Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 107: Ngoại truyện: Mập mờ.




Nửa sau quãng đường ngồi trên xe, Đường Nguyệt Thư rất tức giận.

“Em với anh ta yêu đương chứ có phải kết hôn đâu, cần gì quan tâm anh ta có với tới được hay không?”

“Hơn nữa, chuyện này thì liên quan gì đến anh!”

Thế nhưng cô tức giận thì cứ tức giận, mặt Lâm Xuyên vẫn bình thản, thậm chí anh còn nhắm mắt dưỡng thần.

“…”

Chiếc xe của họ chạy chậm hơn một chút. Trên điện thoại của Đường Nguyệt Thư liên tục nhận được tin nhắn của bạn bè báo là đã về đến trường.

Bạn cùng phòng còn hỏi có cần đợi cô không, Đường Nguyệt Thư nói không cần.

Kết quả, khi xe đến cổng trường, cô nhìn thấy Diệp Thụy Lâm vẫn còn đợi ở ngoài.

Đường Nguyệt Thư ngẩn ra một lúc.

Rõ ràng Lâm Xuyên cũng nhìn thấy cậu ta. Cô bé bên cạnh cảm thấy đã để người khác đợi lâu, nhưng vẫn rất lịch sự cảm ơn anh rồi mới xuống xe đi về phía đối phương.

“Đàn anh, sao anh vẫn còn đợi ở đây?”

Diệp Thụy Lâm cười nhẹ: “Muộn quá rồi, anh đưa em về ký túc xá.”

Muốn theo đuổi con gái thì phải thật để tâm, nhất là những cô gái khó theo đuổi. Trong mắt cô ấy đâu phải chỉ nhìn thấy mỗi gương mặt.

Lâm Xuyên trong xe nhìn bóng lưng hai người họ xa dần, chỉ nhìn từ phía sau thôi cũng thấy họ đủ xứng đôi rồi.

Đúng như lời Đường Nguyệt Thư nói. Cô chỉ muốn tận hưởng hương vị tình yêu ở trường đại học, không nhất thiết phải lâu dài nên gia thế đối phương thế nào không quan trọng, chỉ cần cô thích là được.

Chỉ cần cô thích là được.

Lâm Xuyên cụp mắt nhìn mu bàn tay phải của mình. Đêm sinh nhật năm ngoái, cô bé đã rơi một giọt nước mắt rất to trên mu bàn tay anh. Sau đó, biết bao ngày đêm, anh đều cảm thấy lương tâm mình bị giày vò.

Cũng phải, cô còn trẻ, một phút thích nhất thời liệu có thể kéo dài được bao lâu?

Một lúc lâu sau, Lâm Xuyên mới lên tiếng: “Lái xe đi.”

Cuộc sống đại học ngoài việc học hành ra thì chính là các hoạt động giải trí ngoại khóa, yêu đương cũng được coi là một trong số đó.

Từ khi tiếp xúc với Diệp Thụy Lâm, Đường Nguyệt Thư đã bị bạn cùng phòng trêu chọc không ít lần. Chỉ là khi mọi người cùng nói về chuyện này, cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận rằng thực ra mình không thích đối phương đến vậy.

Bạn cùng phòng đều giơ ngón tay cái khen cô.

“Đẹp trai như vậy mà cậu cũng nhịn được không thích, không hổ là cục cưng tu Vô Tình Đạo của tớ!”

Đường Nguyệt Thư đã từng nếm trải hương vị của sự rung động đầu đời, cảm giác này không giống như vậy.

Một năm sau khi bị Lâm Xuyên từ chối, thực ra Đường Nguyệt Thư cũng đã gặp không ít người, không phải nói họ không tốt, chỉ là cảm giác không đúng.

Cô không phải là người thích chịu thiệt thòi.

Thế giới rộng lớn như vậy, cô nhất định sẽ tìm được một người mà cả hai cùng thích nhau.

Không tìm được cũng chẳng sao.

Cũng không chết được.

Sau khi câu lạc bộ của họ biểu diễn xong vở kịch đó, thực ra Đường Nguyệt Thư và Diệp Thụy Lâm đã thu hút được một lượng fan couple. Bây giờ, chỉ cần là hai người có ngoại hình ưa nhìn, bất kể nam nữ thì đều dễ bị gán ghép với nhau.

Câu lạc bộ của họ có tài khoản, đã cắt những đoạn đặc sắc đăng lên mạng xã hội, lượt tương tác cũng khá tốt.

Người quản lý còn hỏi Đường Nguyệt Thư có muốn đăng ký một tài khoản để thu hút thêm lượt tương tác không.

Cô chủ nhà họ Đường đã khéo léo từ chối.

Cô không hề có ý định tạo dựng hình ảnh cặp đôi với Diệp Thụy Lâm ở trên mạng.

Lượt tương tác của video này quả thực không tệ. Những người luôn lướt mạng như bạn bè của cô cũng đã xem được, ai nấy đều chạy đến hỏi có phải cô đã có bạn trai rồi không.

“…”

Video đăng tải trên nền tảng công cộng, ai cũng có khả năng xem được.

Trong một căn biệt thự nào đó ở Bắc Kinh, người đàn ông trẻ tuổi vừa trở về, tiện tay nới lỏng cà vạt, ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.

Xã giao không thể thiếu rượu bia, anh đã hơi ngà ngà say.

Điện thoại mở một nền tảng video ngắn, không biết dựa vào đâu mà thuật toán big data lại đề xuất một video, anh vừa mở ra đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

Một vở kịch do sinh viên đại học tự tổ chức tập luyện. Anh nhìn thấy cô bé mặc chiếc đầm xòe rộng lộng lẫy, cô và một chàng trai trẻ khác đóng vai một cặp tình nhân, họ nắm tay, ôm nhau, thậm chí còn có cả những nụ hôn giả lướt qua.

Nam nữ trẻ tuổi ngày ngày tiếp xúc như vậy, nảy sinh tình cảm cũng là chuyện bình thường.

Năm ngoái, Lâm Xuyên từng nói với cô bé rằng, cô chỉ coi anh như một chỗ dựa tình cảm, sau khi vào đại học cô sẽ gặp được nhiều chàng trai khác, cô nhất định sẽ lại nảy sinh tình cảm tương tự với người khác.

Rõ ràng những lời này đều là do anh nói.

Ý định ban đầu của anh cũng là hy vọng cô có thể sống một cách tự do phóng khoáng, không bị giới hạn bởi anh, cũng không bị giới hạn bởi kết cục đã định sẵn ở một thế giới song song khác.

Dù cho cô không hề hay biết gì cả.

Kỳ ngộ năm 18 tuổi đã cho Lâm Xuyên cơ hội gian lận trong sự nghiệp, anh cực kỳ nhạy bén với những biến động của các ngành nghề. Mặc dù năm đó anh không thể nhớ rõ ràng sự phát triển của tất cả các ngành, nhưng chỉ cần một chút gợi ý cũng đủ để suy một ra ba.

Vì vậy, anh đã sớm thể hiện được ưu thế tuyệt đối của mình trong sự nghiệp gia tộc hơn so với một “anh” khác.

Nhưng việc biết trước một vài kết cục đã định cũng đã giới hạn anh.

Lâm Xuyên đưa tay day trán, video đó không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, cuối cùng màn hình mới tắt.

Căn biệt thự này là do một “anh” khác của năm đó mua. Đến bây giờ, giá nhà không biết đã tăng gấp bao nhiêu lần, rõ ràng là một khoản đầu tư thành công.

***

Đường Nguyệt Thư học đại học ở Bắc Kinh, việc về nhà là chuyện thường xuyên.

Cô thường xuyên phải tham dự một vài buổi tiệc.

Học kỳ hai năm nhất trôi qua cũng rất nhanh, Đường Nguyệt Thư bàn với ba ruột về việc cho cô thực tập ở công ty vào kỳ nghỉ hè.

Chuyên ngành cô học hoàn toàn phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của Đường thị, luôn có vị trí thích hợp cho cô.

Chỉ có điều nếu nộp hồ sơ trực tiếp, cô mới chỉ là sinh viên năm nhất, không có chút quan hệ nào thì rất dễ bị loại.

Lão Đường vốn định giới thiệu cô đến công ty của bạn, nhưng cô bé nói vài lời mềm mỏng, lão Đường bèn đồng ý.

Nhưng chưa được hai ngày, hình như cậu em vợ Chu Khâm của ông nói gì đó, lão Đường lại nhắc đến chuyện có nên để cô đi thực tập ở công ty khác không, để tránh bị dị nghị.

Cô bé không ngạc nhiên với màn kịch này, nhưng cô vẫn nổi giận với ba ruột.

“Người khác nói vài câu là ba đã nuốt lời rồi, chuyện ba hứa với con đối với ba cũng chỉ là một lời nói thôi sao? Ba sắp xếp cho em vợ vào công ty sao không thấy ba nói để tránh bị dị nghị?” Đường Nguyệt Thư nói năng không hề khách sáo: “Sao nào, con là con gái riêng à, con không thể xuất hiện công khai được sao?”

Nói xong, cô lập tức cúp máy.

Ngay sau đó không lâu, lão Đường nhắn tin xin lỗi, nói là ông suy nghĩ không chu toàn. Ông đã dặn dò nhân viên rồi, bảo cô cứ nộp hồ sơ là được.

Lão Đường còn chuyển tiền cho cô đi mua chút đồ để dỗ cô vui vẻ.

Cô bé sớm đã nhìn thấu bộ mặt của ba mình.

Chơi trò trọng nam khinh nữ phải không, vậy thì cứ chờ xem mấy năm nữa sẽ chơi thế nào.

Trong giới có hai anh chị sắp đính hôn, Đường Nguyệt Thư cũng nằm trong danh sách khách mời. Cô trang điểm, làm tóc xong xuôi ở nhà mới ra ngoài.

Đứa em trai bốn tuổi của cô từ nhỏ đã hay khóc, thích quấy phá. Đường Nguyệt Thư không thể nào ưa nổi, cũng chưa từng chăm sóc đứa em này mấy.

Lúc này cậu nhóc đang làm nũng với ba mẹ đòi đi theo.

Rõ ràng người mẹ kế của cô là một người mẹ mềm lòng, đã bàn với chồng hay là mang con trai theo.

Lão Đường không đồng ý.

Trong tiệc đính hôn của người khác, lại để xảy ra sơ suất vì đứa trẻ không hiểu chuyện thì rất dễ làm mất lòng người ta.

Nhưng đứa trẻ khóc lóc rất đáng thương, không biết Chu Ngọc nghĩ thế nào, lại nói một câu: “Hay là Nguyệt Thư ở lại chăm em một chút, con thường không ở nhà, bây giờ ở nhà bồi đắp tình cảm với em đi?”

Đường Nguyệt Thư mặc một bộ lễ phục đắt tiền, lớp trang điểm trên mặt do chuyên gia trang điểm riêng thực hiện. Cô cười như không cười mà nhìn mẹ kế của mình: “Dì Chu, trước đây dì ở nhà chăm em nhiều là chuyện của dì, chắc con không có nghĩa vụ phải chăm sóc con trai thay dì và ba đâu nhỉ? Bao nhiêu dì giúp việc không sai bảo, lại sai bảo đến con rồi sao?”

Cô còn nhỏ tuổi thôi, chứ không ngốc.

Chu Ngọc vội vàng giải thích rằng chỉ muốn hai chị em họ bồi đắp tình cảm.

“Nếu bồi đắp tình cảm mà có ích thì ba mẹ dì đã không vui mừng hớn hở gả dì cho một người đàn ông hơn mười mấy tuổi rồi. Bây giờ chắc em trai dì còn thân với anh rể hơn cả chị ruột nhỉ? Có liên quan gì đến tình cảm không?”

“Đường Nguyệt Thư, con nói bậy bạ gì đó?” Lão Đường nghiêm mặt khiển trách con gái.

Đường Nguyệt Thư ngậm miệng lại đúng lúc, còn làm động tác niêm phong miệng.

Người lớn không thích nghe sự thật.

Cô đến nơi tổ chức tiệc đính hôn, thầm cảm thán sự chuẩn bị hoành tráng này.

Thế nhưng còn chưa nói chuyện với bạn bè được mấy câu, cô đột nhiên nhìn ra phía cửa, thấy người đàn ông trẻ tuổi được ba mẹ của nhân vật chính buổi tiệc đính hôn mời vào.

Lâm Xuyên hàn huyên vài câu với chủ nhà, được người phục vụ dẫn vào chỗ ngồi, ngay bên cạnh Đường Nguyệt Thư.

“…”

Sao lại trùng hợp như vậy.

“Đừng nghĩ nữa, họ biết chúng ta quen nhau nên cố ý xếp chỗ ngồi đấy.” Lâm Xuyên khẽ nói.

Từ khi cả gia đình ba người Lâm Xuyên tham dự lễ trưởng thành của Đường Nguyệt Thư, mọi người đều biết là họ quen nhau.

Lâm Xuyên thuận theo tự nhiên chào hỏi ba ruột và mẹ kế của Đường Nguyệt Thư, gọi là ông Đường và bà Đường.

Đường Nguyệt Thư vẫn chưa biết phải đối xử với Lâm Xuyên như thế nào, tiệc bắt đầu là cô cắm đầu vào ăn.

Rượu vang ở tiệc đính hôn rất ngon, Đường Nguyệt Thư uống hết ly của mình, còn muốn rót thêm chút nữa. Lâm Xuyên nhìn thấy, bèn đưa ly mà mình vẫn chưa đụng đến cho cô.

“Uống của anh đi. Anh lái xe đến, không uống rượu.”

Anh đã nói vậy rồi, Đường Nguyệt Thư cũng không khách sáo nữa.

Có điều, giữa chừng Đường Nguyệt Thư liếc nhìn điện thoại rồi bỏ đi một lúc.

Diệp Thụy Lâm nhắn tin hỏi cô có tiện nghe điện thoại không, Đường Nguyệt Thư ra ngoài tìm một góc yên tĩnh để nghe máy.

Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là anh ta muốn hẹn cô đi ăn cơm xem phim. Hôm nay Đường Nguyệt Thư không rảnh, nên đối phương hẹn cô vào thời gian khác.

Đối với vị đàn anh này, lý do Đường Nguyệt Thư vẫn tiếp xúc là vì có thiện cảm với anh ta.

Tình cảm con người là một thứ rất phức tạp, bây giờ chưa đến mức thích, sau này thì chưa nói trước được.

Mọi việc đều cần cho thời gian một cơ hội.

Cô vẫn đang nói chuyện điện thoại, vừa quay người lại, đột nhiên nhìn thấy Lâm Xuyên đi về phía mình, lúc đó miệng cô đúng lúc đang nói: “Mai gặp.”

Lâm Xuyên đi thẳng về phía cô.

“Anh có chuyện gì sao?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Lâm Xuyên nhìn vào điện thoại của cô: “Vừa mới gọi điện cho cậu đàn anh kia của em à, hẹn mai gặp mặt sao?”

“Liên quan gì đến anh?” Đường Nguyệt Thư không muốn nói nhiều.

Lâm Xuyên định mở miệng nói gì đó, cô bé đã quay người đi về, nhưng bước chân cô có hơi nhanh, đôi giày cao gót dưới chân ước chừng bảy tám centimet, bất cẩn một chút liền bị trật chân.

Anh nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn, thấy cô đang vịn tường, vẻ mặt đau đớn, gót của đôi giày cao gót bên chân phải đã bị gãy.

“…”

Lâm Xuyên nhanh chóng bước tới đưa tay đỡ lấy cô.

“Em trật chân rồi à?”

Anh cúi đầu nhìn rồi ngồi xổm xuống quan sát. Khi anh định đưa tay chạm vào, Đường Nguyệt Thư rụt người lại.

“Anh đừng chạm vào.” Cô nói.

Mu bàn chân cô sưng đỏ lên trông thấy.

Lâm Xuyên đứng dậy: “Anh đưa em đến bệnh viện.”

Rời tiệc sớm không hay lắm, nhưng chân cô thế này cũng không còn cách nào khác, đi cũng không đi nổi.

Lâm Xuyên: “Anh cõng em nhé?”

Nhưng anh nhanh chóng để ý đến chiếc đầm hôm nay của cô, đầm đuôi cá.

“Để anh bế em đi.” Anh đổi ý.

Đường Nguyệt Thư khựng lại, nhưng Lâm Xuyên đã hành động rồi. Cô đột nhiên bị nhấc bổng nên khẽ kêu lên một tiếng, theo bản năng níu lấy vai anh.

Lâm Xuyên nhấc lên một chút để bế cô cho vững.

Chân Đường Nguyệt Thư đau điếng. Cô không nói gì chủ yếu là vì đau, lúc này không thể cố tỏ ra mạnh mẽ được. Nhưng được Lâm Xuyên bế, cô lại cảm thấy một sự xấu hổ khó tả, sợ bị người khác nhìn thấy nên dúi đầu vào lòng anh.

Lâm Xuyên cúi đầu, chỉ nhìn thấy một cái đầu.

“…”

Đi thang máy xuống bãi đậu xe. Đến gần xe, Đường Nguyệt Thư khẽ nhắc anh: “Anh thả em xuống đi.”

“Bế cả đoạn đường rồi, lúc này em còn cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì?” Lâm Xuyên mở miệng hỏi cô. Chỉ là cô bé vừa ngẩng đầu lên, anh liền nhìn thấy vành tai hơi ửng đỏ của cô.

Anh khựng lại, đặt cô xuống, mở cửa xe rồi đỡ cô lên xe.

Bệnh viện gần nhất cách đó khoảng mười phút đi xe. Lúc xuống xe, Đường Nguyệt Thư vốn không muốn để anh bế, nhưng đôi giày cao gót dưới chân cô thực sự không xỏ vào nổi.

Bị bế kiểu công chúa ở bệnh viện thế này, cô xấu hổ đến mức muốn chín cả người.

Cô cảm thấy có lỗi với những tình tiết tương tự trong các tiểu thuyết tình cảm mình từng đọc thời niên thiếu.

Rốt cuộc là ai thấy lãng mạn chứ!

Đường Nguyệt Thư cảm thấy mình sắp thành trò cười cho thiên hạ rồi.

Dịch vụ ở bệnh viện tư cũng khá tốt, bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương cho Đường Nguyệt Thư. Nhưng trật chân kiểu này không thể khỏi ngay được, vết thương của Đường Nguyệt Thư cũng không quá nghiêm trọng.

Lúc chuẩn bị rời bệnh viện, khi Lâm Xuyên định bế cô lên, Đường Nguyệt Thư đã chết lặng.

Khi mặt cô vùi vào lòng anh, khoang mũi toàn là mùi hương trên người Lâm Xuyên, rất dễ chịu, nhưng lại quá mập mờ.

Trên xe, Lâm Xuyên hỏi cô: “Tình hình của em bây giờ, em định về đâu?”

Đường Nguyệt Thư khựng lại, rõ ràng bây giờ về trường không tiện.

Cô vừa định nói về nhà, Lâm Xuyên lại nói: “Anh nhớ em ở nhà trên tầng ba, leo cầu thang cũng không tiện phải không?”

Đường Nguyệt Thư: “Đưa em đến…”

Cô vốn định nói đưa cô đến căn nhà riêng của mình, kết quả Lâm Xuyên nói câu tiếp theo: “Ở chỗ anh nhé? Có dì giúp việc chăm sóc em.”

“…”

Tiếng Trung lúc này khiến người ta không hiểu nổi.

“Lâm Xuyên, hôm nay anh không uống rượu cũng không bị sốt đấy chứ?” Nếu không sao lại nói linh tinh vậy.

Ai lại đi mời cô gái mình từng từ chối đến ở nhà mình chứ?

Lâm Xuyên: “… Em ở một mình, anh nhờ dì giúp việc qua chăm sóc em.”

Nói xong câu đó, anh khựng lại: “Không cần phải rạch ròi với anh như vậy. Mỗi năm em đều liên lạc với ba mẹ anh thường xuyên như thế, anh chăm sóc em một chút cũng là điều nên làm.”

“…”

Quả thực, một năm nay, mối quan hệ của Đường Nguyệt Thư với ba mẹ Lâm Xuyên không thay đổi gì nhiều.

Chỉ là hai người họ không liên lạc với nhau mà thôi.

Lâm Xuyên lái xe đưa cô bé đến chỗ ở của mình, đó là một căn biệt thự riêng biệt. Chỉ có điều, sau khi bế cô vào nhà không lâu, Lâm Xuyên hơi lúng túng nói với cô: “Tối nay dì giúp việc không qua kịp, sáng mai mới đến được. Em tự lo… hay là để anh chăm sóc em?”

Đường Nguyệt Thư im lặng, không hiểu ý Lâm Xuyên là gì.

“Em tự lo được.” Cô nói.

Thế là Lâm Xuyên ra ngoài mua đồ dùng cá nhân cho cô.

Đường Nguyệt Thư đi một vòng xem xét căn nhà của anh, rất lớn, nhưng khu vực trên lầu quá tốn sức, bây giờ cô không muốn leo lên.

Lúc Lâm Xuyên mua đồ về, Đường Nguyệt Thư đã có một đôi dép lê mới, còn Lâm Xuyên thì cho hết quần áo thay giặt anh mua cho cô vào máy giặt một lượt.

Trong khoảng thời gian này, Đường Nguyệt Thư đã xin nghỉ phép xong xuôi và cũng đã báo cho Diệp Thụy Lâm biết chuyện ngày mai lỡ hẹn rồi.

Màn đêm buông xuống, Đường Nguyệt Thư tập tễnh đi tắm.

Quần áo mới Lâm Xuyên mua cho cô đã được sấy khô, đồ lót đều là loại dùng một lần, không có gì đáng nói. Chu đáo nhất là, không biết anh đã mua ở đâu một cái bọc chống nước khi tắm cho chân.

Tắm rửa không sợ bị nước dính vào nữa.

Dù vậy, việc tắm rửa vẫn rất khó khăn.

Đường Nguyệt Thư thay một chiếc đầm ngủ.

Lúc cô ra ngoài Lâm Xuyên vẫn còn ở đó, anh nói: “Để anh xem chân em thế nào.”

Chẳng có gì đẹp để xem cả, băng bó kỹ càng, còn sưng vù như chân giò heo, dép Lâm Xuyên mua cũng cố ý mua lớn hơn một số.

Thế nhưng Đường Nguyệt Thư không ngờ Lâm Xuyên đột nhiên nhấc chân cô đặt lên đùi anh. Vẻ mặt anh nghiêm túc, thật sự đang xem xét vết thương.

Một lát sau, anh ngẩng đầu hỏi cô: “Bị thương thành ra thế này rồi, ngày mai em còn đi hẹn hò nữa không?”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Bây giờ trời đã tối, dưới ánh đèn anh lại nói với cô những lời như vậy, chân phải của cô vẫn còn đặt trên đùi anh.

“Lâm Xuyên.” Cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng không nhịn được nữa: “Anh không thấy chúng ta như vậy rất mập mờ sao?”

“Mập mờ?”

“Không mập mờ sao? Hay là anh lại coi em như em gái để chăm sóc phải không? Rốt cuộc anh đã chăm sóc bao nhiêu cô em gái kiểu này rồi?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Lâm Xuyên: “…”

Anh có em họ, nhưng rõ ràng không có kiểu tiếp xúc như vậy với em họ.

“Chưa từng chăm sóc người khác.” Lâm Xuyên cụp mắt xuống: “Chỉ chăm sóc em thôi.”

Căn biệt thự này hơi quá lớn, chỉ có hai người họ thì có vẻ khá trống trải.

Đường Nguyệt Thư ngả người ra sau một chút, ánh mắt vẫn dừng trên người Lâm Xuyên.

“Em có thể hiểu là anh đang mập mờ với em không?” Cô gái trẻ cất tiếng hỏi.

Những lời Lâm Xuyên nói năm ngoái cô vẫn còn nhớ, chính vì nhớ nên cô mới không hiểu ý của anh.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận