Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 110: Ngoại truyện: Cuối cùng vẫn để anh bắt đầu mối tình này.




Sự im lặng trong không khí rất rõ ràng. Lâm Xuyên tưởng rằng cô bé vẫn còn đang do dự, anh đưa tay véo nhẹ cằm cô.

“Nguyệt Thư, cậu ta có thể chu đáo với em như anh được không?”

“Tại sao em vẫn nhớ nhung cậu ta mãi thế?”

Đối mặt với những lời chất vấn như vậy, trong lúc nhất thời Đường Nguyệt Thư không biết nên nói gì cho phải.

Rõ ràng suy nghĩ của Lâm Xuyên đã trở nên nhạy cảm hơn nhiều. Trước đây anh cam tâm làm kẻ đến sau chẳng qua chỉ là kế tạm thời, lúc này mối quan hệ của họ đã khác trước, cũng gần đến lúc anh được đằng chân lân đằng đầu rồi.

“Nếu em vẫn chưa thể đưa ra quyết định thì đừng hôn anh nữa.” Lâm Xuyên nói.

Rồi cô bé “ồ” một tiếng, lập tức ngồi dịch ra xa hơn một chút, giữ một khoảng cách với anh.

“…”

Bữa cơm này diễn ra rất yên tĩnh.

Lâm Xuyên lái xe đưa cô bé về.

Suốt quãng đường anh cũng không nói gì, Đường Nguyệt Thư ngậm một viên kẹo bạc hà trong miệng, cúi đầu không biết đang nhắn tin cho ai. Thỉnh thoảng đèn đỏ bật sáng, Lâm Xuyên còn có thể nhìn thấy khóe miệng cô nhếch lên.

“…”

Lúc xe dừng lại ở gara, Đường Nguyệt Thư còn ngẩn ra một lúc. Cô nghi hoặc nhìn Lâm Xuyên.

Lâm Xuyên đỗ xe, tắt đèn rồi tắt máy.

“Anh thả em ở ngoài là được rồi, lái vào gara phiền phức lắm.”

Lâm Xuyên: “Không phiền phức, anh muốn nói chuyện với em một chút.”

“Vừa rồi em nói chuyện với ai mà vui vẻ thế?”

“Nói chuyện với bạn thôi.” Cô có một người bạn đi du học ở Đức, lúc này chắc đang là giờ ăn tối, bạn ấy đang kể cho cô nghe những chuyện kỳ quặc gặp phải ở đó.

Nghe miêu tả thôi cũng thấy khổ rồi, Đường Nguyệt Thư không biết bạn mình có thể tốt nghiệp thuận lợi không nữa.

Vốn dĩ định chia sẻ với Lâm Xuyên, nhưng thấy vẻ mặt anh không vui vẻ gì mấy nên cô không kể chi tiết nữa.

“Nói chuyện với bạn trai em à?” Có người giọng điệu bình thản, nhưng thực ra trong lòng đang nghẹn lại.

Đường Nguyệt Thư độc thân: “Em…”

Lâm Xuyên lại ngắt lời: “Thôi bỏ đi, anh không muốn nghe.”

“Em qua đây, để anh ôm một cái.”

Anh đưa tay về phía cô bé đang ngồi ở ghế phụ, dùng sức một chút, dễ dàng bế người ta lên đùi mình. Đường Nguyệt Thư đối mặt với anh, d*ng ch*n ngồi trên đùi anh.

Đầu Lâm Xuyên vùi vào hõm cổ cô, dường như đang hít hà mùi hương trên người cô.

Một hành động thật mập mờ.

Đường Nguyệt Thư đưa tay nghịch tóc Lâm Xuyên. Tóc anh rất đẹp, cũng rất dày, xem ra dù có đến tuổi trung niên cũng sẽ không bị hói.

Lâm Xuyên ôm Đường Nguyệt Thư, như thể đang sạc pin vậy. Khoảng thời gian này càng khiến anh khẳng định thêm tình cảm của mình, anh thật sự thích cô vô cùng.

Với điều kiện ngoại hình và địa vị xã hội của anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình cam tâm chịu ở vị trí như vậy. Cũng không thể nói là cam tâm, anh không để đối thủ cạnh tranh kia vào mắt.

Nhưng vẫn rất khó chịu.

Trớ trêu thay, bây giờ không phải là lúc anh nắm quyền chủ động nữa rồi.

Đường Nguyệt Thư ngồi không yên, sờ sờ mó mó, lại nghịch đến tai Lâm Xuyên rồi véo véo gáy anh.

Tay cô nhẹ nhàng v**t v*, cho đến khi Lâm Xuyên ngẩng đầu nhìn cô.

Anh khẽ hỏi cô trong bóng tối: “Nguyệt Thư, em có thích anh không?”

Đường Nguyệt Thư trả lời một cách dè dặt: “Hơi thích một chút.”

“Hơi thích một chút là thích đến mức nào?” Lâm Xuyên hỏi.

Đường Nguyệt Thư bị anh ôm lâu như vậy, tư thế này phải nói là vô cùng mập mờ. Bởi vậy trong lòng cô ít nhiều cũng có chút xao động: “Là kiểu thích muốn hôn nhau?”

Lâm Xuyên: “…”

Cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng được hôn như ý muốn. Họ hôn nhau say đắm trong không gian không mấy rộng rãi của chiếc xe, Lâm Xuyên v**t v* eo cô.

Trong miệng cô thoang thoảng vị kẹo bạc hà.

Một lúc lâu sau, Đường Nguyệt Thư theo bản năng lùi lại một chút, có phần bối rối.

Lâm Xuyên thản nhiên nhìn cô: “Trốn cái gì, phản ứng bình thường của đàn ông thôi mà.”

Cô cứ cọ tới cọ lui, anh lại không phải người chết.

Nhưng vừa nghĩ đến việc cô có thể sẽ hôn người đàn ông khác, người khác có thể nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Lâm Xuyên lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

“Ngày mai anh về Hong Kong.” Lâm Xuyên khẽ nói: “Lúc anh không có ở đây, nhớ phải nhớ anh đấy.”

Thực ra anh muốn nói là không cho phép cô hẹn hò với cậu đàn anh kia, nhưng lúc này anh mới là người không được thừa nhận.

Đường Nguyệt Thư có chút không nỡ xa anh, thế là chủ động rướn người tới tiếp tục hôn anh. Chỉ có điều lần này, Lâm Xuyên không còn dịu dàng như vừa rồi nữa, nụ hôn của anh ập đến mãnh liệt, từng chút một chiếm lĩnh lãnh địa của Đường Nguyệt Thư.

Lúc buông ra, Đường Nguyệt Thư tựa đầu vào lòng anh th* d*c, lồng ngực cả hai người đều phập phồng.

Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ họ là một đôi người yêu ân ái.

Đường Nguyệt Thư vốn định tối nay sẽ nói rõ mọi chuyện với anh, nhưng Lâm Xuyên đã nói như vậy, cô định đợi lúc anh đến Bắc Kinh lần nữa rồi mới nói.

Không biết có phải vì hôn quá lâu không nên lúc xuống xe, Đường Nguyệt Thư cảm thấy chân hơi mềm nhũn.

Thực ra những ngày Lâm Xuyên về Hong Kong không ảnh hưởng đến Đường Nguyệt Thư quá nhiều, trong cuộc sống của cô thật sự có rất nhiều việc.

Cô và Diệp Thụy Lâm quay trở lại làm bạn bè bình thường, cũng không có gì cả. Bạn cùng phòng hóng chuyện hỏi cô tại sao không đồng ý lời tỏ tình của người ta, dù sao thì đàn anh cũng thật sự rất đẹp trai.

Có điều, vì Đường Nguyệt Thư cũng thuộc hàng mỹ nhân bậc nhất nên họ không cho rằng cô mắt kém, chỉ là hóng chuyện hỏi một câu thôi.

Đường Nguyệt Thư chia sẻ quá trình diễn biến tâm lý của mình, tóm lại một câu: Tình cảm của cô dành cho đàn anh tuyệt đối không thể nào đến mức thích được.

Thoáng cái đã đến Quốc khánh, thời điểm du lịch người đông như kiến lại đến.

Lâm Xuyên rảnh rỗi không có việc gì làm, đến Bắc Kinh góp một phần vào dòng người đông đúc đó. Anh hỏi giờ tan học của Đường Nguyệt Thư, sau đó lái xe đến cổng trường đợi sẵn từ trước.

Không may, Đường Nguyệt Thư tình cờ gặp phải đàn anh trên đường. Diệp Thụy Lâm là một người có chỉ số EQ khá tốt, cho dù hai người từng có một thời gian mập mờ không thành cũng không có vẻ quá khó xử. Anh ta tìm cô nói chuyện về các hoạt động sắp tới của câu lạc bộ. Dù sao thì lại có một lứa sinh viên mới nhập học, câu lạc bộ vừa mới kết thúc đợt tuyển thành viên, có rất nhiều việc cần người cũ hướng dẫn.

Chính trong hoàn cảnh đó, Lâm Xuyên đã nhìn thấy họ vừa nói vừa cười bước ra khỏi cổng trường.

Trông họ trai tài gái sắc, ai nấy đều toát lên hơi thở thanh xuân của sinh viên, quả thực vô cùng xứng đôi.

Một cảm xúc mang tên “ghen tuông” ngay lập tức cuộn trào trong lồng ngực anh.

Lâm Xuyên vốn đang đợi trong xe, nhưng sau khi nhìn thấy hai người họ, chẳng hiểu vì sao anh lại xuống xe. Anh cứ thế đứng cạnh xe nhìn cô.

Xe của Lâm Xuyên cũng nổi bật y như chủ nhân của nó vậy.

Đường Nguyệt Thư liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh. Chỉ có điều, vì mải mê nói chuyện với đàn anh, nên đến khi cô nhìn thấy Lâm Xuyên thì Diệp Thụy Lâm đứng bên cạnh cũng đã phát hiện ra anh.

“Đàn em, đây chẳng phải là…” Diệp Thụy Lâm nhớ ra mình đã từng gặp người đàn ông này.

Một người đàn ông trông rất giàu và có điều kiện vượt trội.

Điểm Đường Nguyệt Thư chú ý là lúc này Lâm Xuyên đang dùng ánh mắt kiểu “kẻ thứ ba khiêu khích bạn trai chính thức” nhìn sang, dù Diệp Thụy Lâm chắc không hiểu anh có ý gì.

Để tránh Lâm Xuyên nói ra điều gì đó mất mặt, sau khi nhìn thấy anh, cô bèn nói lời tạm biệt với Diệp Thụy Lâm rồi nhanh chân đi đến trước mặt Lâm Xuyên, nhét anh trở lại vào xe trước khi anh kịp mở miệng.

Đường Nguyệt Thư ngồi ở ghế phụ, người đàn ông lái xe vẻ mặt lạnh lùng, trông rất không vui.

Nhưng anh cứ giữ bộ mặt lạnh lùng đó đưa Đường Nguyệt Thư đi ăn món Nhật cô muốn ăn, mặt lạnh đi mua đồ uống, rồi lại mặt lạnh đưa cô về nhà.

Anh theo cô lên lầu, Đường Nguyệt Thư cũng không ngăn cản.

Mở cửa, Lâm Xuyên cũng đi theo cô vào trong.

Chỉ là vừa vào cửa, cô đã bị anh ép sát vào sau cửa mà hôn. Nỗi nhớ nhung suốt bao ngày qua hòa quyện vào nụ hôn, nhưng dường như còn xen lẫn những cảm xúc khác. Nụ hôn này cũng không hề dịu dàng, nhưng vì Đường Nguyệt Thư cũng đã không được hôn hít một thời gian, lại có chút nhớ anh nên cô vòng tay ôm cổ anh, nồng nhiệt đáp lại.

Cảm giác có thể nghe rõ hơi thở của đối phương thế này thật sự khá gây nghiện.

Chỉ là hôn rồi lại hôn, Đường Nguyệt Thư cảm thấy má mình ươn ướt.

Cô ngẩn ra một lúc mới nhận ra đó là nước mắt của Lâm Xuyên.

“Sao vậy?” Cô đưa tay chạm lên mặt Lâm Xuyên, lau nước mắt cho anh.

Không bật đèn, nhưng ánh sáng từ phía ban công hắt vào. Dưới ánh sáng này, gương mặt Lâm Xuyên vẫn còn mờ ảo, nhưng họ ở đủ gần nên Đường Nguyệt Thư có thể nhìn thấy anh.

Đến lúc này cô mới hơi hiểu được một câu nói nào đó: Nước mắt là liệu pháp thẩm mỹ tốt nhất của đàn ông.

Lâm Xuyên cúi đầu vùi vào lòng cô, hai tay ôm chặt lấy cô.

“Đường Nguyệt Thư, thật sự không thể toàn tâm toàn ý chỉ thích một mình anh thôi sao?” Giọng anh vẫn bình thản, nhưng lại như nhuốm đầy vẻ tủi thân: “Anh không muốn chia sẻ với người khác.”

Đừng nói chỉ là thích, có rất nhiều người không chấp nhận được những mối quan hệ chỉ nói chuyện thể xác không nói tình cảm kiểu này.

Khoảng thời gian này Lâm Xuyên sống trong sự ghen tuông khó tả. Anh thích cô, rõ ràng cũng là người xuất hiện trước, nhưng sự tự phụ của anh đã phá hỏng tất cả.

Anh muốn từ từ “leo lên vị trí”, nhưng lại quá nóng vội.

Sau khi nghe xong lời anh nói, Đường Nguyệt Thư rất muốn cười, nhưng hoàn cảnh lúc này không thích hợp lắm. Cô nâng mặt Lâm Xuyên lên, chăm chú quan sát một lúc lâu. Trực giác mách bảo cô rằng, lần sau muốn nhìn thấy Lâm Xuyên khóc có lẽ sẽ là một chuyện rất xa vời.

Thế nên cô ngắm một lúc.

Người đàn ông đẹp trai, khóc lên cũng đẹp.

“Em không có ở bên người khác.” Cô nói.

Câu nói này vừa thốt ra, rõ ràng Lâm Xuyên đã ngẩn ra một lúc: “Ý em là sao?”

Đường Nguyệt Thư nhìn vào mắt anh nói: “Lần trước anh nhìn thấy người ta tặng hoa tỏ tình với em, em chỉ nhận hoa thôi, chứ không đồng ý lời tỏ tình.”

Thực ra cô vẫn luôn tò mò, chẳng lẽ trong lòng Lâm Xuyên thì cô là loại người bắt cá hai tay sao?

Lâm Xuyên như bị lời nói của cô làm cho choáng váng, còn hỏi lại một câu: “Thật sao?”

“Em lừa anh làm gì?” Cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng lau nước mắt cho anh, hiếm khi dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa.”

Sau đó cô vỗ vỗ tay Lâm Xuyên, buông anh ra, đưa tay bật đèn rồi thay giày.

Giờ này đã rất muộn rồi, cô hơi mệt.

Cô cũng đã dỗ dành người đàn ông gần xong.

Kết quả, ngay khi cô vừa đi vào trong được vài bước, phía sau đột nhiên có người nhấc bổng cô lên. Đường Nguyệt Thư khẽ kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ đối phương.

Lâm Xuyên ôm cô ngồi xuống, cả người cô bé đều nằm gọn trong lòng anh.

“Vậy còn anh thì sao, bây giờ anh là gì của em?”

Đường Nguyệt Thư vẫn muốn trêu chọc anh: “Bạn hôn?”

Lâm Xuyên: “…”

Tổn thương nặng nề.

Ai thèm làm bạn hôn với cô chứ?

Lâm Xuyên khẽ nói: “Yêu anh được không?”

Rất nhiều chuyện mà các đôi người yêu có thể làm họ đều đã làm rồi, chỉ là lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa có được một danh phận.

Quan niệm của Đường Nguyệt Thư có chút lệch lạc, cô nói: “Không yêu nhau cũng có thể hôn mà?”

Lâm Xuyên: “…”

Là do anh đã dạy hư cô.

Cảm giác gậy ông đập lưng ông lại ập đến.

“Nguyệt Thư.” Anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô: “Anh muốn có một mối quan hệ yêu đương lành mạnh với em được không?”

Anh thật sự muốn yêu đương.

Là kiểu muốn đến phát điên.

“Chưa xác định quan hệ đã ôm hôn, tình yêu lành mạnh là như vậy sao?” Đường Nguyệt Thư hỏi anh.

Lâm Xuyên: “…”

Thật muốn tát cho bản thân của trước kia một cái.

Cuối cùng vẫn để anh bắt đầu mối tình này.

Tối hôm đó, anh tìm thấy trong phòng ngủ của Đường Nguyệt Thư món quà sinh nhật vốn thuộc về mình năm ngoái, chiếc đồng hồ mang ý nghĩa “Tỏ tình”.

Chiếc đồng hồ đó vốn bị nhét vào một xó xỉnh nào đó, rõ ràng Đường Nguyệt Thư không muốn nhìn thấy nó.

Lâm Xuyên đeo chiếc đồng hồ lên, nói hôm khác sẽ mua cho cô cái khác.

Dù sao thì chiếc đồng hồ này phải thuộc về anh.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận