Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 108: Ngoại truyện: Đứng núi này trông núi nọ.




Đường Nguyệt Thư có thể xem là một người thẳng tính, nghĩ gì nói nấy, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết giữ ý.

Chỉ là trong hoàn cảnh hiện tại, cô đã chọn sự thẳng thắn.

“Em nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lâm Xuyên đứng dậy.

Dưới ánh mắt của Đường Nguyệt Thư, anh nói: “Giường đã dọn sẵn cho em rồi. Tối nay em nghỉ ngơi sớm đi, anh đi trước đây.”

Không biết là anh đang lờ đi hay trốn tránh câu hỏi của Đường Nguyệt Thư.

Đường Nguyệt Thư nhìn bóng anh biến mất sau cánh cửa, sau đó bên ngoài vang lên tiếng xe khởi động.

Trong điện thoại của cô còn một tin nhắn khác, là mật khẩu căn nhà này do Lâm Xuyên gửi.

Anh thật khiến người ta không hiểu nổi.

Ngày hôm sau.

Đường Nguyệt Thư tỉnh dậy trong căn nhà xa lạ này. Trong nhà không chỉ có dì giúp việc mà Lâm Xuyên gọi đến chăm sóc cô, mà chính Lâm Xuyên cũng có mặt.

Vốn dĩ cô định mở miệng hỏi một câu sao anh lại ở đây, nhưng nghĩ lại thì đây là nhà của người ta, thích đến thì đến thôi.

Lâm Xuyên hỏi cô cảm thấy chân mình sao rồi.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Dù sao thì cũng không thể lập tức đi lại nhanh nhẹn như bay được.

Rảnh rỗi ở đây cũng chẳng có việc gì làm, Đường Nguyệt Thư nghĩ thôi thì tranh thủ ôn bài luôn vậy.

“Có máy tính cho em mượn không?” Cô hỏi.

Lâm Xuyên: “Anh lên lầu lấy cho em.”

Không biết tại sao anh lại ở đây cả một ngày, gần tối nhận một cuộc điện thoại thì mới ra ngoài.

Đường Nguyệt Thư không quan tâm. Thực ra cô cũng không cần chăm sóc gì nhiều, có dì giúp việc lo ba bữa cơm là được rồi, còn việc thay thuốc thì hai ngày nữa đến bệnh viện thay.

Buổi tối, căn biệt thự này lại chỉ còn một mình cô.

Thật trống trải.

Chỉ có điều, gần mười hai giờ đêm, bên ngoài có tiếng xe vọng vào. Đường Nguyệt Thư đã lên giường nằm, nghe thấy động tĩnh lại ngồi dậy, mở cửa thì phát hiện Lâm Xuyên loạng choạng bước vào rồi ngã vật ra ghế sofa.

Cô tập tễnh bước ra, phát hiện hình như anh đã ngủ rồi.

Thế là cô cúi người, đưa tay chọc nhẹ vào má anh.

Lần đầu tiên không có phản ứng, lần thứ hai thì anh mở mắt.

Cô hơi giật mình một chút.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Xuyên không nói gì, Đường Nguyệt Thư cũng im lặng.

Mãi cho đến khi anh đột nhiên lên tiếng: “Sao em còn chưa ngủ?”

Đường Nguyệt Thư: “Anh say rượu à?”

Trông có vẻ không được tỉnh táo cho lắm.

Lâm Xuyên ngồi dậy, đôi mắt có chút gì đó mơ màng khó tả.

“Quên nói với tài xế địa chỉ mới rồi.” Lâm Xuyên đưa tay day thái dương: “Em ngủ trước đi, lát nữa anh đi sau.”

“Anh không đi cũng được.” Đường Nguyệt Thư nói: “Đây là nhà của anh mà.”

Dường như Lâm Xuyên cười nhẹ một tiếng, anh nói: “Không sợ anh là người xấu à?”

Anh vẫn còn say.

Đường Nguyệt Thư: “Chắc anh là chính nhân quân tử.”

Không thích cô, nói gì đến chuyện có ý đồ bất chính?

Đường Nguyệt Thư nói xong định về phòng, ngay khoảnh khắc quay người thì bị nắm lấy tay. Đối phương không dùng sức nhiều, nhưng bây giờ chân phải cô không dùng sức được nên hơi loạng choạng. Đầu gối cô chạm vào g*** h** ch*n Lâm Xuyên.

Cô cúi đầu đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.

Lâm Xuyên nói: “Nguyệt Thư, không có người đàn ông nào là chính nhân quân tử cả đâu.”

Ánh mắt anh lộ rõ vẻ xâm chiếm, Đường Nguyệt Thư ngẩn ra một lúc, nhưng anh đã buông tay ra rồi nói với cô: “Nếu em không ngại, tối nay anh không đi nữa.”

“Ồ.”

Cô không thể làm ra chuyện ở nhà người ta rồi lại đuổi người ta đi được.

Cô về phòng rồi ngủ luôn.

Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng Lâm Xuyên sẽ về vào buổi tối, không nhất thiết là say rượu mới về, đôi khi anh còn mang đồ ăn khuya cho Đường Nguyệt Thư.

Anh rất kỳ lạ.

Cô vẫn luôn quan sát anh.

Hai ngày trước, Lâm Xuyên còn đặc biệt đưa Đường Nguyệt Thư đến bệnh viện thay thuốc, lúc đó chân cô đã đỡ hơn nhiều rồi.

Cô bị trật chân không nặng, ngoài hai ngày đầu tiên đau nhất thì sau đó đã từ từ khỏi.

Ở trường cô đã xin nghỉ một tuần, cô phải quay lại trường.

Sắp thi rồi.

Mà chuyến công tác ở Bắc Kinh của Lâm Xuyên cũng kết thúc, anh đã về lại Hong Kong.

Lúc này, Đường Nguyệt Thư không có tâm trạng yêu đương, cô không cho phép mình xao nhãng.

Đợi đến khi thi cuối kỳ xong, Đường Nguyệt Thư chuẩn bị đến thực tập ở trụ sở chính của Đường thị.

Diệp Thụy Lâm tổ chức một buổi tụ họp, Đường Nguyệt Thư có linh cảm không ổn, nhưng vì mọi người trong câu lạc bộ đều hô hào đi, cũng chỉ một buổi tối mà thôi nên cô đã đi.

Sự thật cũng chứng minh, linh cảm của cô không sai.

Diệp Thụy Lâm tỏ tình.

May mắn là anh ta tỏ tình lúc kết thúc, khi đưa riêng cô về.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô đối mặt với tình huống này. Nếu chỉ là mập mờ thì có lẽ còn có thể thăm dò nhau thêm một thời gian nữa, nhưng lúc này cô biết rõ tình cảm của mình dành cho Diệp Thụy Lâm còn lâu mới đến mức có thể yêu đương.

Cô đã từ chối.

Cô không thể làm lỡ dở đối phương thêm nữa, có lẽ nói rõ ràng sẽ tốt hơn.

Diệp Thụy Lâm là một người lịch sự, anh ta chỉ cười cười: “Không sao, so với những người khác, anh vẫn luôn cảm thấy em đối xử với anh rất đặc biệt, nhưng vẫn chưa đến mức thích. Là do anh vội vàng quá rồi.”

“Đàn anh, xin lỗi…”

“Không cần xin lỗi, không thích một người không có gì là sai cả.” Có điều nói xong thì anh ta vẫn đưa bó hoa trong lòng cho cô: “Anh đã đặc biệt chọn bó hoa này rất lâu, em nhận lấy được chứ? Sau này chúng ta làm bạn cũng được.”

Đường Nguyệt Thư ôm bó hoa Diệp Thụy Lâm tặng đứng bên đường đợi tài xế.

Vừa rồi cô đã từ chối để Diệp Thụy Lâm đưa về, còn gọi xe cho anh ta, nhìn đối phương lên xe rồi mới yên tâm.

Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chỉ là Đường Nguyệt Thư không ngờ hình ảnh vừa rồi lại lọt vào mắt người khác.

Một chiếc Maybach màu đen dừng lại bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt Lâm Xuyên xuất hiện trước mắt Đường Nguyệt Thư.

Lần gặp mặt trước đó của hai người là khoảng hai ba tuần trước rồi.

Bây giờ Đường Nguyệt Thư đã hoàn toàn hồi phục, hoạt bát tung tăng.

“Lên xe, anh đưa em về.”

“Em gọi tài xế qua rồi.” Đường Nguyệt Thư nói.

Thế nhưng Lâm Xuyên vẫn không đi, cứ ở đó đợi cô lên xe.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Một lát sau, cô vẫn phải nhượng bộ, ôm hoa lên xe.

Lên xe rồi cô nhắn tin cho tài xế bảo anh ta tan làm.

“Đưa em về đâu?” Lâm Xuyên hỏi.

Đường Nguyệt Thư đọc cho anh địa chỉ nơi cô ở một mình thường ngày.

Lâm Xuyên lái xe, suốt quãng đường đều khá im lặng.

Đường Nguyệt Thư hỏi có phải anh đến Bắc Kinh công tác không. Phía trước là đèn đỏ, Lâm Xuyên dừng xe, quay đầu nhìn cô: “Qua đây nghỉ phép.”

“…”

Thế giới này rộng lớn như vậy, sao cứ nhất thiết phải đến Bắc Kinh chứ?

Đợi xe dừng lại ở khu chung cư của Đường Nguyệt Thư, cô cảm ơn rồi định xuống xe thì phát hiện cửa xe không mở được. Cô ngẩn ra một lúc, quay đầu nhìn Lâm Xuyên.

Anh không có phản ứng gì.

“Lâm Xuyên, anh có ý gì?”

Lúc này Lâm Xuyên mới quay đầu lại nhìn cô: “Lúc nãy anh thấy cậu đàn anh kia của em tặng hoa cho em, cậu ta tỏ tình với em à?”

Đường Nguyệt Thư thật không ngờ anh lại nhìn thấy, cô khựng lại một chút: “Sao thế?”

“Em đồng ý rồi.” Câu này là câu trần thuật, bởi vì anh nhìn thấy cô nhận hoa.

Lúc này Đường Nguyệt Thư thật sự không hiểu nổi anh nữa rồi, giọng điệu của Lâm Xuyên nghe không giống như chỉ đang hóng chuyện tình cảm của cô.

“Lâm Xuyên.” Đường Nguyệt Thư không trả lời trực tiếp: “Em có bạn trai thì liên quan gì đến anh chứ?”

Cửa xe vẫn không có ý định mở ra.

Đường Nguyệt Thư quay đầu nhìn anh.

Thế nhưng cứ giằng co như vậy một lúc lâu, anh đột nhiên nói một câu: “Chia tay cậu ta đi, thử với anh xem sao?”

“…”

Không khí hoàn toàn tĩnh lặng.

Ánh mắt Đường Nguyệt Thư như bị bỏng vậy. Một lúc lâu sau, cô đáp lại một câu: “Anh bị thần kinh à?”

“Anh nói thật.”

“Vậy sao anh không làm sớm hơn?” Đường Nguyệt Thư rất muốn cười khẩy, nhưng đột nhiên nghe thấy lời anh nói thì lại không cười nổi.

Nghe vậy, Lâm Xuyên lại im lặng một lát.

Anh đã tự hỏi đi hỏi lại bản thân rất nhiều lần, rốt cuộc anh thích cô hay chỉ bị giới hạn bởi kết cục đã định sẵn ở một thế giới song song khác. Đối với anh, Đường Nguyệt Thư chắc chắn là đặc biệt.

Nhưng lỡ như sự đặc biệt đó chỉ là ảo giác nhất thời của anh thì sao?

Thế nhưng, một năm sau, khi nhìn thấy có người khác bên cạnh cô bé, sự ghen tuông gần như chiếm trọn lấy anh.

Hai ba tuần nay anh ở Hong Kong, nhưng lòng thì cứ bay mãi về phương Bắc.

Vừa mới bay đến, trên đường đã tình cờ gặp cảnh tượng cô được tỏ tình. Trước khi chia tay, hai người họ còn ôm nhau hờ một cái.

Thậm chí Lâm Xuyên còn bỏ cả buổi hẹn quan trọng.

Anh không chấp nhận nổi cảm giác đến muộn một bước sau khi đã hiểu rõ lòng mình.

Trong lòng anh như có kiến bò cắn xé.

Không khí trong xe không được tốt cho lắm. Lâm Xuyên quay đầu nhìn cô, cất tiếng nói: “Xin lỗi.”

Xin lỗi mà có ích thì cần cảnh sát làm gì?

Đường Nguyệt Thư hiếm khi lại bị anh khơi gợi chuyện buồn, lúc này cô không muốn nói chuyện nữa: “Anh cho em xuống xe, em không muốn nói chuyện với anh.”

Câu nói này cũng khiến Lâm Xuyên đau lòng. Tính xấu của con người là ở đây, những gì không có được và những gì đã mất đi đều có thể làm tăng thêm cảm giác tiếc nuối đó.

Anh vẫn còn nhớ dáng vẻ cô bé khóc sau khi anh trả lại đồng hồ năm ngoái, thật khiến người ta đau lòng.

Lâm Xuyên vẫn không mở cửa xe, anh hỏi: “Em thích cậu ta đến vậy sao?”

Không đợi cô trả lời, anh lại hỏi: “Tình cảm dành cho anh không còn lại một chút nào sao?”

Đường Nguyệt Thư hỏi ngược lại anh: “Nếu anh thật sự thích em, anh có hy vọng em là một người đứng núi này trông núi nọ không?”

Lâm Xuyên im lặng.

Con người vốn có tiêu chuẩn kép. Nếu cô thích anh, đương nhiên anh hy vọng nhận được sự yêu mến kiên định và duy nhất. Nhưng lúc này đây, anh lại hy vọng cô không phải là người như vậy.

Cuối cùng Lâm Xuyên cũng mở cửa xe cho cô xuống.

Sau đó, anh ngồi trong xe ngẩn người hồi lâu. Cảm giác mất mát muộn màng đó khiến anh cảm thấy khó chịu.

Không biết là về thể xác hay tinh thần.

Những lời mà Lâm Xuyên năm 18 tuổi nói với Đường Nguyệt Thư năm 26 tuổi cách đây mấy năm, bây giờ từng chữ một đều đang vả vào mặt anh.

Anh muốn thoát ra khỏi quỹ đạo của một câu chuyện đã định sẵn, không ngờ tình cảm lại phản bội chính mình trước.

Đường Nguyệt Thư là cô bé anh nhìn lớn lên từng ngày.

Mặc dù ngoại hình giống nhau, tính cách tương tự, nhưng Đường Nguyệt Thư của anh là độc nhất vô nhị.

Lúc Đường Nguyệt Thư về đến nhà bật đèn lên, lòng dạ cô rối bời.

Khi nằm trên giường, bên tai cô như vẫn còn văng vẳng câu nói “Thử với anh đi” của Lâm Xuyên. Một thời gian dài năm ngoái, cô luôn hy vọng Lâm Xuyên có thể quay đầu lại nhìn cô.

Có lẽ anh chê cô còn quá nhỏ, nhưng cô sẽ lớn mà.

Trớ trêu thay, ngay từ đầu anh đã nói những lời tuyệt tình.

Cô trằn trọc trên giường rất lâu mới ngủ thiếp đi.

Năm ngoái, cô từng nghĩ đến dáng vẻ Lâm Xuyên hối hận vào một ngày nào đó, nhưng bây giờ chuyện đó thật sự xảy ra, cô phát hiện mình cũng không vui vẻ gì mấy.

Nghĩ nhiều thêm cũng vô ích.

Đường Nguyệt Thư sửa sang lại tâm trạng, chuẩn bị đi làm ở công ty của gia đình mình.

Việc nhận việc rất thuận lợi, cô cũng nhanh chóng làm quen với công việc.

Công việc của thực tập sinh không quá bận rộn.

Buổi tối thậm chí Đường Nguyệt Thư còn có thời gian đi uống rượu với bạn bè.

Giang Thanh Dã mở quán bar đầu tiên của mình vào năm 19 tuổi, còn mời bạn bè đến ủng hộ. Đương nhiên Đường Nguyệt Thư không thể vắng mặt.

Chỉ là chơi có hơi quá đà nên cuối cùng đã uống say. Lúc đi vệ sinh xong ra hành lang thì cô nhận được điện thoại, không nhìn kỹ đã bắt máy.

“Alô?”

“Nguyệt Thư, uống rượu à?” Giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia.

Đường Nguyệt Thư ừm một tiếng: “Anh có chuyện gì không?”

Lâm Xuyên khựng lại: “Gửi địa chỉ cho anh, lát nữa anh qua đón em.”

Xem ra không có chuyện gì quan trọng, Đường Nguyệt Thư cúp máy.

Cô nghe xong cuộc điện thoại này liền quên mất. Mãi cho đến sau đó, khi cô đang nghỉ ngơi ở bàn, mọi người xung quanh đều đang nhảy nhót trên sàn nhảy, Lâm Xuyên xuất hiện trước mặt cô.

Không biết làm cách nào mà anh tìm được cô ở đây.

“Nguyệt Thư, anh đưa em về nhà.”

Cô bé đã say rồi.

Anh làm như vậy khó tránh khỏi có vẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Có điều, Đường Nguyệt Thư vẫn nhận ra anh. Cô nở một nụ cười với anh, rất đẹp, khiến Lâm Xuyên phải sững sờ.

Anh ngẩn ra một lúc, sau đó dịu dàng ôm người đi ra ngoài.

Trong quán bar quá đông người, quá náo nhiệt, việc Đường Nguyệt Thư rời đi cũng không có gì đột ngột. Cô vẫn còn nhớ cầm điện thoại nhắn một tin cho Giang Thanh Dã, chỉ là đầu óc choáng váng, mắt hoa nên gõ sai mấy chữ.

Lâm Xuyên đưa người lên xe, thắt dây an toàn, đưa cô đến dưới lầu khu nhà cô ở, sau đó dìu cô lên lầu.

“Em ở tầng mấy?”

Cô bé tự bấm số mười bảy.

Mỗi tầng một căn hộ, Lâm Xuyên cũng không cần phải hỏi số nhà nữa.

Thế nhưng anh không hỏi ra được mật khẩu cửa, đành phải nắm tay cô bé thử từng vân tay một.

Cửa mở, bên trong tối om.

Lâm Xuyên ôm người vào trong, còn chưa tìm được công tắc đèn, cô bé trong lòng như không có xương muốn trượt xuống. Anh theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô, tay đặt trên eo cô, cơ thể hai người áp sát vào nhau.

Đường Nguyệt Thư đi quán bar chơi nên ăn mặc rất mát mẻ, là một chiếc đầm ngắn hai dây màu đen rất gợi cảm.

Lâm Xuyên là một người đàn ông trẻ tuổi đang độ sung sức.

Anh bị sức nặng của Đường Nguyệt Thư ép vào sau cánh cửa, mặt cô bé vùi vào ngực anh, có lẽ cảm thấy thoải mái, cô còn cọ má vào đó mấy cái.

“Nguyệt Thư, anh dìu em về phòng nghỉ ngơi.” Lâm Xuyên nói.

Chỉ là trong bóng tối, người trong lòng đột nhiên cười khẽ một tiếng, không biết tỉnh táo được mấy phần.

“Lâm Xuyên.” Cô gọi tên anh: “Không phải anh nói coi em như em gái sao?”

Lâm Xuyên khựng lại, lập tức nghe thấy câu tiếp theo của cô: “Ai lại có phản ứng với em gái chứ?”

“…”

Cô áp sát vào người anh mà cọ, có những phản ứng không theo ý anh.

Anh khẽ đáp lại trong bóng tối: “Anh là b**n th**, được chưa?”

Xem ra anh không chỉ là b**n th**, mà còn sắp trở thành kẻ thứ ba rồi.

***

Đường Nguyệt Thư tỉnh dậy sau cơn say, không nhớ nổi tối qua mình về nhà bằng cách nào. Tối qua cô uống quá nhiều.

Trong cơn mơ màng như thể cô đã có một giấc mơ, nhưng lại không nhớ ra được.

Mãi cho đến buổi chiều đi làm, trong đầu cô đột nhiên hiện lên từng cảnh một.

“…”

CPU như muốn cháy.

Điều này khiến cô đi làm cả buổi đều lơ mơ, lúc sắp tan làm nhận được tin nhắn của Lâm Xuyên thì càng muốn rời khỏi thế giới tươi đẹp này.

Lâm Xuyên đến đón cô tan làm. Chiếc xe anh lái rất phô trương, Đường Nguyệt Thư còn phải nhìn ngang ngó dọc sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy.

“… Anh không thể ra ngoài ánh sáng được à?” Bây giờ Lâm Xuyên khá nhạy cảm.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô im lặng như một người câm.

Mãi cho đến khi Lâm Xuyên chở cô đi ăn cơm, đưa cô về nhà. Ở hành lang, Lâm Xuyên nắm lấy tay cô.

“Nguyệt Thư.” Hôm nay anh ăn mặc rất đẹp, tóc cũng được chải chuốt cẩn thận, anh khẽ nói: “Chuyện tối qua anh nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi?”

“Chuyện, chuyện gì?”

Lâm Xuyên: “Chia tay với cậu đàn anh của em, rồi ở bên anh.”

“…”

Đạo đức của anh quả thực mong manh dễ vỡ.

“Nếu em không đồng ý thì sao?”

Cô có ở bên người khác đâu, lấy đâu ra chuyện chia tay?

Ánh mắt Lâm Xuyên hơi trầm xuống, anh nói: “Tối qua sau khi say rượu em đã hôn anh rồi, còn nhớ không?”

Môi chỉ lướt qua da thịt anh trong bóng tối, thế cũng gọi là hôn sao?

Đường Nguyệt Thư rất thẳng thắn: “Thế cũng gọi là hôn à?”

Cô không nhận.

Kết quả, giây tiếp theo, Lâm Xuyên đột nhiên tiến lại gần cô, nói: “Vậy em nói cho anh biết, thế nào mới gọi là hôn?”

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô lùi lại một bước. Lâm Xuyên tiến lên, anh nói: “Nguyệt Thư, anh thích em. Nếu em thật sự không thể dứt bỏ nhanh như vậy, anh không ngại việc em đứng núi này trông núi nọ một thời gian đâu.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận