại học.
Cô rất được yêu mến.
Từ khi khai giảng, các đàn anh và nam sinh cùng khóa đã không ngừng bày tỏ tình cảm với cô.
Nhưng đồng thời cuộc sống đại học cũng rất bận rộn.
Thỉnh thoảng nghĩ đến Lâm Xuyên, những lời anh nói quả thực rất đúng. Có lẽ cô nên giao du với những người bạn đồng trang lứa hơn. Nhưng có một điều hiển nhiên là khi đã gặp được người tốt hơn, khẩu vị của cô cũng trở nên kén chọn hơn.
Điều mà cô chủ nhà họ Đường không biết là, ở một không gian thời gian khác, dù không gặp Lâm Xuyên ở độ tuổi này, khẩu vị của cô ở khi ấy cũng vẫn kén chọn như vậy.
Sau khi tỏ tình thất bại, Đường Nguyệt Thư không mấy khi liên lạc với Lâm Xuyên. Anh cũng vậy.
Người trước đây thường xuyên làm việc vặt cho vợ chồng bà Trần như anh đã rất lâu rồi không xuất hiện trước mặt Đường Nguyệt Thư. Từ chối việc chạy vặt lâu ngày, bà Trần cũng nhận ra có điều không ổn, sau đó bèn tận dụng các dịch vụ chuyển phát nhanh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã lại qua một năm nữa.
Học kỳ hai năm nhất đại học của Đường Nguyệt Thư có không ít môn học, nhưng sinh viên đại học cũng có không ít thời gian rảnh rỗi.
Cô tham gia vài câu lạc bộ, cũng quen biết không ít người.
Mặc dù quan niệm chỉ coi trọng bằng cấp là không đúng, nhưng đa phần những người có thể trở thành bạn học cùng trường với cô đều là những nhân tài xuất chúng. Mà những gia đình có thể bồi dưỡng ra những nhân tài xuất chúng thì đều không tồi.
Đôi khi của cải đồng nghĩa với tài nguyên giáo dục.
Phần lớn bọn họ đều đáng để qua lại.
Trước đây, cô và bạn cùng phòng tham gia một câu lạc bộ kịch nói. Gần đây phải tập luyện để biểu diễn. Vì xinh đẹp nên Đường Nguyệt Thư được chọn làm nữ chính, cũng vì lý do tương tự mà một đàn anh được chọn làm nam chính, thực tế anh ta còn là Hội trưởng câu lạc bộ.
Rất đẹp trai.
Ban đầu, bạn cùng phòng của Đường Nguyệt Thư bị khuôn mặt của Hội trưởng linh vật nhà họ làm cho mê mẩn, nhất quyết kéo cả phòng ký túc xá đi đăng ký.
Đàn anh tên là Diệp Thụy Lâm, rất đẹp trai, trông hơi giống sự kết hợp giữa một nam minh tinh Hàn Quốc nổi tiếng và một thần tượng trong nước nào đó. Có thể nói, dù hai người đó tự sinh cũng không thể sinh ra người giống đến vậy.
Trong vở kịch đang tập luyện có một cảnh hôn, chỉ là hôn giả lướt qua.
Sự kết hợp giữa trai tài gái sắc tạo nên một khung cảnh thật mãn nhãn.
Thời gian Đường Nguyệt Thư và đàn anh ở bên nhau cũng dài hơn. Đàn anh không chỉ đẹp trai, mà mấy lần tập luyện còn mang đồ ăn cho tất cả mọi người.
Có thể tưởng tượng, khi mọi người đang miệt mài nghiên cứu diễn xuất và lời thoại, nam chính xuất hiện cùng với ánh hào quang và đồ uống, đồ ăn vặt. Anh ta có thể trở thành linh vật được mọi người yêu mến không chỉ vì gương mặt.
Hai người cũng có những buổi tập luyện riêng tư với nhau. Trong kịch bản, họ còn có những cảnh nắm tay, ôm nhau.
Mặt đàn anh thường xuyên đỏ bừng.
Khi tập luyện tốt, những người khác còn trêu chọc.
Chuyện mà người khác đều có thể nhìn ra, làm sao Đường Nguyệt Thư có thể hoàn toàn không nhận thấy?
Diệp Thụy Lâm thích cô.
Buổi biểu diễn diễn ra thuận lợi. Tối hôm đó, tất cả thành viên trong câu lạc bộ đều ra ngoài trường ăn mừng, đến một quán bar khá nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Những bạn học chưa từng đến những nơi như thế này ngoan ngoãn đi theo bạn bè.
Đường Nguyệt Thư không thuộc nhóm người lần đầu đến, nhưng đàn anh lại coi cô như mới đến lần đầu mà chăm sóc.
Cô chơi trò chơi thua, anh ta cũng nghĩ đến việc uống thay cho cô.
Lần nào những người trên ghế sofa khác cũng lớn tiếng trêu chọc. Đàn anh đỏ mặt bảo họ im miệng, nhưng lại lén lút nhìn sắc mặt Đường Nguyệt Thư, sợ cô khó chịu.
Đường Nguyệt Thư không phải chưa từng được người khác theo đuổi, cô sẽ không cảm thấy không thoải mái.
Thực ra các bạn trong câu lạc bộ đều là những người khá tốt. Họ không có ý xấu gì, chỉ là thích gán ghép lung tung mà thôi.
Đêm Bắc Kinh lúc nào cũng náo nhiệt.
Quán bar này trang trí khá ổn, lại nằm ở khu sầm uất, Đường Nguyệt Thư không tránh khỏi việc gặp người quen, nhưng cũng chỉ chào hỏi qua loa mà thôi.
Ở một bàn cách đó không xa, cảnh cụng ly mời rượu cũng đang diễn ra, chỉ là tính chất hoàn toàn khác với bên này.
Người đàn ông trẻ mặc sơ mi đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kiểu Cuba, giữa mặt dây là viên ngọc lục bảo hình vuông mang sắc xanh khổng tước. Ngón trỏ tay trái đeo một chiếc nhẫn bạc, khí chất nổi bật. Có cô gái trẻ ăn mặc gợi cảm định lại gần anh, nhưng anh nghiêng người né tránh, thậm chí còn kéo một người đàn ông ngồi xuống cạnh mình.
Người may mắn được chọn k** r*n: “Anh Xuyên, anh không muốn bị mấy cô em thơm tho mềm mại bắt chuyện, chứ em thì muốn lắm! Anh lấy em ra cản đào hoa làm gì vậy?”
Lâm Xuyên nhấp một ngụm rượu whisky, nói: “Anh ảnh hưởng gì đến cậu?”
“Ngồi cạnh anh thì còn cô nào thèm để ý đến em nữa?” Người kia tố cáo.
Nhưng sau câu nói đó, Lâm Xuyên lại không đáp lời, ánh mắt anh dừng lại ở một cái bàn cách đó không xa.
Ở bàn đó, vì thua trò chơi mà cô bé mặc quần short bò và áo hai dây có họa tiết hoa nhỏ bị mọi người trêu chọc, phải uống rượu giao bôi với chàng trai ngồi bên cạnh.
So với lần gặp cuối cùng vào năm ngoái, cô đã thay đổi một cách rõ rệt. Lúc đó tâm trạng cô sa sút, còn bây giờ thì rạng rỡ và xinh đẹp.
Chàng trai uống rượu giao bôi với cô rõ ràng là thích cô.
“Anh Xuyên, nhìn gì đấy?”
Lâm Xuyên ngừng nhìn: “Không có gì.”
Đường Nguyệt Thư đã uống không biết bao nhiêu ly rượu. Cô chưa say hẳn, chỉ hơi ngà ngà, giữa chừng cô đứng dậy đi vệ sinh một chuyến.
Cô đã từng đến nơi này nên cũng không đi cùng các bạn nữ khác, bọn họ đang chơi trò chơi rất vui vẻ.
Đường Nguyệt Thư nhân tiện dặm lại lớp trang điểm, lúc đi ra thì nhìn thấy Diệp Thụy Lâm ở hành lang.
“Đàn anh?”
Chàng trai ngẩng đầu nhìn sang, mỉm cười với cô. Anh ta cũng đã uống không ít, trong đó bao gồm cả hai ly rượu mà anh ta cố uống thay cho Đường Nguyệt Thư.
“Anh hơi lo em ra ngoài không tìm được đường về, nên qua đây đợi em một chút.”
Dù sao thì ở quán bar cũng có đủ loại người.
Đường Nguyệt Thư cười nhẹ: “Em cũng không ngốc nghếch đến vậy đâu.”
Cô định nói là mình sẽ quay lại bàn trước, nhưng chưa đi được hai bước thì tay cô đột nhiên bị anh ta nắm lấy.
Đường Nguyệt Thư dừng bước, quay đầu lại thì thấy chàng trai đang nhìn cô cười ngốc nghếch: “Đàn em Nguyệt Thư.”
Có một câu mà Đường Nguyệt Thư đã nghe từ khi còn mười mấy tuổi cho đến tận bây giờ: Đàn ông say ba phần, diễn đến khi bạn rơi lệ.
Nhưng phải thừa nhận rằng khi những chàng trai ưa nhìn dùng chiêu này, đa số các cô gái đều không thoát khỏi.
Thực ra Đường Nguyệt Thư hiểu rằng, có lẽ giữa cô và Diệp Thụy Lâm đang ở trong giai đoạn mập mờ. Cô có chút cảm tình với anh ta, nhưng vẫn chưa đến mức có thể ở bên nhau.
Diệp Thụy Lâm nắm tay cô, hơi dùng sức một chút, Đường Nguyệt Thư bước một bước về phía anh ta, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Mùi nước hoa trên người chàng trai thoảng vào mũi cô, không khó chịu, là một mùi hương thanh mát.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên gương mặt Đường Nguyệt Thư, anh cong mi mắt cười nhẹ.
“Hôm nay lúc biểu diễn chính thức trên sân khấu, lúc hôn giả, anh có chút muốn hôn thật.” Anh ta nhìn thẳng vào cô: “Anh muốn hỏi em, anh có được vinh dự đó không?”
Ngoại hình và giọng nói của đàn anh là kiểu mà đa số các cô gái yêu thích. Thái độ của anh ta với Đường Nguyệt Thư quả thực cũng khác biệt rõ ràng so với những người khác.
Nói xong thì Diệp Thụy Lâm chờ đợi phản ứng của cô, chỉ là Đường Nguyệt Thư không trả lời ngay.
Anh ta cúi đầu từ từ tiến lại gần cô, coi như là một sự thăm dò, cho cô cơ hội để đẩy ra.
Chỉ là đúng lúc này, một bàn tay khác đột nhiên nắm lấy tay Đường Nguyệt Thư từ phía sau, kéo cô lại.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên bên tai. Đường Nguyệt Thư ngẩn ra một lúc, cổ tay cô bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện nắm lấy.
Diệp Thụy Lâm cũng phản ứng lại ngay lập tức, nhíu mày nhìn người vừa đến: “Anh là ai?”
Lâm Xuyên không thèm để ý đến anh ta, cúi mắt nhìn cô bé vẫn chưa kịp phản ứng, hỏi cô: “Nguyệt Thư, đây là bạn trai em à?”
“Sao anh lại ở đây?” Đường Nguyệt Thư giằng tay ra khỏi tay anh.
Lâm Xuyên nhìn bàn tay trống không của mình, đáp: “Qua đây công tác, nửa tháng.”
Ồ.
Diệp Thụy Lâm có thể nghe ra hai người quen biết nhau: “Đàn em Nguyệt Thư, vị này là?”
“Bạn tôi.”
Một chữ “bạn” không hề có chút sắc thái tình cảm nào.
Đường Nguyệt Thư đã không gặp Lâm Xuyên rất lâu rồi. Nhưng trong tình huống này, cô vẫn giới thiệu đơn giản một chút: “Đây là đàn anh cùng trường của em, tối nay câu lạc bộ bọn em hẹn nhau ra ngoài chơi.”
Lâm Xuyên không để tâm đến nửa sau của câu nói.
Đàn anh, đàn anh suýt nữa thì hôn nhau.
Lâm Xuyên liếc nhìn đồng hồ: “Cũng không còn sớm nữa, trường các em không có giờ giới nghiêm sao?”
Đương nhiên là có, bây giờ cũng đã qua giờ giới nghiêm từ lâu rồi.
Chỉ có điều, từ trước đến nay những thứ như giờ giới nghiêm luôn là trên có chính sách, dưới có đối sách.
Đường Nguyệt Thư coi như anh rảnh rỗi nên mới lo lắng vài câu, đáp: “Lát nữa bọn em về ngay.”
Thực ra hôm nay mọi người cũng đều mệt rồi, ra ngoài giải khuây một chút, không có ý định chơi thâu đêm.
Lâm Xuyên nói: “Anh sắp xếp xe đưa các em về trường.”
Câu nói này vừa thốt ra, Đường Nguyệt Thư theo bản năng từ chối: “Không cần đâu, bọn em đông người lắm, bắt taxi về là được rồi.”
Ở trường, cô không hề xây dựng hình tượng gì quá lố lăng, nhưng những người xung quanh cũng có thể nhận ra gia cảnh cô không tệ.
“Chỉ mấy chiếc xe thôi, anh còn không sắp xếp nổi sao?” Lâm Xuyên nhìn cô.
Giọng điệu anh vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt nhìn Đường Nguyệt Thư lại không phải vậy.
Cô không hiểu tại sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt như thể đang bắt quả tang yêu sớm.
Lâm Xuyên để cô và cậu đàn anh kia của cô ra về.
Bạn bè của Đường Nguyệt Thư cũng lục tục chuẩn bị ra về, có người đứng dậy còn lảo đảo, may mắn là trạng thái khi say rượu của mọi người đều không tệ.
Nghe nói có xe đợi sẵn, ai nấy đều vui vẻ thoải mái. Giờ này không dễ bắt xe, nhất là khi họ lại đông người.
Lúc này Đường Nguyệt Thư mới phát hiện, bàn của Lâm Xuyên ở ngay cách chỗ họ không xa.
Một lúc lâu sau, cách một năm, Lâm Xuyên nhắn tin cho cô: [Xe đến rồi, em và bạn em khi nào về trường?]
Anh đúng là người làm việc hiệu quả.
Đường Nguyệt Thư nhanh chóng trả lời tin nhắn, ngay sau đó Lâm Xuyên đi tới dẫn đám sinh viên bọn họ ra ngoài.
Ngoại hình và khí chất của anh khiến các bạn trong câu lạc bộ của Đường Nguyệt Thư ngẩn người hết lần này đến lần khác.
Họ lẽo đẽo theo sau, xì xầm bàn tán.
Đến khi nhìn thấy mấy chiếc xe đậu trước cửa quán bar, loại mà giá lăn bánh không dưới vài triệu tệ, Đường Nguyệt Thư khựng lại. Logo của mấy chiếc xe đó thuộc loại mà ngay cả người không mấy rành về xe cũng có thể nhận ra. Hai nam sinh trong nhóm họ buột miệng kêu “Vãi chưởng”.
Đường Nguyệt Thư ngước mắt nhìn Lâm Xuyên, vẻ mặt anh không có gì khác thường.
Khi cô tiễn mọi người lên xe, gần đến lượt cuối cùng, Lâm Xuyên gọi cô lại: “Nguyệt Thư, em đi xe của anh, anh có chuyện muốn nói với em.”
Đường Nguyệt Thư khựng lại, sau đó bảo Diệp Thụy Lâm đang đứng bên cạnh cũng lên xe, còn mình thì hùng hổ đi theo Lâm Xuyên lên xe của anh.
Đúng lúc lắm, cô cũng có chuyện muốn nói với anh.
Cửa xe đóng lại, tài xế ở phía trước tập trung lái xe.
“Có phải anh cố ý không?” Cô bé trừng mắt nhìn anh.
Lâm Xuyên hỏi lại cô: “Cố ý cái gì?”
“Mấy chiếc xe đó.”
“Xe có vấn đề gì sao?”
Anh giả ngốc.
Đường Nguyệt Thư: “Anh nói sắp xếp xe, kết quả toàn sắp xếp mấy chiếc xe sang đó là có ý gì? Anh muốn bạn học của em nghĩ sao?”
Lâm Xuyên nhìn cô, chậm rãi trả lời: “Em thấy mấy chiếc xe đó có đắt bằng chiếc em đang ngồi không? Em mong đợi anh có xe rẻ đến mức nào chứ?”
“…”
Cô bé bất ngờ bị nghẹn họng.
“Hơn nữa, em sợ bạn học nghĩ nhiều, hay là sợ cậu đàn anh kia của em nghĩ nhiều?” Lâm Xuyên lại hỏi: “Em thích cậu ta à?”
“Cậu ta đang theo đuổi em đúng không?” Lâm Xuyên từ tốn nói: “Cậu ta cũng nên biết một chút, cô gái mình đang theo đuổi có phải là người mình với tới được hay không chứ?”